"Tiên đạo tông? Không ngờ Tiên Đạo Tông lại có thiên tài, nhưng lại giấu kín như vậy. Chẳng trách mấy năm nay Tiên đạo tông có thể liên tục xếp vị trí trên Kim cương tông!"
Nữ tử Kim Linh nghe được người thanh niên áo trắng nói điều này, đôi mắt trong veo như nước trở nên ngưng trọng, trên mặt mặt để lộ một nụ cười nhẹ, làm kẻ khác rung động trước khuôn mặt đẹp như thế. Kim Linh có thể nói là người đạo lữ tốt nhất trong lòng mỗi một thanh niên trẻ tuổi.
"Kim cương tông?" vẻ mặt thản nhiên của Lôi Ma hơi lộ vẻ xúc động nhìn vào mắt Kim Linh
Những năm gần đây, Tiên đạo tông và Kim cương tông đều là hai thế lực lớn ở tiên đạo giới. Tuy rằng bên ngoài tỏ ra hòa thuận, nhưng nội tình bên trong vẫn chưa biết được.
Khi Lôi Ma đang suy tư thì trên mặt Kim Linh lại lộ ra dáng vẻ tươi cười nói: "Nhớ kỹ, ta là Kim Linh! Biết đâu chúng ta lại chạm mặt tại thịnh hội giao lưu, đến lúc đó đừng giấu giếm thực lực với ta nữa" Nói xong Kim Linh hướng về phía Thần tông bay đi
Khuôn mặt Lôi Ma khẽ động, cau mày lại, như là có hơi lo lắng cho thể chất của bản thân hiện tại.
"Ha ha, ngươi đừng lo lắng, Kim Linh ta nhận thịt nướng của ngươi tất sẽ không tiết lộ cho kẻ khác, coi như hoàn trả lại món ân tình đó cho ngươi đi!" Tiếng cười của Kim Linh vẫn vang vọng trong tai Lôi Ma. Nghe thấy vậy vùng giữa đôi lông mày Lôi Ma lúc này mới có thể giãn ra.
Lôi Ma lại nằm trên mặt đất, cảm nhận được mùi tự nhiên của đất, tâm trí gã dần dần thư giãn, hai mắt chậm rãi nhắm lại, chân khí trong cơ thể dần dần chuyển hóa, linh khí thuộc tính thổ qua lại như con thoi vào trong mặt đất. Tình cảnh thế này là do Lôi Ma đang tiến nhập tu luyện hệ thổ, nếu như người khác nhìn thấy lúc này sẽ nhận định đây ắt hẳn là một thiên tài!
Bỗng nhiên, Lôi Ma mở mắt, trong mắt hiện ra vẻ phức tạp, cơ mặt co giật ngồi dậy, hơi thở trở nên gấp gáp, rồi đứng dậy hai mắt nhìn thẳng phía trước, nửa ngày sau đó cũng chỉ nghe một tiếng thở dài chua xót: "Tiểu Cương đã mất, trên đời còn có ai làm ta đau lòng đến như vậy chứ?"
Trong Huyết Ngục Thâm Uyên, tại rừng Thôn Ma.
Ở sâu trong rừng rậm có một hang động, bên trong tỏa ra ánh sáng rực rỡ màu nâu và màu lam, hang động vốn dĩ đen sẫm bỗng được chiếu rọi đẹp vô cùng. Thời gian trôi qua, hai loại ánh sáng dần dần yếu đi, sau cùng trở nên lờ mờ. Toàn bộ hang động lại khôi phục vẻ tối tăm ban đầu, chỉ còn những tia sáng yếu ớt tản ra trong động.
Ngày hôm đó, trong động đột nhiên vang lên tiếng động. Hai loại ánh sáng bỗng hiện ra khắp nơi, nhưng rất nhanh lại biến mất, lần thứ hai toàn bộ hang động lại chìm trong bóng tối. Nhưng lúc này lờ mờ thấy được một bóng mãnh thú ẩn nấp bên trong.
Hừm…, một âm thanh trầm thấp vang lên, tia sáng yếu ớt bỗng mất hẳn, liền sau đó hang động lại khôi phục như bình thường.
Tại miệng hang động, xuất hiện một nam tử cao lớn, nhìn chăm chú xuống rừng rậm mênh mông không điểm dừng phía dưới. Cảm nhận không gian nồng nặc linh khí, ánh mắt người thanh niên lóe lên, lẩm bẩm nói: "Ở đây…chẳng phải là rừng Thôn Ma hay sao? Mình làm sao lại đến nơi đây?"
"Grào" đúng lúc này, một tiếng thú rống vang lên, vẳng trong không gian, người thanh niên ánh mắt kìm lại, nhìn lên phía trước nơi hướng xuất hiện một con mãnh thú đang lao đến điên cuồng, lập tức vùng giữa lông mày người thanh niên giãn ra, trên mặt hiện lên vẻ ấm áp.
