Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 167: Uy hiếp bằng tính mạng

Hôm nay, Thẩm Vụ Hoa được chứng kiến Trần Hậu Chủ ở những giây phút hấp hối cuối cùng.

Hoàn cảnh thê lương của Trần Hậu Chủ lúc cuối đời khiến bà vô cùng đau xót, lại thêm phần vì đường xá mệt nhọc vẫn chưa hồi phục nên liền ngã bệnh.

Trong khu nhà sau, Nữu Nữu ngồi lặng lẽ trước giường bệnh của cô tổ mẫu. Cô tổ mẫu vừa uống thuốc xong và đã chìm vào giấc ngủ thật sâu. Nữu Nữu gọi vài lần nhưng không thấy cô tổ mẫu tỉnh lại khiến lòng cô có phần lo lắng.

Nữu Nữu cảm thấy vô cùng áy náy với cô tổ mẫu. Mặc dù cô không lỡ gạt Dương Nguyên Khánh nhưng cô đã nói dối cô tổ mẫu. Trong buổi tối đầu tiên hồi kinh, cô nói với cô tổ mẫu rằng muốn cùng Đại sư huynh đi thăm một sư tỷ nhà ở kinh thành, nhưng thực tế, cô lại đi làm thích khách.

Vì chuyện này mà Nguyên Khánh đã giận dữ, nếu cô tổ mẫu biết chân tướng sự việc, cô thật lòng không biết phải đối mặt thế nào.

Nữu Nữu lấy tay che mặt, áp lực quá lớn khiến cô vô cùng khổ tâm, một bên là di nguyện của cha và lời thề nguyền của cô, một bên là sự kiên quyết của Nguyên Khánh ca ca. Cô không biết phải làm sao?

- Xuất Trần cô nương!

Một a hoàn đứng ở cửa cất tiếng gọi cô:

- Vương tiên sinh nói có việc gấp cần tìm cô

- Ta biết rồi!

Nữu Nữu đứng lên, nhanh chân bước vào trong vườn, thấy Vương Mặc chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa, sắc mặt trầm mặc.

- Vương tiên sinh, người tìm tôi có việc gì sao?

Nữu Nữu bước lên phía trước hỏi.

- Cô đi theo ta, ở đây nói chuyện không tiện, về bệnh tình của cung mẫu, thầy thuốc muốn ta và cô cùng bàn bạc

Nữu Nữu thất kinh:

- Cô tổ mẫu bệnh tình có vấn đề sao?

Vương Mặc gật đầu:

- Không ổn lắm

Hắn xoay người bước về phía khoảng sân bên cạnh, Nữu Nữu trong lòng vô cùng lo lắng, đi theo Vương Mặc vào sân, rồi vào một căn phòng nhỏ. Trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế, một ông lão râu tóc bạc phơ, đầu đội nón lá, mặc áo khoác trùng đang cặm cụi viết lách gì đó.

- Vị này là Lý tiên sinh, trước là ngự y trong cung, nay đã nghỉ hưu, là thầy thuốc giỏi nhất chợ Đô Hội.

Vương Mặc giới thiệu với cô.

Nữu Nữu hành lễ:

- Lý tiên sinh, bệnh tình của cô tổ mẫu ta ra sao?

- Bà ấy bị trúng độc, một loại độc dược mạnh có tên kim giao sừng, vô phương cứu chữa, các người nên chuẩn bị hậu sự đi! Thành thật cáo lỗi vì ta đã bất lực rồi, cào từ

Ông thầy thuốc nói xong liền đứng lên đi thẳng.

Nữu Nữu kinh hãi ngây người, tại sao có thể như vậy được, cô tổ mẫu sao có thể trúng độc? Cô muốn gọi ông thầy thuốc quay lại nhưng ông ta đã đi mất rồi.

Nữu Nữu bước lên vài bước, nhìn chằm chằm Vương Mặc với đôi mắt đầy hoài nghi:

- Vương tiên sinh, thế này là thế nào? Cô tổ mẫu của ta tại sao lại trúng độc?

Vương Mặc lắc đầu, khóe mắt rớm lệ, thở dài nói:

- Ta cũng không rõ, ông thầy thuốc viết lại cách xét nghiệm trúng độc trên bàn, trúng loại độc gì, độc tính ra sao đều rất rõ ràng, cô tự đọc đi

Nữu Nữu quay đầu lại thấy trên bàn có một tờ giấy viết dày đặc chữ, cô bước tới phía trước, nhặt tờ giấy trắng lên.

