- Khặc khặc! Được lắm! Tiểu bối. Ngươi là người đầu tiên với cảnh giới Cương Vương mà bức được lão phu tới bước này. Bây giờ, lão phu sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là sống không bằng chết. - Người khổng lồ đất bước tới. Đôi mắt màu vàng đất đầy uy phong nhìn Lôi Cương phía dưới. Thanh âm của y không giấu được sát khí nồng nặc.
Hơi thở của Lôi Cương từ từ trở nên dồn dập. Lúc này, Đồ Cuồng hóa thành một người khổng lồ đất chẳng khác gì một ngọn núi to. Khí thế khủng bố của y đè ép khiến cho Lôi Cương cảm thấy hơi thở nặng nề.
- Không ngờ tên tiểu tử Đồ Cuồng lại có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa của thuộc tính Thổ tới mức độ này. Thế này thì tên tiểu bối kia chỉ có một con đường chết. - Một vị lão nhân mặc áo màu tím đứng bên cạnh Quân Vô lên tiếng.
- Ha ha! Lấy linh khí thuộc tính thổ từ mặt đất mà ngưng tụ thì linh khí Thổ trong người có thể nói là cuồn cuộn không dứt. - Một vị lão nhân khác cũng phụ họa.
- Có lẽ tên tiểu tử kia sẽ cho chúng ta một sự ngạc nhiên. - Người nói câu đó chính là vị lão nhân mặc áo xanh.
Lão nhân vừa mới thốt lên, hai lão già của thành Địch Ngược ngây người, nét mặt xuất hiện chút xấu hổ và kính sợ.
Khóe mắt Quân Vô hơi giật giật nhìn chằm chằm vào trong kết giới.
- Đáng tiếc! Lần đầu tiên thấy được một tiểu bối mạnh như vậy mà lại phải chết. - Một lão già cùa đoàn Ỷ thiên thở dài.
Gương mặt của Luyện Huyền và Quách Kỳ Vân đầy vẻ kích động. Nhưng trong nháy mắt khi người khổng lồ đất xuất hiện, nét mặt họ từ từ tái nhợt. Mà đám ác nhân thì chỉ biết trợn mắt, há hốc mồm nhìn về phía trước.
"Vù" Lôi Cương chỉ cảm nhận được từ trước mặt một cơn gió ập tới. Bàn tay đất của Đồ Cuồng đá đấm về phía hắn/.
"Graooo..." Con hổ khổng lồ năm màu rống lên một tiếng dữ dội rồi phun ra một vầng ánh sáng năm màu về phía người khổng lồ. Vầng ánh sáng đó hóa thành một đòn công kích sắc bén.
- Hừ! - Đồ Cuồng hừ lạnh một tiếng. Bàn tay khổng lồ của y đang vỗ về phía Lôi Cương liền chuyền hướng chộp thẳng vào con hổ.
- A? - Đồ Cuồng thốt lên một tiếng kinh ngạc khi thấy con hổ năm màu biến mất trong bàn tay của mình. Mặc dù thể hình của con ổ rất to nhưng đối mặt với Đồ Cuồng vẫn còn nhỏ hơn nhiều. Vào lúc mà hai bàn tay to của y túm được con hổ, đang định bóp nát thì chợt kinh ngạc phát hiện ra nó đã biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
- A! - Vị lão nhân áo xanh thốt lên một tiếng kinh ngạc. Ánh mắt lão từ từ nhìn quanh kết giới, rồi nét mặt dần trở nên nghiêm trọng.
- Tốc độ thật quái dị. - Âm thanh của của lão có chút nặng nề.
"Oành!' một tiếng nổ vang lên. Cùng với đó, một vầng ánh sáng năm màu đột nhiên xuất hiện sau lưng Đồ Cuồng rồi giáng thẳng vào lưng hắn.
