Thể Tôn

Chương 202: Thành Địch Ngược

Nhóm Ra khỏi rừng rậm Thôn Ma, Lôi Cương liền chạy về phía Trung Bộ liên tục không ngừng nghỉ. Lúc này Lôi Cương muốn đến thôn Ngu Gia để thương lượng với Ngu Đao làm sao giải quyết xong thiết quyển vào thời điểm mười năm nữa khi cái khe sấm chớp mưa bão trở nên yên tĩnh.

Tiểu Giác ngồi trên vai Lôi Cương nhìn ra xung quanh mà mừng rỡ, xem ra mấy năm nay ở rừng Thôn Ma, nó phải nén nhịn quậy phá, bây giờ một lần nữa trở lại Huyết Ngục nên trong lòng rất vui sướng.

"Phụ thân, chúng ta phải đi đâu?" Tiểu Giác nói.

Trong lòng Lôi Cương rung động, âm thanh từ Tiểu Giác truyền thẳng vào tai mình, nhưng không phải là truyền âm. Phải nói rằng hiện giờ Lôi Cương đang đi cực nhanh, ngoài tiếng gió rít ra thì căn bản là không thể nghe được âm thanh nào khác. Vậy mà âm thanh từ Tiểu Giác truyền vào trong tai rất thực khiến Lôi Cương không thể không lấy làm lạ. Nghĩ vậy, Lôi Cương thử dùng truyền âm nói: "Chúng ta đi chỗ này, đợi sẽ biết. Được rồi, mấy năm nay hình như Tiểu Giác đã mạnh lên nhiều rồi nhỉ?"

"Hihi, phụ thân, hiện tại người không phải là đối thủ của Tiểu Giác đâu. Hiện giờ Tiểu Giác có chống lại con người, cho dù kẻ đó tự phát nổ thì con cũng có cách làm cho mọi chuyện bình an vô sự. Phụ thân có muốn Tiểu Giác làm ảo thuật cho người xem không?". Hai mắt Tiểu Giác đầy vẻ thần bí nhìn Lôi Cương nói, Lôi Cương giảm tốc độ, dừng lại giữa không trung, nhìn Tiểu Giác nói: " Ừ, phụ thân xem ngươi biến hóa thế nào!"

"Được ạ". Một âm thanh trong trẻo vang lên từ Tiểu Giác, rồi lập tức thân thể nó bỗng nhiên biến mất.

"Grào" Một tiếng gầm vang dội rung chuyển không gian, Lôi Cương chỉ cảm thấy có một luồng khí mạnh đập vào mặt, Lôi Cương còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy bầu trời như bị thứ gì đó che phủ, Lôi Cương ngẩng đầu nhìn lên mà giật mình khi thấy một con thú khổng lồ cao trăm trượng xuất hiện ngay trước mặt. Nếu như không phải Tiểu Giác đã nói trước thì Lôi Cương đã theo phản xạ mà tấn công nó.

"Phụ thân, hiện tại Tiểu Giác có thể biến thành rất lớn, hơn nữa sức cũng rất mạnh". Một âm thanh hùng hồn vang lên như sấm dậy. Lôi Cương nhìn Tiểu Giác khổng lồ mà cười khổ, lúc này con thú khổng lồ trên bầu trời cũng từ từ biến hóa.

Từ trăm trượng biến thành năm mươi trượng, cuối cùng là mười trượng, sau đó Tiểu Giác khôi phục lại nguyên hình dáng ban đầu.

Tiểu Giác kiêu ngạo nhìn Lôi Cương lúc đó vẫn đang ngẩn người, rồi cọ đầu vào trán hắn mà vui vẻ nói: "Phụ thân, Tiểu Giác có mạnh không?"

Lôi Cương gật đầu, linh thú hay tiên thú , có thể biến hóa được như Tiểu Giác quả nhiên là rất hiếm. Trong lúc Lôi Cương còn kinh ngạc, Tiểu Giác lại nói: "Phụ thân còn muốn xem nữa không? Tiểu Giác còn có chiêu khác nữa!"