Lúc này, Vương Mặc đã đứng ở cửa, đúng lúc Nữu Nữu cúi người nhặt tờ giấy trắng hắn nhanh chóng rời khỏi phòng.

Nữu Nữu có linh cảm, quay lại thấy Vương Mặc rút lui, cô bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, không lấy tờ bệnh án nữa mà xoay người phóng vụt ra khỏi phòng.

Nhưng vẫn chậm một bước, cửa phòng đã đóng sập lại, Nữu Nữu liền chạy lại phía cửa sổ bên bỗng thấy một tấm sắt lớn hạ ập xuống bịt chặt cửa sổ lại. Đèn bỗng dưng phụt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.

Nữu Nữu mang theo người một chiếc dao găm phòng thân, cô liều lấy ra cạy cửa nhưng mọi cố gắng đều không thành, cánh cửa sắt không hề lay chuyển.

Đúng lúc đó, bên ngoài vọng vào tiếng cười đắc ý của Vương Mặc

- Xuất Trần cô nương, căn phòng này được đặc chế với vách tường và nóc nhà đều là đá tảng lớn xây thành, cửa sổ sắt này dày một nửa tấc, cho dùng Dương Nguyên Khánh có đem Bàn dĩnh kiếm tới cho cô thì cô cũng không thể nào chặt ra được. Ta biết võ nghệ của cô cao cường nên mới mời cô tới đây nói chuyện

- Vương Mặc, cô tổ mẫu của ta rốt cuộc có trúng độc thật hay không?

Nữu Nữu lớn tiếng quát.

- Bà ấy sao có thể trúng độc được? Tên cẩu thầy thuốc vừa xong là một lão nô bộc trong phủ, chẳng qua ngươi chưa gặp hắn mà thôi

Vương Mặc lại cất tiếng cười vang

- Cung mẫu là trụ cột tinh thần của Nam Hoa Hội, chúng ta không muốn bất cứ chuyện gì xảy tới với bà ấy, chỉ là do mấy hôm nay suy nghĩ nhiều nên ảnh hưởng tới giấc ngủ không tốt, chúng ta chỉ cần cho một ít thuốc an thần vào trong thuốc là bà mấy có thể ngủ được ngon lành và sẽ mau chóng hồi phục thôi

Nữu Nữu cũng biết tầm quan trọng của cô tổ mẫu đối với Nam Hoa Hội.

Bọn họ mong cho cô tổ mẫu sống lâu trăm tuổi còn không được chứ tuyệt đối sẽ không hại đến người.

Chuyện này cô liền bỏ qua.

- Vương Mặc, vậy các ngươi giam ta ở đây làm gì?

Vương Mặc đứng ở ngoài thở dài nói:

- Không giấu Xuất Trần cô nương, ta vừa mới nghe được tin triều đình đã biết chuyện cung mẫu đi thăm hậu chủ, để bảo đảm sự an toàn của cung hậu, chúng ta đã phải suốt đêm đưa người rời đi, không thể ở lại Vạn Xuân trà trang thêm nữa, nơi này rất nguy hiểm

Nữu Nữu cười lạnh một tiếng

-Vạn Xuân trà trang là trụ sở của Nam Hoa Hội ở kinh thành, nếu triều đình biết cô tổ mẫu ở Vạn Xuân trà trang, Nam Hoa Hội chẳng phải là càng nguy hiểm? Ba trò tiểu xảo của nhà ngươi mà cũng đòi giấu diếm được ta.

- Thông minh! Xuất Trần cô nương quả nhiên thông minh."

Vương Mặc khen ngợi và cười vang một tiếng

- Được rồi! Ta đây sẽ nói thẳng luôn, Xuất Trần cô nương, chúng ta hy vọng ngươi tạm thời rời khỏi Trường An, không tiếp xúc được với Dương Nguyên Khánh, chúng ta hiện tại đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Vừa rồi người theo dõi Dương Nguyên Khánh trở về bẩm báo, sau khi Dương Nguyên Khánh rời khỏi chợ Đô Hội liền lập tức đi Tấn vương phủ tố giác chúng ta. Xuất Trần cô nương, ngươi khiến chúng ta đêm nay đều ngủ không yên.

Nữu Nữu khinh thường hừ một tiếng

- May mắn là ngươi đã nhốt ta lại, nếu không ngươi liền tự vùi lấp đường của mình. Nghĩa huynh của ta là ai, ta mười năm trước liền hiểu biết huynh ấy. Huynh ấy là nam nhi đại trượng phu, đối với ta một lời nói một gói vàng, cũng không phải các ngươi loại đê tiện tiểu nhân này.

