Một con cự xà cao tới trăm trượng, dáng hình to lớn xuất hiện làm Lôi Cương vô cùng kinh hãi, trên trán cự xà dĩ nhiên có hai cái sừng nho nhỏ. Mặc dù cự xà vô cùng đáng sợ, thế nhưng điều thật sự không thể bỏ qua là ý nghĩa của hai cái sừng nhỏ: cự xà không phải là rắn mà chính là giao long. Quả nhiên là có tiên thú a. Lôi Cươn hơi run người. Lúc này, Lôi Cương chỉ có thể nhìn về phía Cự quy lão nhân.
Khuôn mặt Cự quy lão nhân vốn hồng hào đã chuyển thành hơi tái nhợt, đánh giá rồi nói: "Động đến kẻ nào không động, lại chọc tới người này!" Trống ngực Lôi Cương cũng đập thình thịch.
Mà Tiểu Giác cũng kêu lên liên tục, dường như không biết rằng mình đã chọc tới một kẻ đáng sợ.
"Các ngươi đừng nhúc nhích!" Cự quy lão nhân thấp giọng nói, lập tức bước ra phía trước một bước, khí thế toàn thân phát ra, bức Lôi Cương thoái lui vài trăm thước mới có thể ngừng lại.
Mà lúc này, một làn khí thế khác ầm ầm bạo phát càng khủng khiếp hơn. Lôi Cương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhìn con giao long biến mất trước mắt. Một lão hán trung niên vô cùng gầy gò xuất hiện ngay trước mặt Cự quy lão nhân. Ánh mắt lão nhìn Cự quy lão nhân chằm chằm, tràn đầy ý khinh miệt.
"Thế nào, lão rùa đen kia! Ngươi ỷ vào cái thân con rùa của ngươi để cho hậu bối đến khiêu khích ta phải không?" Gã trung niên nam tử gầy gò vừa xuất hiện liền mở miệng nói.
"Giao Sát! Tiểu Giác sai khi mạo phạm đến ngươi. Mong ngươi hãy thứ cho nó!" Sắc mặt Cự quy lão nhân vẫn thản nhiên, hai mắt nhìn giao long chằm chằm, miệng nói một cách chậm rãi.
"Hảo hảo, giao long nể mặt lão rùa đen ngươi. Thế nhưng, ngươi mang theo người tiến vào phạm vi của cây sinh mệnh là có ý gì? Lẽ nào ngươi coi chúng ta không có hay sao?" Giao Sát thoáng liếc mắt Lôi Cương, lạnh lùng nói.
Lôi Cương bỗng cảm thấy khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo, không chịu được áp lực thổ ra một ngụm máu tươi, trong lòng vạn phần khiếp sợ. Trong nháy mắt khi Giao Sát nhìn về phía hắn, Lôi Cương phảng phất cảm thấy một cỗ cường khí mãnh liệt nặng tựa núi Thái sơn hướng về phía hắn.
Cự quy chậm rãi quay đầu đảo mắt thấy Lôi Cương phun máu, nhíu mày, thấp giọng nói: "Giao Sát! Ngươi có ý gì?"
"Hừ! Cây sinh mệnh đâu phải là nơi con người bước chân đến. Bây giờ rút lui, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Bằng không thì!" Giao Sát lạnh lung nói, ánh mắt xuất hiện một thứ ý chí chiến đấu.
"Lão phu chỉ là muốn mang hắn tới xem hình dạng hiện tại của cây sinh mệnh. Những năm gần đây cây sinh mệnh đã bắt đầu suy yếu rồi." Cự quy lão nhân chậm rãi nói, trong lời nói ẩn chưa một ý chí quật cường.
"Cây sinh mệnh yếu đi, ngươi liền mang con người đến là có thể trị bệnh cho nó sao? Hừ, cây sinh mệnh như thế này, cũng bởi vì con người đã bước chân đến đây!" Ánh mắt Giao long trầm xuống thấp giọng nói.
"Con người? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Cự quy lão nhân hơi biến sắc, kinh nghi nói.