Lôi Cương rất tò mò nhìn Tiểu Giác gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Tiểu Giác lại biến mất lần nữa, lần thứ hai một tiếng thú gầm vang lên, lần này nghe như tiếng rít, Lôi Cương tròn mắt nhìn lên con thú khổng lồ ở phía trước.

Một con giao long dài đến trăm trượng xuất hiện ngay trước mặt hắn. Đôi mắt to của nó nhìn Lôi Cương chăm chú, khiến trong lòng hắn bỗng cảm thấy có chút áp lực. Bàn chân năm móng vuốt sắc nhọn khiến cho kẻ khác rùng mình ớn lạnh.

"Hihi" Con thuồng luồng há rộng miệng cất tiếng cười trong trẻo. "Phụ thân! Thái gia gia nói, sau này Tiểu Giác có thể tiến hóa thành thần long, phụ thân chờ Tiểu Giác biến hóa nữa nhé"

"Ngao" Một tiếng hùng hồn vang từ chân trời, con giao long màu vàng đột nhiên phát ra hào quang rực rỡ lập tức lại có con thú khổng lồ xuất hiện trước mắt Lôi Cương.

Một con rùa dài đến năm mươi trượng, mai cao như ngọn núi phủ năm màu sắc rất lạ.

Trong lúc Lôi Cương đang khiếp sợ thì con rùa khổng lồ biến mất thay vào đó là Tiểu Giác năm màu xuất hiện, đôi mắt nhỏ mừng rỡ nhìn Lôi Cương lúc đó thần sắc vẫn đờ đẫn, thấy Lôi Cương như vậy khiến Tiểu Giác rất phấn khích.

"Hihi, phụ thân, Tiểu Giác lợi hại không?" Tiếng Tiểu Giác vang lên vui vẻ, ánh mắt đầy vẻ khoe mẽ.

Lôi Cương hít một hơi, gật đầu hơi chút khiếp sợ nói: "Tiểu Giác đâu chỉ lợi lại mà quả thực là rất lợi hại"

"Hihi, sau này Tiểu Giác còn có thể biến hóa thành nhiều hình, chỉ là mất nhiều thời gian thôi." Hai mắt Tiểu Giác hơi cụp xuống, thở dài như con người làm Lôi Cương phải mỉm cười, gõ đầu Tiểu Giác nói: "Tiểu Giác, con người có câu, làm người không nên quá tham lam. Ngươi có thể biến hóa thành ba loài khác nhau đã khiến kẻ khác líu lưỡi cứng họng rồi, nếu như còn biến hóa nữa phụ thân lại hoài nghi không biết ngươi có phải quái vật không đây."

Tiểu Giác vội vã gật đầu, mắt ánh lên vẻ mừng rỡ, nhoáng một cái đã ngồi trên vai Lôi Cương nói: "Sau này Tiểu Giác phải nỗ lực tu luyện biến hóa nhiều hơn mới có thể bảo vệ phụ thân cho tốt được"

Sắc mặt Lôi Cương ngẩn ngơ, ánh mắt đầy vẻ ấm áp. Đột nhiên, thân thể Lôi Cương run lên, khuôn mặt hơi cứng, mắt nheo lại nhìn về phía trước. Trong lòng hồi tưởng lại chuyện gì đó một lúc lâu rồi thở dài. Tiểu Giác ngồi trên vai Lôi Cương cũng cảm nhận được sự thương cảm của hắn liền giương đôi mắt nhỏ dại nhìn Lôi Cương, rồi đứng lên hỏi: "Phụ thân, người làm sao vậy?"

"Tiểu Giác, ngươi nhất định phải nhớ kỹ điều này, ngươi vẫn còn một bá phụ, tên gọi là Lôi Ma" Lôi Cương nhìn chằm chằm vào Tiểu Giác nói một cách nghiêm túc.

