Dương Nguyên Khánh sai thân binh chuẩn bị ngựa, hắn và Dương Sư Đạo nhảy mình lên ngựa, có mấy trăm thân binh hộ vệ, dọc theo cửa đường cái từ cửa Định Đỉnh chậm rãi đi về phía Bắc.
Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ vào phố xá hai bên tường thành:
-Khi vừa mới vào Lạc Dương, thật sự là một mớ hỗn độn, khắp nơi người lẫn xác chết, mùi hôi ngút trời, hơn nửa tháng trời tẩy sạch ô uế, lại dùng nước vôi vẩy ngâm, hiện giờ không còn vật dơ bẩn, trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái hơn. Hiện tại mỗi ngày đều có người chuyển về, trong huyện nha loay hoay rối tinh rối mù, trên cơ bản đều đổi khế ước mua bán nhà.
-Điện hạ có suy xét dời đô Lạc Dương không?
Dương Sư Đạo cười hỏi.
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu,
- Không suy xét dời đô Lạc Dương, tuy nhiên tương lai có thể làm Đông Đô, ta đã quyết định định đô ở Trưởng An.
- Kỳ thật ta ngược lại cảm thấy không cần phải như vậy. Cơ sở của Tân Tùy chúng ta không phải là quý tộc Quan Lũng, mà là sĩ tộc Sơn Đông. Ta thấy được định đô ở Lạc Dương càng phù hợp với lợi ích của triều đình, ta ngược lại đề nghị Điện hạ đem Trường An định đô làm Tây Kinh.
- Cái này thì chờ đợi con cháu ta đến suy xét thôi! Lạc Dương hiện tại rất hoang tàn, muốn khôi phục phồn thịnh của xưa kia, phải hao phí rất nhiều nhân lực vật lực. Hiện tại thiên hạ quá nghèo, ít nhất cần hai, ba năm mới có thể khôi phục nguyên trạng, ta không muốn đem của cải để kiến lập kinh đô mới.
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh chuyển đề tài, cười nói:
- Lại nói việc của người, lần này người có bao nhiêu phần nắm chắc?
Dương Sư Đạo lần này xuôi nam là phụng mệnh đi Tương Dương khuyên bảo huynh trưởng Dương Cung Nhân đầu hàng, ông trầm ngâm một chút nói tiếp:
- Thật lòng mà nói, đại ca ta khá cố chấp, hơn nữa rất coi trọng thanh danh. Nếu hiện tại triều Đường đã diệt, khuyên đại ca ta đầu hàng dễ dàng. Nhưng hiện tại triều Đường còn chưa diệt, muốn khuyên đầu hàng, chỉ sợ hơi khó, ta chỉ có nắm chắc năm thành.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đây kỳ thực đã nằm trong dự liệu của hắn, hắn trầm tư chốc lát nói:
- Người nói với huynh trưởng, nếu y bằng lòng đầu hàng, ta có thể phong y làm Hộ Bộ Thượng Thư, cai quản Hộ Bộ, gia phong Tướng Quốc Công. Nếu không muốn hàng, ta cũng không miễn cưỡng, ta có thể làm lễ tiễn y về Quan Trung, thậm chí còn cho phép y mang mười ngàn quân đội Quan Trung về, nhưng bất kể như thế nào, thành Tương Dương nhất định phải giao ra.
- Vi thần đã hiểu, nhất định sẽ làm hết sức!
Sau khi chiến dịch Tương Dương kết thúc, quân Đường chỉ còn thừa lại một thành lũy cuối cùng là thành Tương Dương. Tương Dương là tòa thành trì lớn nhất thuộc khu vực Kinh Tương. Đây là tòa thành cao lớn, chắc chắn, được con sông đào rộng chừng ba trượng bảo vệ, dễ thủ khó công.
Hơn nữa, Dương Cung Nhân rất giỏi về phòng ngự. Y không chỉ an bài hợp lý ba mươi nghìn quân phòng ngự, đồng thời đem toàn bộ ba trăm nghìn tấm lụa, vải bố tồn kho phân phát hết cho binh lính nhằm trấn an quân tâm, khơi dậy sĩ khí.
Quan trọng hơn là, ông ta không có đuổi những dân chúng tới tham gia phòng ngự khiến cho nhân dân trong thành rất an lòng. Nhờ thế mà lương thực được cung ứng sung túc, giá lương thực ổn định, có lợi cho việc phòng ngự lâu dài.
