- Mạnh thật! Lực lượng thật khủng khiếp. Đúng là một con tiên thú quái dị. - Lão nhân áo xanh sau khi bắt quyết tạo ra một cái kết giới liền nhìn con hổ khổng lồ đang vừa đứng bảo vệ Lôi Cương vừa ngửa mặt lên trời gầm rống mà lẩm bẩm nói. Trong đôi mắt lão lóe lên một chút tiếc hận.
- Không biết tự lượng sức mình. Cứ nghĩ rằng đủ mạnh để vượt cấp đánh bị cường giả Cương Quân thiên giai phải không? - Quân Vô lẩm bẩm nói. Ánh mắt y nhìn về phía đôi mắt đỏ như máu của tiểu Giác liền nhíu mày.
Ánh mắt của Ngu Chiến thì hoàn toàn sững sờ nhìn Lôi Cương bị đánh bay ngược về phía sau có chút gì đó lo âu và suy nghĩ. Lão cau mày, thể hiện sự giằng xé trong lòng. Ngay lập tức, Ngu Chiến lấy từ trong giới chỉ ra một viên linh thạch rồi nhẹ nhàng bóp nát. Linh thạch hóa thành một tia sáng rồi bay về phía chân trời.
Đám ác nhân của đoàn Long Lân nắm chặt tay, trong mắt không dấu được sự lo lắng và tuyệt vọng. Ngay cả đoàn trưởng cũng... Còn đám ác nhân của đoàn Ỷ Thiên thì kích động, sĩ khí của chúng sôi sục. Ý chí chiến đấu của chúng bùng lên khiến cho bản thân đứng ngồi không yên. Ánh mắt khát máu của chúng nhìn chằm chằm về phía đoàn Long Lân.
Con hổ năm màu ngửa mặt lên trời gầm rống khiến cho kết giới gần như bị phá nát. Từ từ một chút ánh sáng năm màu quái dị hiện ra trong mắt nó. Đôi mắt vốn đỏ như màu chuyển thành năm màu. Ngay lập tức, linh khí trong kết giới như nổi sóng.
"Khặc khặc..." Một tiếng cười âm trầm vang lên trong kết giới. Mặt đất đột nhiên lại ngưng tụ một cái trụ đất khổng lồ rồi lại biến thành hình dạng của Đồ Cuồng. Mà nhìn qua thì dường như Đồ Cuồng không hề bị ảnh hưởng. Đứng trong lòng đất, Đồ Cuồng gần như là bất bại. Sau khi ngưng tụ ra thân hình, bàn tay khổng lồ của y lại nắm lấy thanh kiếm đất khổng lồ rồi nhe răng cười mà đi về phía con hổ.
Con hổ giương đôi mắt năm màu nhìn Đồ Cuồng chằm chằm. Vào lúc Đồ Cuồng bước được hai bước, đột nhiên con hổ ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng chói tai.
"Khặc khặc! Hôm nay, cho dù ngươi có gầm rống thế nào thì cũng phải chết theo chủ nhân của ngươi. - Đồ Cuồng âm trầm nói một cách lạnh nhạt. Đột nhiên, gã tăng tốc, thân thể khổng lồ dẫm trên mặt đất mà không hề có tiếng động hay chấn động nào khác.
Nhưng bất chợt, Đồ Cuồng chợt sững người lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống dưới. Rồi từ từ gương mặt của y do đất ngưng tụ thành bắt đầu thay đổi. Tiếp theo đó thân thể của Đồ Cuồng cũng giảm xuống. Trong giây lát thể hình của gã giảm đi trông thấy. Ánh mắt của Đồ Cuồng nhìn về phía con hổ đang gầm rống rồi đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết. Thân hình cao tới hai mươi trượng cùng với thanh kiếm khổng lồ rơi xuống rồi hóa thành một ngọn núi đất. Còn Đồ Cuồng thì khuôn mặt tái nhợt nằm trên ngọn núi, ánh mắt như không thể tin được mà nhìn con hổ năm màu.
