Nữu Nữu vừa quay đầu lại đã trong thấy Viên Tư Tổ. Viên Tư Tổ là lớp trẻ mồ côi đầu tiên được Cô tổ mẫu nuôi dưỡng. Tuy y còn chưa tới 30 tuổi nhưng theo thứ tự bề bậc, Nữu Nữu phải gọi ông ta là thúc phụ.
- Viên thúc, có chuyện gì sao?
- Cháu tới một lát đi, Hội chủ cần tìm cháu hỏi chút việc, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cháu đâu
Nữu Nữu gật đầu, liền đi theo Viên Tư Tổ về phía vườn bên. Rất nhanh, cô đã bước vào trong vườn, chỉ thấy trong phòng đèn thắp sáng trưng, lại có rất nhiều người.
Trong lòng cô lưỡng lự một chút nhưng vẫn bước vào phòng. Trong phòng thắp hai ngọn nến hồng rất lớn. Giữa hai ngọn nến là một tấm linh bài có đề tên Trần Cao Tổ Vũ Hoàng Đế Bá Tiên Chi Linh. Tất cả các thành viên của Nam Hoa khi tham gia vào hội đều phải thề độc trước linh bài này.
Nữu Nữu cảm thấy kinh hãi, cô không hiểu tại sao lại mang cả linh bài ra đây. Trần Dận, Vương Mặc ngồi hai bên linh bài. Ngoài ra còn có hơn chục người người đàn ông đang đứng dựa vào tường.
- Trương Xuất Trần, linh bài ở đây ngươi còn muốn đứng bao lâu nữa? Trần Dận lạnh lùng nói.
Nữu Nữu cúi đầu, từ từ quì xuống trước linh bài. Bất ngờ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Trần Dận:
- Hội chủ, vì sao muốn ta quỳ trước linh bài?
Theo hội quy, chỉ có 3 tình huống phải quỳ trước linh bài Cao Tổ: một là khi gia nhập Nam Hoa Hội, hai là khi tế lễ, ba là bị xử phạt, rất rõ ràng, bây giờ không phải lúc tế lễ.
- Trương Xuất Trần, ngươi hãy thành thật đi, rốt cuộc ngươi đã tiết lộ bao nhiêu bí một của hội?
Nữu Nữu đã đoán được vài phần, cô lắc đầu một cách quả quyết:
- Tôi không hiểu Hội chủ đang nói gì? Trước giờ, tôi chưa hề tiết lộ bất cứ bí mật nào của hội.
Trần Dận bản tính đa nghi, lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa lại làm Hoàng thái tử nhiều năm, tai nghe mắt thấy nhiều thứ hoang dâm vô đạo của cung đình triều Trần nên tâm tính cũng nhiễm đôi phần tật xấu háo sắc của phụ thân Trần Hậu Chủ. Giai đoạn mới đầu hàng triều Tùy, hắn cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh bần hàn, chán nản, ật xấu phong lưu háo sắc được kiềm chế sạch sẽ, chiêu hiền đãi sĩ, một lòng phục quốc.
Sau khi Nam Hoa Hội được thành lập, địa vị của hắn ngày một lên cao, trở thành Hội chủ đứng đầu vạn người của Nam Hoa Hội, trong tay có vô số tiền của. Cuộc sống an nhàn khiến cho thói phong lưu trong máu hắn lại dần dần trỗi dậy.
Xuất phát điểm của Nam Hoa Hội ở Hàng Châu. Trần Dận thường đi lại giữa Hàng Châu và kinh thành. Hắn đã lén lút lấy năm mụ vợ ở Hàng Châu nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn.
Năm ngoái, khi lần đầu tiên gặp Trương Xuất Trần, hắn đã bị vẻ đẹp của cô hút hồn. Trương Xuất Trần lại là tiểu nữ của đại tướng Trương Trung Túc và liên gia của Thẩm gia, như vậy cũng được coi là xuất thân danh giá lắm. Trần Dận liền nảy sinh ý định lập cô làm chính phi của mình.
Khi hắn vừa gợi ý tới chuyện này với mẫu hậu, liền bị mẫu hậu chửi rủa thậm tệ. Mặc dù Thẩm Vụ Hoa không phải mẹ đẻ của hắn nhưng dù sao bà ta cũng là Hoàng hậu, là mẫu hậu của hắn. Hắn là bậc con, Trương Xuất Trần là bậc cháu. Thẩm Vụ Hoa tuyệt đối không để chuyện tôn ti trật tự bị đảo lộn này xảy ra. Đó là chuyện của người Tiên Ti phương Bắc, bọn họ đường đường là người Hán gốc Hoa, là những người văn minh, tri thức.
