Các thân binh đứng xung quanh đều mỉm cườỉ. Nhân duyên của Trình Giảo Kim phi thường tốt. gần như tất cả mọi người đều thích y.
Trình Giảo Kim lại hỏi:
-Điện hạ đang định trở về Thái Nguyên sao?
Nói xong, y lại cảm thấy không đúng, đường này là đường về phía bắc, mà Tháỉ Nguyên lại ở phía đông. Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:
-Ta định đi quận Mã Ắp. Ngươi có muốn đi cùng hay không? Hay là muốn trở về thăm người thân?
Có thể có cơ hội đi cùng điện hạ. Trình Giảo Kim làm sao có thề buông tha. Y trở về Thái Nguyên thực ra cũng chi là muốn vào quán rượu, đi chơi thanh lâu mà thôi.
Yvội vàng cười nói:
-Ty chức cũng không có việc gì gấp, nguyện ý đi theo điện hạ về phía bắc.
-Tốt lắm, lên ngựa đi!
Trình Giảo Kim bổng nhiên mật đỏ. Y lắp bắp dẫn một con ngựa từ một thanh lâu thấp kém ra. Điều này khiến cho bọn binh lính cười vang. Dương Nguyên Khánh cũng không nhịn được cười, mắng:
-Ngươi, cái tên này, làm sao mà thưởng thức càng ngày càng thấp. Ngay cả loại địa phương này cũng có thể đi vào được!
Trình Giảo Kim cười ha hả:
-Điều này chửng tỏ lão Trình giữ nghiêm quân kỷ. Không có tới thôn xóm trộm cắp.
-Lời này nói không sai. Đi thôi!
Dương Nguyên Khánh cười cười, giục ngựa mà đi. Không bao lâu đoàn người rời khỏi thôn trấn, tăng thêm tốc độ, đi về hướng quận Mã Ấp.
…….
Từ sau khi tuyết tan vào giữa tháng giêng, tổng quản Nhạn Bắc của Đại Tùy là Lý Tĩnh đã ất hai mươi nghìn kỵ binh đánh vào thảo nguyên, quét sách đại quân còn lại của Đột Quyết. Phối họp với một trăm nghìn liên quân Hồi Hột cùng quân Thiết Lặc, liên quân Tùy đã lên tới một trăm hai mươi nghìn người, ở nha
trướng của Đột Quyết, đánh tan bốn mươi nghìn quân Đột Quyết. Hiệt Lợi Khả Hãn dẫn theo mấy nghìn tàn quân hoảng sợ chạy trốn về phía bắc.
Lý Tĩnh lập tức ra lệnh cho đại tướng Dương Nguy suất lĩnh năm nghìn kỵ binh chạy về hướng bắc truy kích. Đồng thời đuổi theo tàn quân của Đột Quyết ở tây Bắc Hải, rồi một đòn diệt hết tàn binh Đột Quyết ở ven hồ Bắc Hải. Hiệt Lợi Khả Hãn ở trong lúc kích chiến trọng thương rồi bị bắt. Nhưng trên đường, do thương thế quá nặng mà qua đời.
Một trận chiến này, kéo dài tới hai tháng rưỡi, toàn diệt Đột Quyết. Bắt được hơn một trăm nghìn tù binh, bao gồm nhiều quý tộc Đột Quyết và tướng lĩnh cấp cao. Chiến mã, dê bò, lều trại, vật tư nhiều vô số kể. Đến tận đây, Đông Phương Đột Quyết chính thức diệt vong.
Đầu tháng tư, đại quân của Lý Tĩnh quay trở về hồ Khất Phục thuộc quận Mã Áp, đồng thời xây dựng đại doanh ở thảo nguyên.
Trên một khu thảo nguyên cách hồ Khất Phục ba mươi lý, năm trăm kỵ binh bảo vệ Dương Nguyên Khánh chạy gấp. Trải qua mấy ngày mấy đêm chạy nhanh, rốt cuộc đã tới hồ Khất Phục.
Rất xa, Dương Nguyên Khánh đã thấy một đại doanh nhìn không thấy biên giới. Nơi này không chỉ có hai mươi nghìn kỵ binh của Lý Tĩnh, mà còn có mười mười lăm nghìn quân Tùy cũng chạy tới đại doanh hồ Khất Phục, giúp đỡ Lý Tĩnh quản lý tù binh.