- Chửi hay lắm! Tuy nhiên Xuất Trần cô nương, chúng ta không thể mang tính mạng của hàng vạn con người của Nam Hoa Hội cho sự hiểu biết của riêng cá nhân cô. Mặc dù cô một mực nói hắn không biết sự tồn tại của Nam Hoa Hội nhưng chúng ta thì cho rằng hắn chắn chắn đã biết rồi. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, chúng ta đều cho rằng hắn chỉ muốn đưa cô ra khỏi hội là sẽ lập tức ra tay với chúng ta. Chỉ khi nào Nam Hoa Hội bị trừ khử rồi, cô mới có thể đường đường chính chính ra khỏi hội

Nữu Nữu giật mình kinh hãi, cuối cùng thì cô cũng hiểu ra ý của Vương Mặc. Cô lùi lại phía sau hai bước:

- Các người… muốn giết huynh ấy sao?

Lời nói của Vương Mặc dần dần lộ ra giọng uy hiếp:

- Giết hắn hay không là tùy thuộc vào cô. Nếu cô phối hợp cùng chúng ta, viết một bức thư cho hắn, khẩn cầu hắn không tố giác thì chúng ta có thể đồng ý với cô không giết hắn. Nhưng nếu cô không chịu viết thư thì xin thứ lỗi, ngày mai chúng ta sẽ đi giết hắn để diệt trừ hậu họa

Nữu Nữu cười lạnh nhạt nói:

- Ta hiểu rồi, các ngươi không có bút tích của ta, nếu không các người sẽ viết một bức thư giả cho huynh ấy, cho nên các người mới uy hiếp ta

Vương Mặc thở dài nói:

- Xuất Trần cô nương, cô quả thật rất thông minh

Bỗng nhiên hắn đổi giọng:

- Không sai! Chúng ta đúng là uy hiếp cô, mạng chó của hắn đang nằm trong tay cô đó. Nếu cô muốn hắn chết thì cứ bỏ mặc việc này đi

- Ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền, ta sẽ không viết bất cứ thứ gì cả, ta viết rồi huynh ấy sẽ mất mạng sớm hơn. Ta khuyên các người không nên động đến huynh ấy, nếu không sẽ hối hận không kịp

- Vậy ngươi cứ đợi mà xem!

Tiếng cười của Vương Mặc tắt ngấm, bỗng nhiên trong phòng phun đầy khói đặc. Nữu Nữu cong người, bịt chặt lấy miệng ho sặc sụa. Cuối cùng, thân thể cô mềm nhũn rồi ngã lăn ra đất.

……………

Rạng sáng hôm sau, cửa chính chợ Đô Hội từ từ mở ra, Dương Nguyên Khánh lập tức phi ngựa thẳng vào. Cả đêm qua hắn lo lắng, sợ Nữu Nữu đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, thấy thời khắc cuối cùng khi Trương Trọng Kiên đóng cửa chợ, rời khỏi chợ Đô Hội hắn mới bớt nóng ruột đôi phần.

Dương Nguyên Khánh tức tốc phi ngựa, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa Vạn Xuân trà trang, hắn cất tiếng gọi tiểu nhị, một lát đã có một tên gia nhân chạy tới, chắp tay tủm tỉm cười nói:

- Dương công tử tới chắc là để tìm Xuất Trần cô nương rồi!

- Đúng vậy, cô ấy có đây không? Dương Nguyên Khánh mỉm cười hỏi.

- Dạ có, cô ấy đang thu dọn đồ đạc và nói là muốn chuyển nhà. Dương công tử, ngài tới đây ngồi một lát, uống cốc trà đã

Dương Nguyên Khánh biết rõ cung cách của Vạn Xuân trà trang, làm sao có thể uống trà của bọn họ. Hắn lắc đầu nói:

- Để ta ở ngoài đợi cô ấy, cảm ơn ý tốt của ngươi

- Cái này… Hay để tôi đưa ngài đi tìm cô ấy. Đồ đạc của Xuất Trần cô nương khá nhiều. Một người mang chắc không hết

Dương Nguyên Khanh nhìn hắn một cái, liền gật đầu:

- Được, mời đi trước dẫn đường

Tên gia nhân trong lòng mừng thầm, xoay người buớc lên bậc thang, Dương Nguyên Khánh đi theo hắn, nhưng vừa đi được hai bước, Dương Nguyên Khánh lập tức tóm cổ hắn lôi lại, một mũi dao sắc lạnh đã kề lên cổ họng của hắn. Dương Nguyên Khánh cười lạnh lùng nói:

- Ngươi tìm trăm phương nghìn kế để dụ ta đi vào, bên trong đã bày sẵn Hồng Môn Yến sao?