Trong lòng Dương Cung Nhân rất rõ ràng: Bên ngoài thành có tám mươi nghìn quân Tùy, trong đó có hai mươi nghìn kỵ binh. Nếu ra khỏi thành tác chiến, thì ba mươi nghìn quân của mình không phải là đối thủ của quân Tùy.
Nhưng nếu chỉ chủ động phòng thủ, thì tám mươi nghìn quân Tùy muốn công phá cũng không dễ dàng như vậy. Mấu chốt là không để cho quân Tùy trong ứng ngoại hợp. Dương Cung Nhân hiển nhiên là đã tiếp thu giáo huấn từ thành Giang Lăng. Tất cả tướng lĩnh có gốc gác từ Tương Dương, y đều không cần. Tất cả phú hộ của thành Tương Dương, cũng ngăn cấm đi lại. Những việc làm này để ngăn cản một số kẻ muốn đầu hàng mà phá hư chiến dịch.
Tuy vậy, Dương Cung Nhân cũng biết quân Đường không còn khả năng tới viện trợ mình. Ông ta cứ một mực phòng thủ như vậy, cuối cùng cũng sẽ có một ngày binh tận, lương hết. Tử thủ thành Tương Dương, trên thực tế đã không còn giá trị gì về mặt chiến lược. Nó chỉ chứng minh ý chí không chịu đầu hàng của Tương Dương để triều Đường biết.
Hiện tại Dương Cung Nhân chỉ cảm thấy tương lai mờ mịt, chỉ biết thủ được một ngày, thì tính một ngày.
Chủ tướng suất lĩnh quân Tùy tấn công thành là tổng quản Hà Nam đạo Từ Thế Tích. Đỗ Phục Uy thì đảm nhiệm phó tướng. Bọn họ đã vây khốn thành Tương Dương được hai mươi ngày. Chỉ có mấy ngày đầu là hai lần tấn công thử, tổn thất mấy nghìn người. Về sau thì không có tấn công nữa.
Một mặt bọn họ hiểu, tám mươi nghìn quân là không thể phá được thành Tương Dương. Mặt khác, từ khi chiến dịch Tương Dương chấm dứt, thành Tương Dương đã mất đi ý nghĩa chiến lược. Cho nên chiếm được thành Tương Dương không cần phải vội vã. Vội vã chỉ tổn binh hại tướng. Điều bọn họ cần làm bây giờ là tiếp tục vây thành, đợi cho thành Tương Dương không còn lương thực để cung ứng cho binh lính.
Trưa hôm nay, trong đại doanh của quân Tùy, Từ Thế Tích đang ngồi ở trong lều soái đọc sách. Nhìn như nhàn nhã, kỳ thực trong lòng y đang lo lắng bất an. Từ sau khi Trung Nguyên thuộc về triều Tùy, y liền lưu lại ở Trung Nguyên.
Đại chiến Tùy Đột không có phần của mình. Đánh Thanh Châu thì La Sĩ Tín dễ dàng bình định rồi. Diệt Lý Mật, mình không được tham gia. Mà đại chiến Kinh Tương, mình còn chưa đánh được một trận nào. Đánh Ba Thục cũng không tới phiên mình. Mắt thấy quyết chiến Quan Trung sắp diễn ra, mình lại bị phái đi vây khốn một tòa thành vô giá trị.
Nếu y không còn được trao nhiệm vụ lớn, như vậy quân công của y sẽ trở nên đơn bạc Tương lai luận công phong thưởng, y có thể kiếm được bao nhiêu lợi ích?
Hiện tại Từ Thế Tích chỉ là Huyện công. Nghe nói Vương Quân Khuếch nếu đánh hạ được Ba Thục, sẽ được phong lên làm Thục quốc công. Điều này làm cho Từ Thế Tích vừa hâm mộ, lại vừa cảm thấy cấp bách. Y cần cơ hội, cần được Dương Nguyên Khánh cho mình cơ hội lập công, tranh thủ kiếm được lý lịch để phong thưởng.
Tuy trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng Từ Thế Tích cũng chỉ bất đắc dĩ. Nếu bất chấp tất cả mà tấn công thành, không chỉ hao binh tổn tướng, chỉ sợ công lại còn chưa lấy được, lại chọc giận Dương Nguyên Khánh. Y biết rõ, hiện tại Dương Nguyên Khánh coi trọng binh lính hơn hết thảy. Trừ khi là đại chiến Tùy Đột, hay là quyết chiến Tùy Đường, nếu không tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho phép mất một cái giá lớn.