Tiểu Giác gật gật đầu, lúc này Lôi Cương mới tiếp tục bay đi. Sau đó Tiểu Giác lại nhìn Lôi Cương nhưng không lên tiếng, chẳng biết suy nghĩ chuyện gì.

Ba ngày sau Lôi Cương đến được Thôn Ngu Gia. Hắn đứng ở cổng lớn đầu thôn, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, cảm thấy trong thôn không hề có một chút khí tức. "Chuyện gì đã xảy ra? Người trong thôn đâu cả rồi?" Trong lòng hắn càng thêm nghi ngờ. Khi Lôi Cương vào trong thôn, thì thấy nơi đây giống như là bị cướp sạch vậy, vốn dĩ hai bên đường phồn hoa náo nhiệt, nay đồ đạc rơi vương vãi khắp nơi, trong lòng Lôi Cương càng ngạc nhiên hơn nữa, không biết Thôn Ngu Gia đã gặp chuyện gì? Lôi Cương đảo mắt qua bốn phía, ánh mặt ngưng trọng, mang theo Tiểu Giác bay về hướng khu vực giữa của Huyết Ngục.

"Lẽ nào bọn họ đều tới thành Địch Ngược?" Lôi Cương vừa bay vừa nghĩ, dù sao sắp tới lúc tĩnh lặng của khe sấm chớp mưa bão, những người tu luyện ở Huyết Ngục tụ hội lại một nơi để chống lại sự xâm lấn của vực sâu. Liền sau đó Lôi Cương đến khu vực của Đoàn Long Lân xem xét, cũng không thấy có một bóng người. Điều đó càng khẳng định suy nghĩ của hắn là đúng

"Không biết lúc này Đoàn Long Lân có còn hay không?" Lôi Cương nghĩ đến mà trong lòng xuất hiện sát khí lạnh lùng.

Bay được chừng một giờ, Lôi Cương để thần thức điều tra xem phía trước có khí tức của người tu luyện nào không.

Một lát sau, trong hư không vang lên một tiếng hát, có một người nam tử đang bay bỗng nhiên bị kìm lại bởi phía trước xuất hiện một vị thanh niên. Y không thế nhận ra được sự nông sâu của người thanh niên đó. Điều khiến người nam tử áo xanh chú ý là ngồi trên vai người thanh niên này có một chú chó nhỏ năm màu sắc.

Đây là loại linh thú gì? Nam tử áo xanh kinh ngạc nghĩ.

"Đạo hữu, không biết Huyết Ngục đã xảy ra chuyện gì? Trên đường ta bay tới đây chỉ thấy có một mình ngươi". Lôi Cương cau mày nhìn Tiểu Giác rồi nhìn nam tử áo xanh mà lên tiếng hỏi. Âm thanh của hắn có vận dụng cương khí nói khiến cho gã nam tử chấn động toàn thân.

" Tiền…tiền bối, người không biết sao? Mười năm trước Thành Địch Ngược tuyên bố đã đến thời điểm bị vực sâu xâm lấn, hơn nữa còn triệu tập các cao thủ từ các đại thôn trang tụ hội tại Thành Địch Ngược để phòng ngừa vực sâu xâm lấn. Vì tại hạ mải tu luyện nên lỡ mất thời gian, bây giờ mới phải chạy đến Thành Địch Ngược!" Nam tử áo xanh bị tiếng nói của Lôi Cương hù dọa vội vàng nói.

Lôi Cương thầm nhủ quả nhiên là như vậy. Liền sau đó, thân thể bỗng nhoáng lên biến mất, chỉ còn lại nam tử áo xanh đứng đó. Y giật mình rồi cũng vội vàng bay tới Thành Địch Ngược.

Lôi Cương thẳng hướng khu vực giữa của Huyết Ngục mà bay tới.