Lúc con thú cách người thanh niên chừng trăm mét bỗng nhiên hóa thành một con chó nhỏ có năm màu lao bổ vào người thanh niên.
"Phụ thân, rốt cục người cũng tỉnh lại, Tiểu Giác rất nhớ người!" Con chó nhỏ ngũ sắc chợt xuất hiện trên vai người thanh niên, phát ra một âm thanh trong trẻo bên tai.
Ánh mắt người thanh niên kìm lại, khi nghe thấy âm thanh trong trẻo đó vang lên trong đầu. Người thanh niên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Tiểu Giác, trong lòng cảm thấy ấm áp, ôn tồn hỏi: "Tiểu Giác, phụ thân đã ngủ say bao lâu?"
"Phụ thân đã ngủ mất một trăm hai mươi năm rồi, Tiểu Giác rất lo lắng đó!" Hai mắt của Tiểu Giác nhìn Lôi Cương, âm thanh tràn đầy mừng rỡ.
Người thanh niên đã ngủ một trăm hai mươi năm kia chính là Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương có ánh mắt trầm ổn, khuôn mặt hiện lên chút vẻ tang thương, tóc hai bên thái dương đã nhuốm chút sương muối, đôi mắt trầm ổn của Lôi Cương nhìn Tiểu Giác nói: "Tiểu Giác, ngươi biết nói chuyện rồi sao?"
Tiếu Giác gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên nói: "Phụ thân, hai mươi năm trước Tiểu Giác đã nói chuyện được rồi, hơn nữa, gia gia nói, hơn trăm năm sau còn có thể biến thành hình người nữa!"
Lôi Cương lấy tay vuốt ve xoa xoa Tiểu Giác, rồi đứng dậy, nhìn chăm chú vào Tiểu Giác nói: "Là Tiểu Giác ngươi đưa phụ thân đến rừng Thôn Ma này sao?"
"Phải, lúc đó Tiểu Giác và phụ thân đều bị thương nặng, Tiểu Giác bị mất mười năm tu vi, nhưng phụ thân là do gia gia cứu đó. Lam gia gia và Thụ gia gia vì phụ thân mà thụt lùi tu vi rất nhiều đó". Ánh mắt Tiểu Giác có chút cảm động nói.
Lôi Cương chậm rãi đứng lên, ánh mắt ngưng trọng, nội tâm hỗn tạp, đám tiên thú tiền bối này tuy rằng cuồng ngạo không gì sánh được, thế nhưng lại tổn hao tu vi cứu mình, ân tình này đúng là phải ghi nhớ. Lập tức, Lôi Cương chậm rãi nói: "Tiểu Giác, có thể đưa phụ thân đi gặp các gia gia của ngươi không? Phụ thân muốn cảm tạ bọn họ."
Ánh mắt Tiếu Giác lóe lên, liền sau đó lại lặng im suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Được rồi, Tiểu Giác đưa phụ thân đi!" Ngay sau đó cơ thể Tiếu Giác tan biến, trước mắt Lôi Cương xuất hiện một con linh thú có năm màu giống như con báo, chính là Tiểu Giác.
"Phụ thân. Tiểu Giác mang người đi!" Tiểu Giác quay đầu lại nói.
Lôi Cương ngẩn ngơ lắc đầu nói: "Tiểu Giác, ngươi ngồi ở trên vai phụ thân, rồi nói cho phụ thân biết vị trí là được rồi!"
Đôi mắt ngũ sắc của Tiểu Giác khẽ động, lập tức lại lần nữa biến thành chú chó nhỏ ngồi trên vai Lôi Cương nói: "Được, phụ thân bay lên phía trước đi…"
Không đầy nửa khắc sau, Lôi Cương dừng lại trước một khu rừng rậm nguyên sinh, nơi này vốn ở phía sau của cây sinh mệnh, những cây đại thụ ở đây so với cây ở đằng trước khổng lồ hơn nhiều. Những thân cây thô chắc phải mười mấy người trưởng thành ôm mới xuể. Lôi Cương để thần thức tiến vào bên trong, thấy giống như chìm vào một biển rộng, cơ bản không thể biết được phương hướng.
"Vào đi!" một tiếng âm vang tang thương truyền ra từ trong rừng rậm nguyên sinh. Khuôn mặt Lôi Cương khẽ nhúc nhích, sau đó mang theo Tiểu Giác bay vào bên trong rừng.