"Sao lại thế này? Sao có thể như vậy?" Vào lúc này, linh khí thuộc tính Thổ trong trời đất tất cả đều chảy về phía con hổ. Ngay cả linh khí thuộc tính Thổ trong cơ thể Đồ Cuồng cũng tương tự. Ngay cả linh khí thuộc tính Thổ trong kinh mạch do Cương khí hóa thành cũng bị hút hết không còn lấy một giọt.
"Graoooo!" Một tiếng gầm vang lên tới tận trời cao. Con hổ năm màu đột nhiên vồ lấy Đồ Cuồng rồi trong nháy mắt nuốt chửng lấy thân thể hắn.
Những người đứng xem bị cảnh tượng bất thình lình mà cảm thấy ớn lạnh, khiếp sợ nhìn con hổ năm màu trong kết giới đang tỏa ra ánh sáng màu vàng đất rực rỡ. Lúc trước Đồ Cuồng vẫn còn rất thoải mái tại sao lại...
Ánh mắt đục ngầu của lão nhân áo xanh nhìn vào trong kết giới với một sự khiếp sợ. Rồi lão hơi khép mắt che đậy suy nghĩ của mình.
Lúc này, sắc mặt của Quân Vô cũng hết sức phức tạp, vừa có chút mong đợi vừa có sự tiếc nuối. Nhưng cuối cùng gương mặt tuấn tú của y lại xuất hiện một nụ cười thần bí.
"Oành!" Một tiếng nổ thật lớn vang lên, vang tới tận chân trời. Con hổ năm màu đang nuốt Đồ Cuồng đột nhiên bay ngược trở lại. Trong không trung vang lên những tiếng nổ ầm ầm rồi một làn sóng chấn động tản ra. Cả đám ác nhân đều kinh hoàng. Làm sao mà bọn họ không biết đó là do Đồ Cuồng tự bạo?
Đúng lúc này, đột nhiên Quân Vô nở nụ cười thần bí, tay phải lén lấy ra một hạt châu màu vàng rồi nhanh chóng ném về phía trước. Một cái kết giới màu vàng trong nháy mắt bao phủ trước mặt. Không ngờ cái kết giới đó lại khiến cho gợn sóng chấn động không thể phá vỡ được. Ngay sau đó, gợn sóng biến mất, mà trong kết giới không còn một thứ gì.
"Tự bạo? Quy linh châu? Không ngờ thành Địch Ngược lại đưa ra cả Quy Linh châu? Xem ra âm mưu này cũng mới có a. - Lão nhân áo xanh lẩm bẩm, âm thanh không còn sự phóng khoáng như trước mà có chút tức giận.
- Ha ha! Tiền bối Dị Thiên. Đó chẳng qua là do tình hình bất đắc dĩ. Nếu để cho đoàn Long Lân nổi lên mà trong khi thời điểm các khe mưa gió sấm chớp yên tĩnh càng lúc càng gần thì làm sao Huyết Ngục có thể ngăn cản được sự tấn công của Thâm Uyên? - Quân Vô cất tiếng cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Dị Thiên đang tức giận nhưng khi nghe thấy chuyện cái khe mưa bão sấm chớp thì chỉ khẽ thở dài mà không nói gì nữa.
Ngay lập tức, Quân Vô bước lên, cao giọng quát:
- Cho dù là đoàn Long Lân hay đoàn Ỷ Thiên thì thành Địch Ngược chúng ta cũng mở rộng cửa cho các ngươi.
Đám ác nhân của hai đoàn còn đang chìm trong sự khiếp sợ liền sững sờ nhìn khuôn mặt tươi cười của Quân Vô. Ánh mắt họ xuất hiện sự tức giận, chỉ muốn chém chết gã. Nhưng một câu nói tiếp theo của Quân Vô khiến cho họ chỉ biết ngẩn ngơ, đành phải kìm chế lòng căm giận của mình lại.