Lúc này, Trần Dận dựa mình vào tấm nệm mềm, đưa mắt lim dim ngắm nhìn dáng vẻ thướt tha của Trương Xuất Trần đang quỳ trên chiếu cói. Ánh mắt hắn híp thành một đường kẻ, dường như sợ người ngoài nhìn ra được mưu đồ sâu sa của hắn.
Trước dáng vẻ thanh thoát mỹ miều của người thiếu nữ, hắn thấy tâm hồn mình bỗng chốc điên đảo, hắn quên rằng hắn đang thẩm vấn Xuất Trần.
Vương Mặc liếc mắt nhanh nhìn Trần Dận. Nghe đồn Trần Dận ở Hàng Châu thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, nay nhìn thấy bộ dạng này của hắn, lời đồn kia chắc hẳn chẳng phải vô căn cứ.
Vương Mặc chuyển đề tài, dịu giọng nói:
- Xuất Trần cô nương, người anh kết nghĩa của cô Dương Nguyên Khánh đã biết tới sự tồn tại của Hội chủ, lại dám uy hiếp cả sự an nguy tính mạng của Hội chủ. Chúng ta muốn biết ngươi rốt cuộc đã nói gì với Dương Nguyên Khánh?.
Nữu Nữu lắc đầu nói:
- Phép tắc của hội tôi biết rất rõ, tôi không hề nói gì với hắn cả.
- Không thể nào, nếu như ngươi không nói gì, vậy tại sao hắn lại tìm Trần thúc tha cho thả ngươi ra?.
Vương Mặc cực kì gian giảo, lời lẽ của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại dùng nhưng lại dùng những sự việc thật giả khó phân để dụ Nữu Nữu khai thật. Dương Nguyên Khánh đến tìm Trần thúc thúc là thật nhưng hắn không hề nói tới chuyện thả Nữu Nữu ra.
- Chuyện này vô cùng hệ trọng, nếu ngươi có nói lầm chuyện gì cũng không sao, nhưng ta hi vọng cô sẽ nói thật cho chúng ta biết để chúng ta biết mức độ nghiêm trọng của sự việc đến đâu để có thể giúp cho cô. Xuất Trần cô nương, năm ngoái cô đã từng thề độc trước linh bài Cao tổ, nay Hội chủ gặp nguy đến tính mệnh, cô sẽ không coi lời thề trước kia của chính mình là trò đùa đó phải không!
Nữu Nữu cúi đầu, cô không biết nên nói gì nhưng có một số chuyện cô nhất định phải nói.
Thực ra, cô đã đồng ý với Nguyên Khánh ca ca sẽ rời khỏi Nam Hoa Hội, có những chuyện cô buộc phải đối mặt, nhưng cũng không thể nói ra toàn bộ sự thật. Cô suy tính thật nhanh, làm sao để hạn chế tối đa những nguy hiểm có thể xảy đến với Nguyên Khánh.
Một hồi sau, Nữu Nữu thở dài nói:
- Thực ra Hội chủ không nên đi ám sát Tấn vương, lại càng không nên phái tôi đi.
- Người bán đứng ta!
Trần Dận nổi giận lôi đình, chỉ thẳng vào Nữu Nữu rống lên:
- Ngươi thật to gan, dám bán đứng cả Nam Hoa Hội
Viên Tư Tổ và Tống Bản Sơ vội vàng khuyên hắn:
- Hội chủ, để làm rõ chuyện này hãy tính, xin người bớt giận
Trần Dận bực dọc ngồi xuống, hắn nghe nói Xuất Trần và tên anh kết nghĩa thanh mai trúc mã của cô ngày ngày ở cùng nhau, quan hệ vô cùng thân thiế. Trong khi biết bao đồ trang sức hắn tặng cô ả lại không nhận, vậy mà tên anh kết nghĩa của cô tặng cho mấy chục món đồ trang sức và quần áo, cô ả đều nhận và cài trên đầu, mặc trên người, thật khiến hắn ghen tị muôn phần.
Nhưng do thân phận của mình, hắn không dám bộc lộ ra ngoài. Hôm nay, nhân cơ hội này, hắn liền nổi trận lôi đình.
Nữu Nữu không cúi đầu, cũng không lắc đầu mà cất cao giọng nói:
- Tôi không hề bán đứng Hội chủ, càng không hề bán đứng Nam Hoa Hội. Chẳng qua là do người anh kết nghĩa của ta đã nhận ra thích khách ám sát Tấn Vương chính là Đại sư huynh và ta…
Vương Mặc cắt nganh lời nói:
- Nhưng Trương Trọng Kiên là người thân cận của Tề vương, hắn ta đáng lẽ nên nghi ngờ Tề vương ám sát mới phải
- Nhưng không phải ta!