Cuối cùng sau mười ngày, Lôi Cương cũng dừng lại. Tiểu Giác trên vai đã ngủ gà ngủ gật. Lôi Cương thầm than Huyết Ngục thật rộng lớn. Lôi Cương nhìn chăm chú vào hư không phía trước thấp thoáng có thể thấy được đoàn người đông đặc. Xuyên qua đám người đó, Lôi Cương thấy được không rõ lắm một bức tường thành sừng sững cao tới năm mươi trượng. Lôi Cương chấn động suy đoán, cao lớn như vậy chỉ có Thành Địch Ngược.

Chần chừ một lát Lôi Cương mới quyết định thay đổi dung mạo hóa thành một vị thư sinh nho nhã rồi theo hướng Thành Địch Ngược bay tới. Tiểu Giác cũng không muốn để nhiều người nhìn thấy, trong lúc Lôi Cương đang bay thì biến mất, để lại một câu khiến Lôi Cương không biết làm thế nào.

"Phụ thân Tiểu Giác đi trước xem xét xung quanh, phụ thân đừng lo cho Tiểu Giác"

Lôi Cương bay một mạch, trong lòng âm thầm cảm thán Huyết Ngục thật nhiều người tu luyện. Đoàn người đông đặc bao bọc lấy Thành Địch Ngược đang ngồi tu luyện, kéo dài ra ngoài tới cả trăm dặm.

"Sao có người dám ngang nhiên bay ở đây, không biết là chỉ có đệ tử của Thành Địch Ngược mới được phép sao?" Lúc Lôi Cương bay đến phía trên đoàn người thì bên dưới có tiếng nói vọng lên.

Khuôn mặt Lôi Cương ngẩn ra, thảo nào bầu trời không có một bóng người, nguyên do là vì Thành Địch Ngược cấm bay lượn. Nếu như toàn bộ người ở Huyết Ngục đều bay thì chắc là bầu trời đen kịt, không nhìn thấy ánh sáng nữa. Lôi Cương không có ý định đáp xuống mà dốc sức tăng tốc nhanh tới chỗ Thành Địch Ngược. Nửa khắc sau đó Lôi Cương đã đứng ở phía dưới một bức tường thành. Nhìn lên nó phải cao đến trăm trượng. Lúc này kỳ thực trong lòng Lôi Cương bị đả kích. Lúc đầu, hắn cứ tưởng có năm mươi trượng, đến gần mới thấy phải đến cả trăm trượng. Hắn đứng dưới chân bức tường có cảm giác thật nhỏ bé không bằng con kiến.

Lôi Cương chậm rãi quay đầu, thấy hàng vạn con mắt đang nhìn vào với ý nhạo báng, giễu cợt, mà sửng sốt.

Đúng lúc này, không trung đột nhiên có tiếng hét lớn: "Ai vừa mới bay đó?" Từ trên không có sáu gã trung niên bay tới, đảo mắt lạnh lùng xuống phía dưới.

"Là hắn". Vô số tiếng nói vang lên, hơn nữa những người tu luyện còn đồng thời chỉ tay về hướng Lôi Cương đang ngây người.

Sáu người đó xuất hiện ngay bên cạnh Lôi Cương, tên cầm đầu mặc áo đen là một người trung niên có vẻ mặt hắc ám quát lên: "Giết hắn!"

Năm tên áo xám đồng thời cử động nhằm Lôi Cương mà đánh. Bọn họ có sự tự tin với tu vi của mình, thậm chí không thèm dùng tới cả linh khí.

Năm tên này đều đạt Cương Vương Thiên Giai, tên cầm đầu chắc chắn là Cường giả Cương Quân. Trong lòng Lôi Cương có chút kinh hãi, đối diện với năm tên Cương Vương Thiên Giai đằng đằng sát khí, hắn lùi lại phía sau một chút, lạnh lùng nhìn tên áo đen nói: "Vì sao phải giết ta? Lẽ nào chỉ bởi vì ta bay trên trời?"