Người khổng lồ đất to như vậy nhưng bị vầng ánh sáng đánh trúng liền nổ tung. Trong kết giới, bụi đất bay mù mịt cùng với vô số những mảnh vụn rơi đầy đất.
Lôi Cương thở phào một cái. "Xong rồi sao?" Ánh mắt hắn từ từ nhìn về phía tiểu Giác thì thấy nó đang hết sức đề phòng nhìn về phía mặt đất. Ngay lập tức, Lôi Cương lại cảm thấy sự việc vẫn còn nghiêm trọng. Cương khí và nội kình trong cơ thể hắn đã hồi phục hoàn toàn. Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi chờ cơ hội mà đánh một đòn thật mạnh.
"Khặc khặc..." Một tiếng cười âm trầm vang lên. Rồi một cột đất lại chui lên trên mặt đất tiếp tục biến thành một người khổng lồ đất. Nhưng lần này người khổng lồ lại to hơn trước gấp đôi, cao tới bốn mươi trượng, nhìn như một ngọn núi.
- Ngươi cho rằng có thể đánh bại lão phu được hay sao? - Người khổng lồ do Đồ Cuồng biến thành cất tiếng cười ha hả. Đồng thời, thân thể của người khổng lồ từ từ biến đổi rồi từ trong đó ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ màu vàng. Ngay sau đó, thân thể của Đồ Cuồng cũng thu lại chỉ còn hai mươi trượng. Sau khi ngưng tụ được thanh kiếm khổng lồ, y liền lập tức chém về phía con hổ năm màu. Thanh kiếm chém xuống làm cho không khí vang lên những tiếng gió rít, đồng thời uy thế của nó tỏa ra mạnh mẽ ép xuống đỉnh đầu con hổ.
"Graooo..." Con hổ năm màu rống lên một tiếng. Khi thanh kiếm khổng lồ hạ xuống trán, nó liền biến mất không còn dấu vết.
Đồ Cuồng mở to đôi mắt mà nhìn xung quanh, không ngờ lại không phát hiện ra sự tồn tại của con hổ. Trong lòng y vô cùng kinh ngạc về điều đó.
- Quái dị thật! Đây không phải là tốc độ mà là... - Vị lão nhân áo xanh lại lẩm bẩm. Mấy vị gia chủ cùng với đám cao thủ của thành Địch Ngược cũng hết sức tập trung, dùng thần thức tìm hiểu. Nhưng khi thần thức tiến vào trong kết giới, đám gia chủ và các vị trưởng lão của thành Địch Ngược đều sững sợ, ánh mắt như không thể tin được vào những gì mà mình cảm nhận được. Mà sắc mặt Quân Vô cũng không giấu được sự thắc mắc, thấp giọng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Quân Vô! Lão phu không thể cảm nhận được hơi thở của con hổ năm màu đó. Dường như nó không có ở trong kết giới. Mà bọn họ có lẽ cũng cảm nhận giống như lão phu. - Một vị lão nhân đứng bên cạnh Quân Vô chậm rãi nói.
Đồng tử Quân Vô co lại. "Không thể cảm nhận được? Cũng không có mặt?" Hơi thở của Quân Vô trở nên dồn dập, nắm chặt hai tay lại.
- Một con tiên thú như vậy chỉ xứng với Quân Vô ta mà thôi. - Quân Vô lẩm bẩm nói.
Sự quái dị của con hổ năm màu khiến cho đám ác nhân phải trợn mắt há mồm. Không ngờ một vị cường giả Cương Quân mà không thể bắt được nó. Đúng là quái dị. Chẳng lẽ con hổ đó là tiên thú? Trong lòng mọi người đều nghĩ tới điều đó. Ở trong Huyết Ngục Thâm Uyên số lượng tiên thú có thể nói là rất ít. Thậm chí có những người cả đời vẫn chưa nhìn thấy.