Lúc này, có binh lính chạy vào bẩm báo:
- Bẩm báo tổng quản, Dương tướng quốc đến.
- Ai?
Từ Thế Tích nhất thời không rõ.
- Là tiểu Dương tướng quốc.
Triều đình có hai Thôi tướng quốc, hai Dương tướng quốc, trong đó tiểu Dương tướng quốc đó là Dương Sư Đạo. Từ Thế Tích lập tức mừng rỡ. Y biết Dương Sư Đạo đến, tất nhiên là có liên quan tới Dương Cung Nhân trong thành.
- Mau mời vào!
Không bao lâu, Dương Sư Đạo cười ha hả đi vào lều soái:
- Từ tổng quản thật nhàn nhã mà!
Từ Thế Tích cười khổ một tiếng, liền vội vàng tiến lên thi lễ:
- Vây thành không đánh, nhàn rỗi cũng là bình thường, khiến Dương tướng quốc phải chê cười.
- Vây thành không đánh là chuyện tốt mà! Bảo toàn một người binh lính, là bảo toàn một người nông dân, khiến Đại Tùy nhiều thêm một phần thuế phú. Chúng ta cầu còn không được.
Hai người phân chủ khách ngồi xuống. Dương Sư Đạo lấy ra một phong thư đưa cho y nói:
- Đây là thư của điện hạ gửi cho Từ tổng quản. Từ tổng quản xem qua đi!
Tinh thần của Từ Thế Tích rung lên, mở bức thư, vội vàng nhìn một lần. Trong thư Dương Nguyên Khánh cho y một cơ hội lớn. Y không khỏi mừng rỡ, vội vàng nói:
- Vậy ta liền an bài tướng quốc đi vào thành.
Ở bên ngoài bốn phía của thành Tương Dương, quân Tùy chỉ bao vây thành nam và thành đông. Bên ngoài thành tây và thành bắc không có binh lực vây khốn. Tuy nhiên, mặc dù không có đóng binh vây quanh hai cửa này, nhưng nếu bại quân của Sài Thiệu chạy về, cũng không thể trốn được vào thành. Chỉ có thể chạy về phía tây Hán Trung rồi trở về Trường An
Sau nửa canh giờ, Dương Sư Đạo đơn thân độc mã hiện ra trước cửa thành phía tây. Y nhìn lên đầu thành hô to:
- Ta là người nhà của Dương Thượng thư, đặc biệt tới đây gặp y.
Ngay lập tức có binh lính chạy về chỗ Dương Cung Nhân hồi báo. Một lát sau, Dương Cung Nhân liền xuất hiện trên đầu thành. Ông ta nhận ra người đứng ở dưới đầu thành chính là huynh đệ của mình, Dương Sư Đạo. Nhìn thấy Dương Sư Đạo, Dương Cung Nhân đã đoán ra được ý đồ tiếp kiến của huynh đệ mình. Trong lòng ông ta hết sức phức tạp. Sau một lúc lâu mới gật đầu nói:
- Cho vào thành!
Cầu treo ầm ầm buông xuống, cửa thành mở ra một đường nhỏ. Dương Sư Đạo giục ngựa đi vào thành Tương Dương. Vừa mới vào thành, nhìn thấy huynh trưởng, Dương Sư Đạo lập tức xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi về phía trước. Hai huynh đệ ôm nhau. Tuy không nói một lời, nhưng hai người đều hiểu ý nhau. Cho dù là đối địch, nhưng không thể ngăn cách được huyết mạch thân tình.
- Đệ đi theo ta!
Dương Cung Nhân mang theo huynh đệ trở về chỗ ở của mình. Cung Nhân tạm thời ở tại phía sau phủ Hành Đài. Ông ta ở một mình, nên chỉ cần một ngôi nhà nhỏ là đủ rồi. Chỉ có hai người gia nhân già chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ông ta.
- Đệ là từ Thái Nguyên tới đây sao?
Dương Cung Nhân rót một chén trà cho đệ đệ, thân thiết hỏi han.
Dương Sư Đạo nhận chén trà, gật đầu nói:
- Từ Thái Nguyên tới Lạc Dương, rồi mới tới đây.
- Lạc Dương?