"Hừ, lẽ nào ngươi không biết quy định? Kẻ nào trái lệnh đều phải chết!". Tên áo đen nhìn Lôi Cương chằm chằm mà nói, ánh mắt đầy vẻ ngạo nghễ, như là nói chuyện với người chết.

Trong lòng Lôi Cương hơi giận Thành Địch Ngược bá đạo, nhìn chằm chằm tên áo đen. Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đạo hữu có thể tha cho một lần không? Tại hạ vừa bế quan thì lập tức tới đây nên không biết có quy định như vậy!"

Tên áo đen nghe thấy vậy tỏ vẻ sửng sốt, tỉ mỉ đánh giá Lôi Cương, rồi lạnh lùng nói: "Nếu như mỗi một người tu luyện đều nói như vậy, thì ta phải tha cho rất nhiều người sao?" Tên áo đen vừa dứt lời, đoàn người liền vang lên một tràng cười nhạo, năm tên áo xám thì vận cương khí mà tấn công.

Lôi Cương tức giận, đánh một quyền không tiếng động thẳng lên người một tên áo xám.

"Rầm" một tiếng động vang lên. tên áo xám văng ra thổ huyết, đập vào bức tường đồng vách sắt bên trên.

"Hấp" Mọi người hít một hơi, không tin nổi, trừng mắt nhìn Lôi Cương. Người này dám ở trước mặt Thành Địch Ngược mà đánh người thi hành nhiệm vụ sao? Ngay sau vẻ kinh sợ chuyển sang thái độ châm biếm, khinh thường và chế nhạo.

"To gan!" Ánh mắt sắc bén của tên áo đen nhìn Lôi Cương chằm chằm đầy sát khí. Thân thể nhoáng một cái biến thành một bóng đen nhằm hướng Lôi Cương lao đến.

Lôi Cương đã có đề phòng, đang chuẩn bị xuất lân giáp thì có một tiếng khẽ kêu lên.

"Dừng tay!" Lập tức có hai bóng người hiện ra. Người đi đầu là một cô gái ăn mặc đẹp đẽ váy bằng tơ lụa màu lam, và sau là một cô gái khác mặc váy màu hồng. Hai người này vừa xuất hiện thì thu hút toàn bộ ánh mắt của những người tu luyện bởi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành cùng với sự lạnh lùng hấp hồn.

Cái bóng do tên áo đen hóa thành bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía hai người nữ tử, lập tức cung kính nói: "Tiểu thư…"

"Lý Phong, có chuyện gì vậy?" Nữ tử áo lam nghi hoặc nói, liếc nhìn Lôi Cương, mắt đầy vẻ ngạo nghễ.

"Tiểu thư, người này dám bay lượn ở đây, lại còn dám đánh trọng thương chấp pháp đệ tử" Lý Phong nói một cách cung kính không gì sánh được.

Nữ tử áo lam nghe thấy vậy liền nhướng mày, đôi mắt đẹp đảo qua đám người sau cùng nhìn về phía Lôi Cương lạnh lùng nói: "Là hắn sao?"

"Đúng vậy!" Lý Phong cung kính nói.

"Giết hắn đi!" Nữ tử áo lam hơi nhíu mày nhìn Lôi Cương hết sức lãnh đạm nói, ánh mắt lạnh lùng giống như một con mãnh thú. Sau đó nữ tử áo lam nói với nữ tử áo hồng: "Huân Nhi tỷ tỷ đi thôi, không cần để ý đến những người không biết trời cao đất dày như thế, chúng ta qua bên kia xem đi!"

Ánh mắt Lôi Cương lãnh đạm nhìn chằm chằm vào nữ tử áo lam, hai tay từ từ nắm chặt lại nhưng rồi lại thả ra, cười nhạt trong lòng. Nhiều năm qua rồi hắn mới thấy người ngạo mạn vô lý như vậy.