"Hừ, ngươi đúng là lão rùa đen cả ngày chỉ biết ngủ. Chính xác thì bao nhiêu năm rồi ta cũng không còn nhớ rõ nữa, có một kẻ toàn thân tràn ngập khí tử vong xâm nhập phạm vi của cây sinh mệnh, đoán biết được tinh túy của cây sinh mệnh có thể xóa được khí tử vong. Nhưng kết cục, cây sinh mệnh lại phân thành hai nhốt người này lại. Cũng từ đó cây sinh mệnh bắt đầu yếu đi. Những năm gần đây, người nọ lại càng cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của cây sinh mệnh, làm cho sinh khí của cây sinh mệnh càng nhanh chóng giảm xuống, rất khó có thể nhốt người này lâu hơn được. Sợ rằng đến khi người này thoát ra được thì cũng chính là lúc khu rừng này bị hủy diệt." Giao Long kể lại. Lúc nói đến người nọ, nét mặt lão hiện lên vẻ sợ hãi, có thể thấy được người này qủa thật là đáng sợ.
Lôi Cương tuy rằng đứng cách xa vài trăm thước, thế nhưng lại nghe rõ tiếng hai người đàm luận. Hắn, cả kinh tự hỏi không biết người đó như thế nào? Trong nháy mắt, Lôi Cương nghĩ tới Mộc Huyền lão tiền bối, lẽ nào việc này có liên quan đến lão? Hơn nữa,để làm cho hắn cảm nhận được lực thuộc tính mộc nên lão mới bị cây sinh mệnh nhốt? Lôi Cương càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
"Vù vù…" Đúng lúc này, ở sâu bên trong đột nhiên truyền đến một cơn chấn động, Giao Sát cùng Cự quy lão nhân đồng biến sắc.
"Ngao…"
"Rống…" Khu rừng rậm phía trước trong nháy mắt liên tục vang lên tiếng rống, tiếng rít gào, tiếng ngâm nga. Tất cả những âm thanh ấy phát ra khí thế khiến Lôi Cương cảm nhận được một áp lực không gì sánh bằng.
Ngay lúc Lôi Cương còn đang kinh ngạc, Cự quy lão nhân đột nhiên quay đầu nhìn vòa mắt Lôi Cương, thấp giọng nói: "Đi thôi, cây sinh mệnh đã cho ngươi tiến vào!" Sắc mặt Cự quy lão nhân hơi có chút kinh ngạc, nhìn đi nhìn lại Lôi Cương.
Mà Giao Sát cũng nhìn chằm chằm Lôi Cương, vẻ mặt như không thể tin nổi vào điều đó. Chấn động kia đúng là do cây sinh mệnh tỏa ra, dĩ nhiên là để thong báo cho biết người này có thể đi vào? Sao lại có chuyện như thế này? Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra a.
Lôi Cương cũng không thể giải thích được. Ngay sau đó, Lôi Cương biến sắc khi thấy Tiêu Giác không còn hai bên vai. Lôi Cương cả kinh, thế nhưng nghĩ đến tung tích quỷ dị của Tiểu Giác liền thoải mái, chỉ mong Tiểu Giác đừng gặp phải lão quái vật là được.
"Đi thôi!" Cự quy lão nhân thấp giọng nói.
Lôi Cương loáng cái xuất hiện trước mặt Cự quy lão nhân. Khi nhìn vào mắt Giao Sát, sống lưng Lôi Cương lạnh toát, càng không dám cùng Giao Sát đọ mắt. Hắn dường như thấy Giao Sát có một sự lạnh lung không gì sánh được, mới liếc qua một cái đã thấy trong lòng sởn cả gai ốc.
"Đi thôi!" Giao Sát hừ lạnh một tiếng, rồi lướt về phía trước, Lôi Cương cùng Cự quy lão nhân bám theo ngay sau đó.
Dọc theo đường đi, Lôi Cương cảm nhận được phía dưới rừng rậm có hơn mười cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho hắn kinh hồn táng đảm.
"Tiểu Giác đâu?" Trong đầu Lôi Cương đột nhiên vang lên tiếng Cự quy lão nhân. Lôi Cương bất đắc dĩ lắc đầu, truyền âm nói: "Không biết đã chạy đi đâu."
Cự quy lão nhân nhìn quanh bốn phía một lúc, sắc mặt khẽ biến, không hỏi gì nữa.