Lúc này, một đội kỵ binh ly khai đại doanh, chạy về hướng đội ngũ của Dương Nguyên Khánh. Một lát sau đội kỵ binh chạy tới, đại tướng cầm đầu chính là Lý Tĩnh. Lý Tĩnh xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới, quỳ trước chiến mã của Dương Nguyên Khánh nói:
-Vi thần Lý Tĩnh, bái kiến Sở Vương điện hạ!
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, liền đỡ Lý Tĩnh lên, cười trấn an nói:
-Ta vẫn một mực chờ đợi tin tức từ tổng quản. Tổng quản lập nhiều chiến công bất thế như vậy, khiến người ta không thể không vui mừng.
-Nhiệm vụ của vi thần chi là quét sạch dư nghiệt của Đột Quyết. Chứ chiến công chân chính là thuộc về điện hạ. Vi thần cám thấy hổ thẹn.
Dương Nguyên Khánh ha hả cười, lại đi đến trước mật Dương Nguy, vỗ vỗ bờ vai rộng của y, khen ngợi nói:
-Không Tổi, không làm ta mất mặt.
Dương Nguy là đường huynh của Dương Nguyên Khánh. Một khi Dương Nguyên Khánh đăng cơ, y liền được phong làm hoàng tộc, không giống với các tướng lĩnh bình thường. Nhưng Dương Nguy là một người khiêm tốn, cũng không lấy danh phận đường huynh của Dưong Nguyên Khánh mà tự kiêu. Y luôn giữ nghiêm quân quy, tôn trọng cấp trên, ở cùng với mọi người vô cùng hòa hợp. Nhắc tới uy danh ‘Liều mạng Tam Lang’ là quân Tùy không ai không giơ ngón tay cái lên khen y.
Mặt của Dương Nguy đỏ bừng, dường như muốn nói ý kiến của mình. Dương Nguyên Khánh liền khẽ mỉm cười:
-Ngươi muốn nói gì?
-Khởi bẩm điện hạ, ty chức khẩn cầu được tham gia cuộc chiến ở Quan Trung.
Tất cả mọi người mim cười, đôi mắt trông mong nhìn về phía Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh đập mạnh vào bờ vai cùa y, cười ha hả:
-Được! Ta đáp ứng ngươi.
Nói xong, Dương Nsuyên Khánh chắp tay hướng về tất cả tướng lĩnh:
-Các vị tướng quân, lần này bắc chinh Đột Quyết, mỗi người đều lập được công lớn. Ta sẽ phong thường lớn cho các vị, tuyên dương công tích của mọi người bắc phạt Đột Quyết. Hy vọng mọi người tiếp tục cố gắng, cam đoan tù binh Đột Quyết không làm loạn.
Lời phát ngôn ngắn gọn nhưng đầy tình cảm. Mọi người đều vỗ tay hưởng ứng.
Trên đường về đại doanh, Lý Tĩnh nói tóm tắt tình hình chiến đấu vừa qua cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh gật gật đầu hỏi:
-Thái độ của người Tiết Diên Đà ra sao?
Lý Tĩnh cười nói:
-Người Tiết Diên Đà là chó săn trung thành cho người Đột Quyết, nhưng đông thời cũng là con hồ ly giảo hoạt. Lần này tấn công Đột Quyết, người Tiết Diên Đà một mực trốn mất dạng. Từ đầu đến cuối cũng không thấy xuất hiện.
Nói tới đây. Lý Tĩnh lại thấp siọng nói:
-Điện hạ, tù trưởng của tộc Hồi Hột, Bùi Tát cũng đang đến đây.
-Y đến là để khoe thành tích hay sao?
Lý Tĩnh cười lạnh một tiếng:
-Không chi có như thế, trên đường hắn liền đề xuất, hy vọng quân Tùy trợ giúp y tiêu diệt tộc Tiết Diên Đà. Ty chức không đáp ứng y, chỉ lừa gạt, nói rằng cần điện hạ tới quyết định. Phỏng chừng y sẽ hướng điện hạ đề xuất yêu cầu này.
-Vì sao cần quân Tùy hiệp trợ, y không thể độc lập tiêu diệt Tiết Diên Đà sao?
Dương Nguyên Khánh không hiểu hỏi.
Lý Tĩnh lắc lắc đầu:
-Liên quân Hồi Hột tổng cộng chỉ có một trăm hai mươi nghìn quân. Mà trong cuộc chiến Tùy Đột lần trước, tộc Tiết Diên Đà còn để lại một bộ phận, không có dốc hết sức. Cho nên trong tay bọn họ còn có tám mươi nghìn quân. Song phương có thể nói là thế lực ngang nhau. Hơn nữa song phương đều cực kỳ căm thù lẫn nhau. Sớm hay muộn cũng có một cuộc chiến tranh dành thảo nguyên.