Lúc vào trong rừng rậm, sắc mặt Lôi Cương biến đổi, phía trước có một ngọn núi cao tới tận mây cùng với tiếng thác nước đập vào tai Lôi Cương. Dòng thác từ trên phía chân trời lao xuống đập vào mắt giống như tiên cảnh, Lôi Cương nhìn thẳng về phía trước thì thấy có mười lão nhân ngồi xếp bằng phía trước thác nước. Lôi Cương liếc mắt nhận ra lão nhân ngồi xếp bằng ở chính giữa.
Lôi Cương nhớ, lão nhân này tên Kim Viêm.
Sắc mặt Lôi Cương hơi kìm lại, cung kính nói: "Lôi Cương bái kiến các vị tiền bối, tạ ơn các vị đã cứu mạng!"
"Hừ, nếu không phải do cây sinh mệnh, chúng ta cũng chẳng cứu ngươi!"
Một gã hồng lão nhân hừ một tiếng, lạnh lùng nói, ánh mắt đánh giá Lôi Cương, trong mắt có vẻ khinh khỉnh. Không riêng vị hồng lão nhân, chín vị còn lại cũng như vậy, đều nhìn chăm chú vào Lôi Cương, ánh mắt có chút khinh thường.
Lôi Cương đang hơi cúi đầu nên không bắt được điểm ấy. Nghe được lão nhân nói như vậy, trong lòng cũng không tức giận như trước kia, trái lại càng thêm cảm kích.
"Được rồi! Tu vi của ngươi đã khôi phục, lại còn có tinh tiến, từ Cương Vương đã đạt tới Cương Quân, đây cũng là một bước xa. Lần này bị thương nặng xem ra ngươi lại gặp họa hóa phúc rồi." Kim Viêm ngồi ở giữa nhíu mày, ánh mắt sắc bén nói.
Trong lòng Lôi Cương sửng sốt, càng thêm khẳng định những tiên thú này thật khó lường được. Lần này Lôi Cương bị thương nặng, lúc tỉnh lại tu vi nhảy từ Cương vương Địa giai lên Cương vương Thiên giai, có thể nói gặp dữ hóa lành. Những lão nhân này chỉ liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra.
"Lôi Cương có thể khôi phục tu vi, toàn bộ là nhờ các tiền bối ưu ái." Lôi Cương đắc đạo vừa đúng lúc.
"Ừm, người quá khách khí." Một âm thanh trong trẻo vang lên làm Lôi Cương sửng sốt, ngẩng lên thấy Tiểu Giác ngồi xếp bằng phía trước lão nhân Kim Viêm, hai mắt rất nghiêm túc. Lôi Cương lộ vẻ mặt tươi cười, trừng mắt nhìn Tiểu Giác.
Mười vị lão nhân nhìn Tiểu Giác ngồi xếp bằng ở chính giữa, ánh mắt đầy trìu mến giống như ông bà nhìn đứa cháu của mình. Lôi Cương cũng nhận thấy được điều này, trong lòng nghĩ thầm, xem ra Tiểu Giác thực sự rất được những lão nhân này ưu ái đây. Có lẽ bọn họ cứu hắn cũng có công của tiểu Giác.
"Được rồi, ngươi trở về đi, lão phu nhớ không lầm thì mười năm sau cái khe sấm chớp mưa bão sẽ yên lặng, Huyết Ngục sẽ có một cuộc đại chiến, nhà ngươi nếu muốn tạo lập thế lực của chính mình thì không nên bỏ qua." Kim Viêm liếc mắt nhìn Lôi Cương nói.
Lôi Cương sửng sốt. Mười năm sau là thời điểm cái khe sấm chớp mưa bão yên tĩnh rồi sao? Làm sao mà chính mình lại quên mất việc này? Lôi Cương suy tư một hồi rồi nói: "Vâng, đa tạ ơn cứu mạng của các tiền bối, Lôi Cương luôn ghi nhớ trong lòng, Lôi Cương xin cáo từ!" Sau đó Lôi Cương nhìn Tiểu Giác rồi chậm rãi rời đi.
Tiểu Giác cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, không muốn nhìn vào mắt mười vị lão nhân ngồi sau nói: "Các gia gia, Tiểu Giác cùng phụ thân đi đây, Tiểu Giác phải bảo vệ phụ thân cho tốt!"
"Đi đi!" Kim Viêm ôn hòa nói, ánh mắt có chút vẻ miễn cưỡng. Text được lấy tại http://Trà Truyện
"Vâng" Tiểu Giác gật đầu, nhoáng một cái đã xuất hiện trên vai Lôi Cương. Lôi Cương cứ thẳng phía trước đi không quay đầu lại, tai vẫn nghe tiếng Kim Viêm nói: "Nếu như có gì phiền phức, ngươi có thể điều động mười vị tiên thú, thế nhưng nếu tu vi của ngươi trước khi đạt tới Đạo Hoàng chỉ có thể sử dụng một lần.
Khắp toàn thân Lôi Cương chấn động.