- Sở Vương điện hạ ở Lạc Dương, đệ đến đấy trước để bái kiến.
Dương Cung Nhân trầm mặc, một lát hắn mới rãi hỏi:
- Đệ đến là muốn khuyên ta đầu hàng phải không?
- Lúc trước đại ca ở Huỳnh Dương, đệ đi tìm huynh. Huynh nói với đệ rằng, đệ đi Thái Nguyên, huynh đi Trường An, lưu cho mỗi người một con đường về sau. Đại ca còn nhớ hay không?
- Ta vẫn còn nhớ.
Dương Cung Nhân thản nhiên nói.
Dương Sư Đạo thở dài một tiếng:
- Thế cuộc hiện tại, đệ không nói, đại ca cũng có thể rõ ràng. Đại thế của triều Đường đã mất, cũng nên tính đường lui về sau. Ngay cả các quý tộc Quan Lũng như họ Độc Cô và họ Đậu cũng ngầm đầu nhập vào Dương Nguyên Khánh. Hiện tại chiến dịch Kinh Tương đã kết thúc, thành Tương Dương chỉ còn là một tòa thành cô độc. Đại ca tiếp tục phòng thủ ở đây thì còn có ý nghĩa gì?
Dương Cung Nhân trầm mặc sau một lúc lâu mới thở dài nói;
- Những cái này, ta đương nhiên là hiểu. Chẳng qua là khi đó Lý Uyên không chịu dùng ta, hoài nghi ta sẽ đầu hàng triều Tùy cho nên trong nội tâm của ta có chút không phục. Nếu hiện tại ta đầu hàng, chẳng phải là chứng minh suy đoán của y là đúng sao? Ta nuốt không trôi cơn nghẹn này.
- Đại ca, đây chỉ là muốn nuốt một cơn nghẹn mà thôi. Chỉ vì một cơn nghẹn mà làm hỏng tiền đồ của đại ca, có phải thiệt thòi không? Sở Vương điện hạ phái đệ tới đây là chuyển cáo cho đại ca. Chỉ cần đại ca chịu đầu hàng, điện hạ sẽ phong đại ca làm Hộ Bộ Thượng Thư, Tương quốc công. Hơn nữa ngũ muội hiện tại là Trắc Phi của Sở Vương, tương lai chính là quý phi. Lúc đó gia tộc của ta sẽ trở thành hoàng thân quốc thích. Đại ca, không thể vì một chút khí phách, mà làm hỏng cơ hội ngàn năm có một của mình.
Dương Cung Nhân cúi đầu, thật lâu sau, ông ta cười khổ một tiếng nói:
- Cho dù là ta đầu hàng triều Tùy, vậy đại tẩu và cháu trai, cháu gái của đệ làm sao bây giờ? Bọn họ đều ở Trường An. Nếu ta đầu hàng, chả phải tính mạng của bọn họ sẽ nguy hiểm sao?
- Đại ca, vấn đề này rất dễ giải quyết, Trường An có tình báo của quân Tùy, rất dễ dàng đem bọn họ rời đi. Hơn nữa có thể nhờ Độc Cô gia hoặc Đậu gia hỗ trợ. Đảm bảo có bọn họ giúp đỡ, đại tẩu và các cháu có thể bình yên vô sự.
Dương Cung Nhân chắp tay sau lưng đi đến trước cửa sổ. Trầm tư một lúc, rồi thở dài:
- Vì một lúc sĩ diện mà khiến bốn trăm nghìn người Tương Dương bị nguy hại, vậy thì ta càng thêm có tội.
Ông ta lại quay đầu lại nói:
- Đệ trở về nói cho Từ Thế Tích, ta có thể đem thành Tương Dương giao cho y Nhưng ta muốn trở về Trường An. Hơn nữa nếu có binh lính nào nguyện ý cùng ta trở về Trương An, cũng hy vọng y không cần chặn lại. Ta chỉ cần những điều kiện này mà thôi.
Dương Sư Đạo không nghĩ tới kết quả này. Y bất đắc dĩ hỏi:
- Đại ca thực sự muốn trở về Trường An sao?
Dương Cung Nhân gật gật đầu:
- Ta không thể trở thành người bất nghĩa. Ta phải trở về. Mặc kệ Lý Uyên xử trí ta như thế nào, ta chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi.