Khoảng chừng một lúc sau đó, ánh mắt Lôi cương có một sự thán phục. Trước mặt hắn là một cây đại thụ khổng lồ, linh khí tỏa ra ngút trời. Lôi Cương chỉ cảm thấy trong cơ thể mình cương khí cùng nội kình vận chuyển nhanh hơn mấy chục lần, hơn nữa tốc độ tu luyện thần hồn của mĩnh chỉ thế. Lôi Cương thầm nghĩ, nếu như có thể ở dưới cây đại thụ này tu luyện một năm, đủ để sánh với bên ngoài năm mươi năm, còn so với Trung Xu giới không biết là bao nhiêu năm.
Đột nhiên, có một lớp kết giới ngăn cản ba người phi hành. Giao Sát cùng Cự quy lão nhân cùng nhìn về phía Lôi Cương nói: "Ngươi có thể đi vào, còn chúng ta chỉ có thể đến chỗ này mà thôi."
Lôi Cương gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Cự quy lão nhân. Sau đó, dưới ánh mắt âm lãnh của Giao Sát hắn đi vào bên trong kết giới, thế mà không có một chút ngăn cản.
Bước vào trong kết giới, Lôi Cương biến sắc. Cây đại thụ cao tới tận trời biến mất, chỉ còn cái cây cao bằng một người. Lôi Cương còn đang kinh nghi, thì một thanh âm tang thương vô cùng chợt vang lên trong đầu.
"Con người! Ngươi là phụ thân của Tiểu Giác sao?"
Lôi Cương giật mình, trước mặt đột nhiên hiện lên một người diện mục ôn hòa, ánh mắt trong suốt với tóc bạc trắng, nhưng vùng xung quanh lông mày hơi thâm. Liếc mắt đánh giá lão nhân, Lôi Cương cảm thấy trong cơ thể cương khí cùng nội kình đang vận hành với tốc độ nhanh hơn gấp mười lần, trên vai lão nhân là một tiểu tử có năm màu ngồi xếp bằng, không phải Tiểu Giác thì còn là ai vào đây nữa? Lôi Cương cảm thấy thật bất đắc dĩ, Tiểu Giác này… quả thật quỷ dị không gì sánh được a.
"Lôi Cương bái kiến cây sinh mệnh tiền bối!" Lôi Cương cung kính nói, Lôi Cương làm sao có thể không đoán ra, ánh mắt trong veo không gì sánh được của lão nhân đó chính là của cây sinh mệnh biến hóa thành.
"Ha hả, không cần đa lễ, Có được sự chấp nhận của Tiểu Giác, thì ngươi cũng không phải là kẻ bình thường. Ha hả, nếu như lão phu suy đoán không nhầm, Huyền Mộc lão ma hắn đã tìm tới ngươi đúng không?" Lão nhân mắt sáng như đuốc, phảng phất nhìn thấu tất cả, chậm rãi nói.
Lôi Cương nghĩ trong lòng một hồi, Huyền Mộc lão ma? Mộc Huyền thượng nhân? Lẽ nào đó là Mộc Huyền thượng nhân? Lập tức Lôi Cương nói:"Tiền bối, quả thực có một người tên Mộc Huyền thượng nhân tới tìm tiểu tử, nói là làm cho tiểu tử trong vòng năm mươi năm đạt đến cương vương, đồng thời có thể lĩnh ngộ được lực của hệ Mộc!"
"Ôi chao, xem ra hắn ta muốn được ăn cả ngã về không đây." Lão nhân thở dài.
"Con người, có thể giúp lão nhân một chuyện không?" Ánh mắt lão nhân đột nhiên trở lên kiên định nhìn Lôi Cương chậm rãi nói.
Lôi Cương hơi chần chờ, sau đó nói: "Không biết là…" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
"Lão phu nhìn ngươi thần hồn có ẩn chưa kim, lôi, thổ, hỏa, long lực thuộc về bốn hệ. Mong rằng ngươi đến lúc đó, có thể liều mình phá hủy thần hồn của Huyền Mộc lão ma, làm hắn hồn phi phách tán." Lão nhân trầm giọng nói.