Thể Tôn

Chương 160: Cây sinh mệnh

Sau khi nghe một lúc, hắn mới biết thì ra tiền bối cự quy đã ngủ say ở đây mấy trăm năm, hơn nữa tu vi đã đạt đến thú vương đỉnh, chỉ cách tiên thú lục giai một tầng ngăn cách mỏng nữa thôi. Mà theo như cự quy nói thì, dòng máu của Tiểu Giác so với lão còn thuần khiết hơn. Mà nói đến những vấn đề liên quan đến linh thú, tiên thú, Lôi Cương luôn có hứng thú lắng nghe.

Nhưng cự quy nói một câu khiến cho Lôi Cương giật mình.

"Con người, mặc dù chẳng biết tại sao Tiểu Giác lại coi ngươi là phụ thân, thế nhưng giữa các ngươi lại xuất hiện một vấn đề. Chẳng lẽ ngươi không muốn nói chuyện với Tiểu Giác sao?" Thanh âm của cự quy vang lên trong đầu Lôi Cương, khiến hắn cực kì mừng rỡ. Từ trước cho đến nay, Tiểu Giác chỉ kêu kỷ kỷ, làm hắn rất khó đoán. Nhưng lúc này nếu cự quy đã nói như thế tức là sẽ có phương pháp giao lưu được với Tiểu Giác.

Lôi Cương cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng mà nói một cách chậm rãi: "Tiền bối! Ngài có thể làm cho ta hiểu được Tiểu Giác muốn nói gì? Và Tiểu Giác nghe hiểu những gì ta nói?"

"Ha ha! Điều đó không khó!" Âm thanh vừa dứt, cự quy dài cả trăm mét, cao hơn năm mươi mét trong nháy mắt biến thành một lão nhân ánh mắt hiền lành, với khuôn mặt hồng hào. Lập tức, lão nhân giơ tay phải lên, dường như muốn vỗ lên đầu Lôi Cương.

Lôi Cương chỉ cảm thấy trong đầu như xuất hiện thêm một cái gì đó. Bất chợt, nghe được một câu nói khiến Lôi Cương ngây người.

"Phụ thân, người có nghe con nói không?" Một âm thanh nhỏ bé có phần the thé, vang lên trong đầu Lôi Cương. Hắn ngơ ngác nhìn về phía Tiểu Giác… Nó… Nó gọi ta là phụ thân? Lôi Cương chưa kịp thích ứng ngay với điều này. Nhưng ngẫm lại, Lôi Cương cũng cảm thấy thoải mái, Tiểu Giác chính là nhờ máu huyết của hắn mà dưỡng dục thành. Trong cơ thể Tiểu Giác chảy chung dòng máu với hắn. Mặc dù có chút quái dị, nhưng hắn cũng buộc phải tiếp nhận sự thật đó.

Tiểu Giác chớp chớp hai mắt, nét mặt hết sức vui sướng.

"Thật tốt quá, cuối cùng phụ thân có thể nghe hiểu những gì con nói" Lần thứ hai Lôi Cương nghe được âm thanh của Tiểu Giác vang lên trong đầu. Thanh âm của nó thật ngay thơ non nớt.

Cự quy thấy sắc mặt của Lôi Cương, biết rõ trong đầu hắn nghĩ gì, vội vã truyền âm nói: "Con người! Không nên phủ nhận cách xưng hô của Tiểu Giác. Bây giờ nó còn nhỏ. Nếu như lão phu đoán không sai, chắc ngươi dùng tiên huyết để ấp nó nở ra? Như thế, nó coi ngươi là phụ thân cũng hợp tình hợp lý."

Lôi Cương nhìn về phía cự quy, lập tức lại nhìn về phía Tiểu Giác, nhếch miệng cười nói: "Tiểu Giác, ngươi hiểu những gì ta nói không?"

"Ân." Tiểu Giác kỷ kỷ kêu lên một tiếng, mà trong đầu Lôi Cương cũng vang lên tiếng đáp lại.

Lôi Cương hít sâu mấy hơi, mỉm cười gật đầu với Tiểu Giác, lập tức nhìn về phía cự quy lão nhân nói: "Tiền bối, chỗ sâu nhất của phía Tây có cái gì? Tại sao các ngươi không thể ra khỏi pham vi khu vực phía Tây?" Lôi Cương nhìn xung quanh, có thể thấy các thú vương khác đang quay vào.