- Công tử, không phải vậy đâu

Tay dao của Dương Nguyên Khánh siết xuống đôi chút, lưỡi dao kề sát cổ họng tên gia nhân, máu rỉ ra ít nhiều, lạnh lùng nói:

- Ta giết người như cỏ rác, giết ngươi cũng giống như giết gà thôi. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, không nói ta sẽ cắt đứt yết hầu của ngươi

Máu chảy đầy cổ họng. tên gia nhân tự thấy khó chịu được thêm, toàn thân hắn mềm nhũn nhưng vẫn cố mạnh mồn:

- Tôi thực lòng có ý tốt

Lúc này, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy ánh đao phía trong cửa hàng, mười mấy người đàn ông cầm đao định xông vào nhưng bị hô trở lại, thanh đao trên tay hắn cứa đứt cổ họng tên gia nhân, bằng một cước đá hắn văng ra xa.

Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa tháo xuống Phá Thiên Sóc, vừa phi ngựa tới bậc thang đã không thấy còn ai phía trong các cửa hàng, Duy chỉ còn một lối của nhỏ thông ra hậu viện còn đang mở, nhưng nhìn vào trong cũng không thấy bóng dáng một ai.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, hắn phóng ngựa tới trước cửa nhưng không đi vào. Thanh sóc đâm mạnh vào bức tường bên cạnh cửa, lưỡi sóc bén đâm xuyên qua vách tường, chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, một gã đàn ông cầm đao ngã quỵ trước cửa, Phá Thiên Sóc đã đâm xuyên tim của hắn từ phía sau, máu tươi thấm đẫm quần áo hắn.

Phía trong cửa vang tới những tiếng thở kinh hãi, tiếng bước chân hoảng sợ vang lên, những người đàn ông nấp trên hành lang sau hai bên cánh cửa lũ lượt chạy về phía sau. Dương Nguyên Khánh xông vào trong cửa, hai bên hành lang đã không còn một bóng người.

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên tức giận, hắn biết Nữu Nữu chắc chắn đã xảy ra chuyện, hắn trở lại đại sảnh, vung cây sóc hất đổ ngọn đèn dầu trên tường rơi xuống tấm thảm trên mặt đất. Bấc đèn nhanh chóng bắt lửa và bốc lên nhanh. Đúng lúc này, dưới gầm kệ trong đại sảnh bỗng vang lên một tiếng kêu sợ hãi nhỏ, một tên tiểu nhị nấp dưới gầm kệ không chịu nổi khói đặc cuồn cuộn liền xông ra ngoài ngoài đại sảnh.

Dương Nguyên Khánh liệng cây giáo khiến hắn ngã ngửa ra sàn, lưỡi sóc chĩa thẳng vào ngực hắn. Nguyên Khánh lớn tiếng quát:

- Nói mau! Xuất Trần cô nương đang ở đâu?

Tiểu nhị không phải người của Nam Hoa Hội, chính mắt trông thấy Dương Nguyên Khánh giết người phóng hỏa nên đã khiếp sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, liên miệng cầu xin:

- Xin tha mạng! Xin tha mạng!

- Muốn sống thì nói ngay

Tiểu nhị sợ hãi vội vàng nói:

- Cụ thể thế nào tôi cũng không biết nhưng tối qua có hai chiếc xe ngựa rời khỏi trà trang, chiếc xe được che đậy rất kín đáo

- Là khi nào, trước hay sau khi chợ Đô Hội đóng cửa?

- Sau khi đóng cửa, khoảng quá một canh giờ

Đúng lúc ấy, một mũi tên từ trà trang phóng ra theo đường cong nhằm về phía Dương Nguyên Khánh. Trên mũi tên có một phong thư. Dương Nguyên Khánh nhanh tay chộp lấy, trong thư chỉ có một câu:

- Trương Xuất Trần ở quán rượu Hàm Dương Bạch Vũ, sống sót không quá giờ ngọ

Sát khí trong lòng Dương Nguyên Khánh nổi giận đùng đùng. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn màn khói dày đặc bốc lên từ Vạn Xuân trà trang, rồi quay ngựa phi thẳng.