Đồ Cuồng nhìn bốn xung quanh vẫn không phát hiện được tung tích của con hổ năm màu. Cợn giận trong mắt y càng lúc càng đậm thêm. Cuối cùng, ánh mắt y nhìn về phía Lôi Cương cất tiếng cười dữ tợn. Đôi bàn tay to của y lại chụp về phía Lôi Cương tạo ra những cơn gió sắc bén thổi về phía hắn.
Khi Đồ Cuồng chuyển ánh mắt về phía mình, cơ bắp toàn thân hắn cũng bắt đầu chuyển động. Một cái cảm giác nguy hiểm bao phủ khắp người Lôi Cương.
"Graooo" trong cơ thể của Lôi Cương đột nhiên vang lên một tiếng rống. Trên từng thớ thịt của hắn không ngờ trong nháy mắt ngưng tụ thành một lớp vảy giống như vảy rồng có màu đồng. Lớp vảy đó phủ kín người Lôi Cương. Đồng thời trên bề mặt nó có ánh sáng màu tím và màu xanh dao động.
Sự biến hóa đột ngột của Lôi Cương khiến cho đám ác nhân của đoàn Long Lân và đoàn Ỷ Thiên đều hít một hơi mà cảm thấy ớn lạnh. "Lân giáp? Đây...có phải là người không?
Ánh mắt Quân Vô nhìn Lôi Cương không giấu một sự ghen tị. Gần như gã không thể kìm chế được sát khí củ mình. Mà vị lão nhân áo xanh nhìn lớp lân giáp trên người Lôi Cương mà ngây người.
- Đây là... - Ngu Chiến đột nhiên lẩm bẩm. Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Lôi Cương chằm chằm.
- Được lắm! Hôm nay người làm cho lão phu được mở rộng tầm mắt. Nhưng có điều hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.
Đồ Cuồng bị sự thay đổi của Lôi Cương làm cho kinh ngạc. Một lúc lâu sau, y hít một hơi mới tỉnh táo lại được. Có thể nói Lôi Cương càng mạnh càng khơi dậy sát khí của Đồ Cuồng.
Thanh âm của Đồ Cuồng vừa dứt, hai bàn tay khổng lồ lại chụp đến.
- A! A! - Đột nhiên Lôi Cương ngửa mặt lên trời rống to. Lớp vảy trên người tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Rồi trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hai tay của Lôi Cương phình to. Cuối cùng một bóng người to như con vượn khổng lồ phủ đầy lân giáp xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ có điều, lần này hoàn toàn khác với trước kia ở một điểm, thể hình của Lôi Cương cũng tăng lên so với cánh tay. Lúc này, chiều cao của Lôi Cương chừng một trượng, đôi tay như ẩn chứa sức mạnh khủng bố.
"Uỳnh...!" Một tiếng động vang lên. Một làn sóng chấn động tản ra xung quanh khi hai tay của Lôi Cương đánh trúng đôi bàn tay khổng lồ của đối phương.
Đôi tay của Lôi Cương mặc dù to nhưng so với đôi tay của Đồ Cuồng thì vẫn còn rất nhỏ. Nhưng điều khiến cho người ta khiếp sợ đó là Đồ Cuồng cao tới hai mươi trượng lại bị hai nắm đấm của Lôi Cương đánh cho nát vụn. Mà Lôi Cương thì cũng phun ra một ngụm máu và bay ngược về phía sau.
"Graooo..." Một tiếng thú rống vang lên. Lôi Cương đang bay ngược về phía sau được con hổ đỡ lấy. Đôi mắt con hổ đỏ như máu nhìn lân giáp bị vỡ nát trên người Lôi Cương. Từ từ sát khí trong mắt nó tăng vọt.
"Graooo....gruuu..." Con hổ đột nhiên ngửa mặt lên trời mà gầm rống.
Kết giới do mười vị cao thủ bố trí không ngờ bị tiếng gầm của con hổ mà rung chuyển sắp sửa bị phá nát. Mười gã cao thủ đều cảm thấy khổng ổn, vội vàng đưa tay bắt quyết.