Dương Nguyên Khánh khẽ mĩm cười:
-Đây đúng là cơ hội mà ta đang chờ.
Hai người giục ngựa, đi nhanh hơn. Không bao lâu, đã tới trước đai doanh, ở cửa đại doanh, tướng quốc Đỗ Như Hối và Thôi Quân Túc đã đợi ở đó. Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa cười nói:
-Hai vị tướng quốc tới còn nhanh hơn ta nhỉ!
Đỗ Như Hối và Thôi Quân Túc tiến lên thi lễ. Đỗ Như Hối ha hả cười nói:
-Lý tổng quản mang theo nhiều dê bò, của cải từ thảo nguyên tới như vậy, chúng ty chức sao có thể dễ dàng buông tha. Đương nhiên phải tới đoạt tài sản rồi.
Mọi người đều hiểu ý mỉm cười. Đoàn người đi vào lều lớn. Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hơn mười người binh lính tiến tới rót trà. Dương Nguyên Khánh nhấp một ngụm, rồi hỏi Đỗ Như Hối:
-Kiểm kê xong chưa? Có bao nhiêu dê bò và ngựa?
Đỗ Như Hối lắc đầu:
-Số lượng rất lớn, ty chức vẫn đang kiểm kê. Nghe Lý tổng quản nói, dê bò có hơn hai triệu con. Chiến mã có hơn ba trăm nghìn con. Mấu chốt hơn là. trong một trăm nghìn tù binh Đột Quyết, phụ nữ và trẻ em chiếm đa số. Về sau sẽ có
không ngừng dân chăn nuôi Đột Quyểt đển dựa vào. Làm như thể nào đế an bài bọn họ, vi thần cho rằng đây cũng là một việc lớn.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút hỏi:
-Ý của Tử Vi Các là gì?
-Tử Vi Các đã thảo luận việc này. Có người lo lắng nếu an trí bọn họ ờ Trung Nguyên, sẽ dẫn tới họa binh biến sáu trấn như lần trước. Nhưng nếu an trí ở biên cương, lại sợ bọn họ trở thành tai họa của Trung Nguyên. Cho nên mọi người đều rất khó xử.
Thôi Quân Tố tiếp lòi nói:
-Vi thần và Hồi Hột đã nói qua. Hồi Hột đề xuất họp nhất nhóm tù binh Đột Quyết này với bọn họ. Vi thần không đáp ứng. Vi thần cho rằng, vẫn là dùng số tù binh này bổ sung vào nhân khấu của Trung Nguyên. Chia ra các nhóm an trí ở khấp nơi, làm cho bọn họ dần dần chuyển lối sống sang nông canh. Đây có lẽ là biện pháp tốt nhất.
Kỳ thực, về vấn đề an trí người Đột Quyết, Dương Nguyên Khánh đã từng cần thận suy xét. Hắn rất đồng ý với phương án của Thôi Quân Tố, chia ra rồi an trí ở khấp địa phương của Trung Nguyên.
Chỉ cần trải qua hai đời được sự giáo dục của người Hán, theo thời gian, bọn họ sẽ dần dần coi mình là một thành viên của người Hán. Trên thực tế, thời kỳ Lưỡng Tấn, Nam Bắc triều và thời kỳ Tùy Đường đều là những thời kỳ dung hợp dân tộc.
Về phần dẫm phải vết xe đồ binh biến, Dương Nguyên Khánh cảm thấy có thể tránh được. Mấu chốt là không cần phải áp bức quá mức đối với những dân chăn nuôi di cư tới này. Nên có đãi ngộ như người Hán bình thường, như việc phân chia đất đai, thu thuế, dạy bọn họ trồng trọt, cày cấy.
Hai chữ ‘Bình đẳng’ chính là chìa khóa để giải quyết vấn đề mâu thuẫn dân tộc. Nếu chỉ ra vẻ thiện chí lấy lòng, nhưng lại áp bức mạnh mẽ, cũng không phải cách giải quyết tốt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Nguyên Khánh đã có kế hoạch. Hắn nói với Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố:
-Ta đồng ý với việc an trí bọn họ đến nội địa, gia tăng nhân khẩu, về việc có dẫn đến binh biến, ta cho rằng, nếu cẩn thận, có thể tránh khỏi việc này. Mọi việc còn lại đều đưa cho Tử Vi Các toàn bộ suy xét, nhưng mấu chốt là phải an trí người Đột Quyết ở nội địa.