Nữu Nữu phản bác lại khiến căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Tề vương không thể phái một người con gái không liên quan đi ám sát. Điều này vốn dĩ là một lỗ hổng nhỏ trong kế hoạch của họ, nhưng do quan hệ giữa Dương Nguyên Khánh và Trương Xuất Trần nên đã phóng đại lỗ hổng này lên, trở thành lỗ hổng chết người.
Nữu Nữu thở dài nói:
- Mặc dù hắn biết tôi là thích khách nhưng hắn không hề biết Nam Hoa Hội. Tôi đã bảo hắn tôi tham gia vào một tổ chức ám sát, tôi nhận tiền và đi giết thuê cho người khác. Hắn ta thấy rằng công việc thích khách quá nguy hiểm nên muốn tôi từ bỏ
- Ngươi khẳng định Dương Nguyên Khánh đã nhận ra thích khách chính là Trương Trọng Kiên và ngươi phải không?
Vương Mặc hỏi.
- Đúng vậy, ngay lúc đó hắn đã nhận ra tôi nên mới ngăn cản vệ quân của Tấn vương đuổi bắt, sau đó hắn nhận ra mũi tên lông vịt của Đại sư huynh. Sáng nay, anh kết nghĩa của tôi đã cố tình tìm Đại sư huynh để thi tài bắn cung. Từ cách bắn tên của Đại sư huynh, hắn đã xác định Đại sư huynh chính là thích khách, Đại sư huynh chắc hẳn cũng rõ. Chiều nay hắn đã chất vấn ta và ta đã thừa nhận
- Hừ! Chờ ngươi đi rồi, hắn sẽ xử lí Nam Hoa Hội, phải không?
Trần Dận lạnh lùng nói.
Nữu Nữu lắc đầu nói:
- Hội chủ, tôi xin nhắc lại một lần nữa, anh kết nghĩa của tôi không hề biết tới Nam Hoa Hội, hắn không hứng thú với tổ chức thích khách mà ta làm việc nên muốn ta rời bỏ. Trước tới nay hắn chưa hề gạt ta, xin mọi người hãy tin hắn, hắn là người nói sao làm vậy
Trần Dận chắp tay sau lưng đi lại vài bước, hắn bước tới trước mặt Xuất Trần, nheo mắt liếc nhìn cô một cái và đột nhiên hỏi:
- Ngươi muốn rời khỏi hội?
Nữu Nữu cắn chặt vành mội nói:
- Anh tôi nhất định muốn tôi rời bỏ, tôi hiểu tính của hắn, nếu tôi không từ bỏ hắn sẽ truy tới cùng và sẽ biết chân tướng sự việc. Hắn sẽ không tha cho Nam Hoa Hội. Tôi không muốn vì tôi mà liên lụy tới huynh đệ tỉ muội trong Nam Hoa Hội
- Nói qua nói lại tựu chung là ngươi muốn rút khỏi hội!
Trần Dận lạnh lùng nói:
- Ngươi không được quên ngươi đã lấy danh nghĩa của phụ thân ngươi để thề độc trước linh bài Cao tổ
Nữu Nữu rùng mình, cô nhớ tới lời thề cô đã dùng danh nghĩa của phụ thân để thề. Khi đó, nhiệt huyết khôi phục cố quốc sôi sục trong huyết quản của cô, nay lại trở thành sợi dây trói buộc cô, khiến đầu óc cô rối bời, không biết nên làm thế nào. Nữu Nữu cúi đầu không nói, cô cũng hiểu không thể nói năm câu ba điệu như vậy là có thể rời bỏ.
Vương Mặc cười nói:
- Xuất Trần cô nương, ngươi lui trước đi! Cô tổ mẫu của ngươi không khỏe, hãy đi chăm sóc bà ấy đi. Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa
Nữu Nữu lập tức đứng dậy, cô tổ mẫu không ngờ lại sinh bệnh, cô không còn tâm trí gì để nói thêm nữa liền quay người nhanh bước rời đi.
Vương Mặc nhìn cô bước xa dần, hắn vẫy tay ra hiệu cho những người xung quanh đều lui ra. Sau hắn nói:
- Ta dám khẳng định cô ta không nói sự thật mà che giấu chân tướng sự việc. Dương Nguyên Khánh chắc chắn đã biết về Nam Hoa Hội. Phải bàn tính xem chúng ta nên nào thế nào bây giờ?