Dương Sư Đạo biết đại ca là một người cực kỳ cố chấp. Nếu đại ca đã quyết đinh việc gì, cho dù mình thuyết phục như thế nào đi chăng nữa, cũng vô dụng. Y chỉ phải đứng dậy thi lễ, cáo từ rời đi.
Dương Sư Đạo vừa ly khai không lâu, Cao Sĩ Liêm đã vội vàng chạy đến. Y nghe thấy Dương Sư Đạo đến đây, điều này làm trong lòng y tràn đầy hy vọng.
- Dương Thượng thư, nghe nói Sư Đạo tới, không biết còn ở đây hay không?
Cao Sĩ Liêm vào nhà không nhìn thấy Dương Sư Đạo, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Dương Cung Nhân lắc đầu:
- Đệ ấy vừa đi rồi. Ta có chuyện muốn nói với ngươi. Ta quyết định bỏ thành. Thành Tương Dương đã trở thành một tòa thành cô độc, không còn giá trị gì nữa, chúng ta không cần thiết phải phòng thủ.
Cao Sĩ Liêm yên lặng không nói. Nếu Dương Sư Đạo đã tới, y liền biết tất nhiên là kết quả này, không nằm ngoài dự liệu.
- Dương Thượng thư quyết định đầu hàng sao?
- Ta không đầu hàng, chỉ có điều bỏ thành. Ta sẽ trở lại Trường An. Trong số binh lính ở đây, có người Kinh Tương, có người Quan Trung. Ai nguyện ý đầu hàng, ta sẽ không miễn cưỡng. Ai nguyện ý theo ta trở về Trường An, thì ta dẫn theo bọn họ đi. Cao Trưởng sử tự mình làm quyết định đi!
- Kỳ thực, ty chức đã muốn nói, đại cục của Kinh Tương đã định. Tử thủ thành Tương Dương, ngoại trừ chứng minh một chút khí tiết, kỳ thực đã không còn ý nghĩa gì rồi.
Cao Sĩ Liêm thở dài nói:
- Nếu Dương Thượng thư đã làm ra quyết đinh, vậy thì hai chúng ta mau chóng phân công hành động. Người nào nguyện ý đầu hàng, thì theo ty chức mở cửa nam thành đi ra. Nguyện ý trở về Trường An, thì đi theo Dương Thượng Thư ra khỏi cửa bắc.
Cao Sĩ Liêm tỏ thái độ có điểm ra ngoài dự kiến của Dương Cung Nhân. Hoá ra trong lòng của Cao Sĩ Liêm đã có ý đầu hàng. Tuy nhiên, điều này cũng có thể lý giải. Cũng không phải mỗi người đều giống như mình, thích tranh một cơn nghẹn.
Dương Cung Nhân bình tĩnh gật đầu:
- Cứ quyết định như vậy đi.
Hai canh giờ sau, thành Tương Dương mở cửa. Cao Sĩ Liêm dẫn theo hai mươi nghìn binh lính Kinh Tương và Ba Thục đi ra từ cửa nam, đầu hàng quân Tùy. Mà Dương Cung Nhân thì suất lĩnh tám ngàn quân Quan Trung, đi ra cửa bắc, chạy về hướng Trường An.
Từ Thế Tích cũng không có ngăn trở mà suất lĩnh đại quân đi vào chiếm lãnh thành Tương Dương. Hai ngày sau, Từ Thế Tích suất lĩnh bốn mươi nghìn quân tinh nhuệ chạy về hướng Hán Trung.
Đây chính là nhiệm vụ mà Dương Nguyên Khánh giao cho y. Một khi Dương Sư Đạo khuyên bảo Dương Cung Nhân buông tha cho Tương Dương, liền do Đỗ Phục Uy phòng thủ Tương Dương. Còn mình thì suất lĩnh bốn mươi nghìn quân Tùy tấn công Hán Trung, chặt đứt liên hệ giữa Quan Trung và Ba Thục. Từ đó hoàn thành chiến lược bao vây Quan Trung.
Bốn mươi nghìn quân Tùy dọc theo sống Hán Thủy, trùng trùng điệp điệp tới Hán Trung. Lúc này, binh lực của triều Đường ở Hán Trung cũng không nhiều. Chỉ có mười nghìn quân do La Nghệ suất lĩnh, cùng với mấy nghìn bại binh do Sài Thiệu mang về. Binh lực tổng cộng có mười lăm nghìn người.