"Ha ha, phía Tây? Tuy rằng ta đã ngủ say rất lâu, thế nhưng ở đây không phải gọi là phía Tây, mà là phạm vi của Cây Sinh Mệnh. Chúng ta có được tu vi thú vương là đủ tư cách bước vào phạm vi của Cây Sinh Mệnh. Ở trong này sẽ giúp ích rất lớn cho việc tu luyện của chúng ta. Tthế nhưng Cây Sinh Mệnh cũng quy định không được rời khỏi phạm vi này. Nếu không, lần sau đi đến sẽ bị Cây Sinh Mệnh từ chối!"

"Cây Sinh Mệnh?" Lôi Cương hết sức kinh ngạc.

"Ừm! Cây Sinh Mệnh chính là đất mẹ của khu rừng này! Chỉ với sự che chở của nàng mới có thể vượt qua trọng kiếp cuối cùng trở thành tiên thú!" Cự quy nói đến Cây Sinh Mệnh, khuôn mặt liền có một sự kính trọng.

Lôi Cương có chút kinh ngạc, hỏi: "Vì sao chúng ta tiến vào khu vực phía Tây nhưng không thấy Cây Sinh Mệnh, mà chỉ thấy một vùng hoang vu?"

Cự quy lão nhân lập tức biến sắc, thở dài chậm rãi nói: "Ôi chao, Cây Sinh Mệnh hiện tại đã bị suy yếu, hơn nữa, khí tức ngày càng mỏng manh, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ biến mất.!"

Trong đầu Lôi Cương hiện lên một ý nghĩ, khuôn mặt ngưng trọng nói: "Tiền bối, chẳng hay Cây Sinh Mệnh ở đâu?" Lôi Cương không khỏi nghĩ đến cây đại thụ ngất trời kia. Lẽ nào đó chính là Cây Sinh Mệnh?

"Đúng như lời ngươi nói, nó nằm ở sâu trong khu vực phía Tây!" Cự quy lão nhân chần chờ một hồi, rồi chậm rãi nói.

"Tiền bối, chẳng biết có thể đưa tiểu tử tiến vào sâu trong khu vực phía Tây được không?" Lôi Cương cố gắng không suy đoán, mà nói một cách chậm rãi. Lôi Cương nghĩ tới việc cái cây to lớn kia sẽ giúp hắn cảm thụ được hệ Mộc, hơn nữa tu vi còn có thể đạt tới Cương vương, lẽ nào…

"Ngoại vi của Cây Sinh Mệnh có một tầng kết giới, người thường rất khó tiến vào!" Cự quy lão nhân lắc đầu nói. Ngay lập tức ánh mắt ôn hòa của lão nhìn về phía Tiểu Giác, như không muốn đàm luận về vấn đề này nữa.

Lôi Cương lo lắng trong lòng, nhưng cũng không miễn cưỡng. Tuy nhiên Tiểu Giác lại quay về phía lão nhân kêu kỷ kỷ liên tục. Một lúc sau, khuôn mặt lão nhân hơi động, nhìn Lôi Cương nói: "Đi thôi, nếu Tiểu Giác muốn đi, lão phu sẽ mang người đi! Cũng đã lâu rồi chưa được nhìn thấy Cây Sinh Mệnh."

Lôi Cương cảm thấy vui vẻ, nhìn về phía Tiểu Giác với ánh mắt khen ngợi. Rồi hắn lập tức nói: "Tiền bối, vậy… phía Tây có rất nhiều linh thú cấp bậc thú vương a!" Khuôn mặt Lôi Cương đầy sự lo lắng.

Lão nhân ôn hòa cười nói: "Có lão phu ở đây, bọn tiểu tử đó sẽ không lộn xộn đâu!"

Lúc này, Lôi Cương mới thở phào nhẹ nhõm. Cả ba người bay vào sâu trong khu vực phía Tây. Có cự quy lão nhân dẫn đầu, Lôi Cương mới dám phi hành ở đây. Quả nhiên, không lâu sau, hắn liền hiểu rõ câu nói kia của lão nhân. Lôi Cương bay sau lão nhân có thể thấy được thấy được mấy con thú vương đang nhìn hắn chằm chằm, thế nhưng cũng không làm gì cả.