- Giết Dương Nguyên
Khánh Trần Dận dứt khoát nói.
- Nhưng hắn cũng không phải kẻ dễ đối phó, Trương Trọng Kiên đã từng khuyên chúng ta không nên động đến hắn.
- Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?
Trần Dận căm tức nói với Viên Tư Tổ:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ như này chờ chết hay sao?
Tống Bản Sơ nãy giờ không nói bất ngờ hỏi Vương Mặc:
- Tiên sinh cho rằng, chúng ta có thể tin Dương Nguyên Khánh được mấy phần?
Vương Mặc trầm tư một hồi nói:
- Nếu nói tin tưởng hắn, thú thực, ta chẳng tin tưởng tên Dương Nguyên Khánh này chút nào cả. Nhưng ta nghĩ Xuất Trần cô nương nói không sai, Dương Nguyên Khánh tạm thời sẽ không động tới chúng ta đâu.
- Tại sao?
Trần Dận quay đầu lại hỏi.
- Bởi vì Xuất Trần cô nương là người của Nam Hoa Hội, mẹ nuôi lại ở Hằng Sơn, hắn chắc hẳn sẽ sợ ném chuột vỡ đồ nên tố giác Nam Hoa Hội không những chẳng có lợi gì cho hắn mà lại hại cả hai người thân của hắn. Tôi nghĩ hắn không ngốc như vậy đâu.
- Ý của tiên sinh là chúng ta không cần giết Dương Nguyên Khánh hay sao?.
- Không!
Vương Mặc phủ nhận không chút do dự nói:
- Dương Nguyên Khánh biết được bí mật của chúng ta nên nhất định phải giết hắn. Ý của ta là chúng ta sẽ dùng Xuất Trần cô nương để làm chệch hướng hắn, khiến cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau đó, chúng ta lại tìm cơ hội để giết hắn. Việc này nhất định phải lo cho ổn thỏa, ta e nếu giết hắn không thành sẽ trở thành họa lớn đối với chúng ta
Vương Mặc là quân sư của bọn họ, mọi người đều vô cùng tin và phục hắn, trong đó bao gồm cả Trần Dận cũng đồng ý với phương án của Vương Mặc.
- Vậy theo ý của tiên sinh, chúng ta nên làm gì?
- Kế của ta là trong đêm sẽ đưa Xuất Trần cô nương rời khỏi kinh thành, giấu cô ta ở một nơi bí mật ngoài thành. Sau đó, dụ tiếp Dương Nguyên Khanh ra khỏi thành. Khi đó, chúng ta sẽ có cơ hội diệt trừ hắn
- Nhưng nếu Xuất Trần không đồng ý rời khỏi kinh thành thì sao? Dù sao vẫn có cung mẫu bảo vệ cho cô ta nên chúng ta cũng không thể ép buộc cô ta được
Vương Mặc cười lớn nói:
- Cung mẫu ta đã sắp xếp ổn cả rồi, Xuất Trần thì đơn giản, dùng tính mạng của Dương Nguyên Khánh uy hiếp cô ta. Ta nghĩ, vì Dương Nguyên Khánh, cô ta nhất định sẽ nghe theo lời khuyên của chúng ta
Trần Dận bỗng lóe lên ý tưởng, hắn bỗng nhiên phát hiện Dương Nguyên Khánh chính là điểm yếu của Xuất Trần. Nếu hắn tóm được Dương Nguyên Khánh trong tay có thể ép Trương Xuất Trần khuất phục hắn, khi đó gạo đã nấu thành cơm rồi, mẫu hậu cũng đành phải đồng ý thôi.
Nghĩ tới đó, trong lòng hắn bỗng trở nên phấn chấn, vội nói với Tống Bản Sơ:
- Có thể mở cửa chính chợ Đô Hội chứ?
Theo lệ thường, cửa chính của chợ Đô Hội sau khi đóng đều không được mở lại, nhưng Tống Bản Sơ là Thị thự Thự chính (nhân viên quản lý chợ), hắn có cách mở cửa. Tống Bản Sơ gật đầu:
- Tôi có thể thử một lần
- Tốt lắm, cứ quyết như vậy đi, ta sẽ đưa Xuất Trần rời khỏi chợ Đô Hội trước. Ngày mai khi trời sáng, sẽ lập tức rời kinh thành đi Hàm Dương
Vương Mặc liếc mắt nhìn Trần Dận một cái “Con người này suy nghĩ quá đơn giản, tính cách của Xuất Trần khí khái như vậy, liệu cô ta có chịu để bị uy hiếp hay không? Mình chỉ nói thế thôi mà hắn đã tin là thật… Hừm”