Mùa xuân bao trùm mặt đất, từng đợt gió mát thổi tới vùng quê mênh mông của Hà Đông. Trên đồng ruộng xanh tươi, lúa mạch non đã cao được một thước. Từng người nông dân đang bận rộn tát nước vào ruộng. Ở phương xa là những dãy núi chập chùng, xen lẫn là rừng cây rậm rạp. Trên không trung là từng bầy chim sơn ca hót vang. Khắp nơi tràn ngập không khí của mùa xuân.
Nơi này là nằm ở phía tây Thái Nguyên. Trải qua đại hạn của năm trước, năm nay dường như ông trời muốn bồi thường cho nhân gian, mưa thuận gió hòa, nguồn nước dư thừa. Từng dòng suối nhỏ chảy róc rách qua đây, nước suối xanh biêng biếc.
Ở quan đạo rộng lớn phía nam bắc, một đội kỵ binh chừng trăm người đang chạy gấp gáp từ phía nam tới. Thanh thế như sấm đánh, cuốn lên từng đám bụi mù. Đại tướng suất lĩnh chính là Dương Nguyên Khánh, vừa trở về từ Lạc Dương.
Bất quá, lúc này hắn cũng không phải trở về Thái Nguyên mà là tiếp tục đi về hướng bắc, tới thảo nguyên của quận Mã Ấp để nghênh đón hai mươi nghìn quân đội của Lý Tĩnh vừa chiến thắng trở về.
Quyết chiến Quan Trung còn chưa bùng nổ, vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị tích lũi. Chỉ có điều, một ít chiến dịch ở bên ngoài đã khai hỏa, ví dụ như Ba Thục và Hán Trung. Một khi chiến dịch bên ngoài chấm dứt, như vậy quyết chiến Quan Trung đã nước chảy thành sông.
Đội kỵ binh chạy nhanh trên quan đạo. Phía trước họ là trấn Tam Kiều, là nơi giao thoa giữa nam bắc và đông tây. Cho nên nơi này rất náo nhiệt, cửa hàng mọc san sát, thương nhân lui tới rất nhiều.
Chạy đến nơi đây, đội kỵ binh thả chậm tốc độ. Hôm nay chính là ngày cúng thổ địa cho nên các nông dân từ bốn phương tám hương đều tụ tập trong trấn nhỏ. Khiến cho dân số của trấn tăng thêm hàng chục nghìn người, cực kỳ náo nhiệt.
Các quán nước, tửu lâu đều tràn ngập khách. Các hàng rong cũng bày đầy đủ loại hàng hóa. Chủ yếu là các loại dưa và trái cây, các món ăn thôn quê cùng dược liệu. Ngay cả một ít thương gia từ thành Thái Nguyên cũng chạy tới đây bày quán bán một số hàng hóa son phấn. Khiến cho các phu nhân kéo tới chật ních.
Đội kỵ binh chậm rãi đi qua đám đông hối hả. Hơn mười người thân binh bảo v Dương Nguyên Khánh, cảnh giác nhìn về xung quanh.
Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên từ một cửa hàng phía xa xa:
- Điện hạ!
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn lại. Chỉ thấy từ trong một cửa hàng trang sức rẻ tiền, lao ra một người mặt đen như đáy nồi. Người này chính là Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim bỗng nhiên xuất hiện khiến Dương Nguyên Khánh phải bật cười. Hơn mấy tháng không gặp y, lúc gặp này, vẫn thấy tên này thú vị.
Trình Giảo Kim cực kỳ hưng phấn, lao ra từ cửa hàng, liên tục đụng ngã bốn năm cái sạp.
- Than đen, ngươi không phải đang ở quận Diên An sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
Nghe thấy điện hạ gọi mình là than đen, Trình Giảo Kim cũng rất cảm thấy thân thiết, y tiến lên thi lễ nói:
- Hồi bẩm điện hạ, ty chức là xin phép trở về thăm người thân.
- Vậy à!
Dương Nguyên Khánh gật đầu, lại nhìn về phía cửa hàng bán trang sức rẻ tiền hỏi:
- Ngươi đang mua trang sức cho thê tử à?
- Những đồ trang sức rẻ tiền này, nàng ấy cần gì.
Trình Giảo Kim gãi đầu, nhếch miệng cười nói:
- Ty chức đang mua đồ chơi cho Tiểu Kiều. Con bé kia rất thích thu thập các đồ trang sức, giống hệt mẹ nó.