- Thời điểm cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh sắp tới mà Huyết Ngục thì lại chìm đắm trong bạo loạn. Đám ác nhân các ngươi làm rối loạn tất cả mọi thứ. Nếu thành Địch Ngược chúng ta không ra tay ngăn cản thì chỉ sợ trận chiến trăm năm sau giữa Huyết Ngục và Thâm Uyên sẽ để cho Thâm Uyên xưng bá toàn bộ Huyết Ngục Thâm Uyên. Vì vậy hy vọng các ngươi có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, hòa hợp với thành Địch Ngược, hưởng thụ sự đãi ngộ của thành Địch Ngược chúng ta, cố gắng tu luyện để ngăn cản sự tấn công của Thâm uyên. Nếu ai còn muốn làm loạn Huyết Ngục thì giết không tha. - Quân Vô đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cả đám ác nhân.
- Không biết là lần này thành Địch Ngược muốn hợp chúng ta lại là để chung sức hay là đang cảnh cáo? - Ngu Chiến đột nhiên cất tiếng. Ánh mắt lão âm trầm nhìn Quân Vô chăm chú.
- Tên tiểu tử Địch Tàn có ý gì mà dùng cách này? Nếu lão phu không muốn làm thì cho dù y có khích tướng thế nào cũng vô dụng. - Vị lão nhân áo xanh có tên Dị Thiên đột nhiên lên tiếng, âm thanh lộ rõ một sự tự tin và cao ngạo.
- Ha ha! Các vị gia chủ. Lần này thành chủ làm vậy chỉ vì suy nghĩ cho tình hình của Huyết Ngục. Thời điểm cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh tới gần mà Huyết Ngục vẫn còn hỗn loạn như vậy thì làm sao mà chỉ dựa vào một thành Địch Ngược để ngăn cản sự tấn công của Huyết Ngục Thâm Uyên? Hơn nữa, rất nhiều thôn trang bị phá hủy. Nếu như không ngăn chặn đám ác nhân thì chỉ sợ tới lúc đó... - Quân Vô nói tới đây liền dừng lại, liếc mắt nhìn các vị gia chủ một cách đày thâm ý.
- Tên tiểu bối Đồ Cuồng có lẽ là người do thành Địch Ngược các ngươi sắp xếp. Ha ha! Tự bạo? Không biết thành Địch Ngược các ngươi hứa hẹn điều gì mà có thể khiến cho Đồ Cuồng tự bạo? - Âm thanh của vị lão nhân áo xanh trở nên lạnh lùng.
Sắc mặt của Quân Vô thay đổi, nhìn Dị Thiên với ánh mắt cung kính, nhưng cũng không trả lời. Y chỉ quay sang đám ác nhân mà nói:
- Không biết trong số các ngươi có ai không muốn vào thành Địch Ngược?
- Hừ! Thành Địch Ngược! Chẳng lẽ tất cả chúng ta đều phải để cho thành Địch Ngược các ngươi quản lý hay sao? Lão tử không phục thành Địch Ngược các ngươi. - Một tiếng hét to vang lên trong không khí. Rồi một tên nam tử lập tức bỏ chạy về phía sau.
Một lão già áo tím bên cạnh Quân Vô lập tức biến mất. Ngay lập tức gã nam tử đang bỏ chạy nổ tung. Cùng lúc đó, lão già áo tím lại xuất hiện bên cạnh Quân Vô. Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Đám ác nhân đều hít một hơi. Mặc dù họ đều không cam lòng nhưng đối mặt với cái chết đành phải cắn răng.
Quân Vô nở nụ cười lạnh, trong lòng thầm cảm thấy vui sướng. Lúc trước y còn lo lắng không có người nào dám bỏ chạy. Nhưng bây giờ có một tên làm gương thì chắc chắn đám ác nhân phải đầu hàng.
Trong lúc Quân Vô đang suy nghĩ thì từ trong không trung chợt có một chút dao động rồi một âm thanh kích động vang lên.
- Chiến nhi! Sư tổ của ngươi đâu?
- Ngu Đao lão đại? - Vị lão nhân áo xanh Dị Thiên run người, gương mặt không giấu được sự kích động.