Càng đi sâu vào trong, Lôi Cương càng thấy sợ hãi. Ở đây thú vương sợ rằng không tới một ngìn thì phải đến tám trăm a. Cảnh tượng như vậy khiến hắn càng thêm tò mò cho đối với Cây Sinh Mệnh. Cây Sinh Mệnh là thứ gì mà có thể dưỡng dục ra những linh thú kinh khủng như thế?

Đám thú vương này… phảng phất như sợ hãi khí tức của lão nhân, nên không dám tới gần. Lôi Cương không biết rằng, bộ tộc cự quy có tuổi thọ rất dài, hơn nữa lực phòng ngự kinh người, sợ rằng trong cấp bậc thú vương là một loài đáng sợ.

Sau khi bay qua một vùng hoang vu, trước mặt liền xuất hiện một khu rừng già xanh tốt. Ở bên ngoài khu rừng mọc toàn những cây đại thụ cao to. Lôi Cương vui mừng phát hiện ở chỗ sâu nhất của khu rừng có một cái cây khổng lồ cao chọc trời. Bay đến phía trên sâm lâm, Lôi Cương cảm thấy một làn linh khí rất dầy ập tới trước mặt, khiến cho tinh thần của hắn hết sức sảng khoái, đầu óc minh mẫn. Lôi Cương vui mừng khi phát hiện, thì ra Cương khí cùng với nội kình từ trong đan điền tới kinh mạch vận chuyển với tốc độ nhanh hơn vài lần. Điều này khiến cho hắn thầm kinh ngạc.

"Ngao ngao…" Một thanh âm gầm gừ vang lên ở phía cuối chân trời. Lôi Cương kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết trong cơ thể dâng lên cổ họng khiến cho hắn vô cùng kinh hãi.

Mà cự quy lão nhân cũng khẽ cau mày nói: "Bọn người kia cũng vượt qua cửa thiên kiếp cuối cùng ư?"

Lôi Cương hít sâu mấy hơi, thấp giọng nói: "Tiền bối, đây là…" Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

"Ha ha, trong mảnh rừng này không thiếu hạ phẩm tiên thú lục giai!" Lão nhân nói hết sức chậm rãi. Âm thanh có một chút bất đắc dĩ.

Lôi Cương kinh hãi. Hạ phẩm tiên thú lục giai? Đó là cùng cấp với Đạo quân cương quân a. Mà Tiểu Giác nghi hoặc dò xét bốn phía, như muốn tìm tiên thú nào phát ra tiếng gào. Bỗng nhiên, Tiểu Giác nhìn xuống phía dưới, thân thể nhoáng lên rồi biến mất. Cự quy lão nhân run người, thấp giọng nói: "Tiểu Giác, trở về!!"

Thế nhưng Tiểu Giác dường như không nghe, tiêu cứ thế biến mất, chẳng biết đi đâu.

Cự quy lão nhân biến sắc, nhìn vào mắt Lôi Cương, vội vàng nói: "Tiểu tử, nhanh gọi Tiểu Giác quay lại đi. Ở đây có những lão gia hỏa mà ta cũng không dám trêu chọc a!!"

Lôi Cương quýnh lên, nghĩ đến tiếng rít gào kinh khủng đó, vội quát to: "Tiểu Giác, quay lại nhanh…" Nhưng chẳng có tý hồi âm nào, mà Tiểu Giác cũng biến mất.

"Hống hống…" Một tiếng gầm gừ phẫn nộ vang vọng khắp thiên địa, khiến cho khu rừng đều rung chuyển. Lão nhân vội chuyển động, hạ thấp xuống hơn mười thước, khuôn mặt trở nên ngưng trọng. Lôi Cương thầm mắng Tiểu Giác gây rắc rối.

Chợt, Lôi Cương cảm nhận được một thân hình to lớn đột nhiên xuất hiện. Hắn đảo mắt nhìn lại mà giật mình, trong lòng cảm thấy kinh hãi.

"Kỷ kỷ…" Tiểu Giác đột nhiên xuất hiện trên vai Lôi Cương, mà trong đầu hắn nghe được giọng nói của Tiểu Giác: "Phụ thân, Tiểu Giác muốn ăn tinh hạch của hắn…"

Lôi Cương thiếu chút nữa rơi từ trên không xuống đất.