Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 92: Tiên Ma Chi Tâm

“Diệp Vân, ngươi sao rồi?”

Giọng nói trong trẻo của nữ đồng, mang theo vẻ lo lắng lại vang lên bên tai Diệp Vân, khiến hắn từ từ mở mắt ra.

Diệp Vân cũng không đáp lại. Hắn cảm thụ được sự biến hóa của thân thể, lại một lần nữa thấy được đôi nam nữ kia, nhìn thấy dung nhan của bọn họ, thấy được cặp mắt tinh khiết đến tận cùng, hắc bạch phân minh, không có nửa điểm tạp chất.

Mỗi lần nhìn thấy ảo ảnh này thì Diệp Vân lại phát hiện, quyền khống chế quang ảnh đen trắng này lại mạnh thêm một chút. Lần này nhìn thấy đôi mắt mà hắn chưa bao giờ được nhìn thấy này, phải chăng là khả năng khống chế quang ảnh này của hắn lại mạnh thêm một phần.

Hắn vận chuyển linh lực, tâm thần hướng vào huyệt Thiên Trung trên ngực, tập trung tâm thần rồi nhẹ nhàng chỉ huy.

Quả nhiên, từ sâu trong lồng ngực của hắn, quanh ảnh đen trắng chậm rãi xuất hiện. Đoàn quang ảnh này lúc đầu có kích thước như một nắm tay, theo sự tăng tiến tu vi của Diệp Vân thì dần thu nhỏ lại, trở nên ngưng thực hơn nhiều.

Giơ đây, quang ảnh đen trắng chỉ to bằng quả trứng gà, mà nhìn giống như thực chất vậy.

Quang ảnh đen trắng chậm rãi chuyển động. Xuyên qua vầng sáng nhàn nhạt kia thì Diệp Vân lờ mờ có thể nhìn thấy được hai chữ đang chuyển động trong đó.

Diệp Vân chấn động trong lòng, mơ hồ rằng mình sắp có một phát hiện kinh người, mà hai chữ này chính là mấu chốt của quang ảnh đen trắng.

Ngay khi Diệp Vân thấy được hai chữ này trở nên rõ ràng thì liền có một luồng năng lượng cường đại từ bên trong quang ảnh tuôn ra, xông thẳng lên đầu của hắn, thậm chí còn xâm nhập sâu vào trong linh hồn của hắn.

Giờ khắc này, Diệp Vân chỉ cảm thấy linh hồn mình vô cùng sáng tỏ, cả người như thoát khỏi thế giới này, dần dần bay lên, tại khoảng không vạn trượng trên cao, quan sát hết thảy chúng sinh, vô cùng nhỏ bé, không đáng để để vào mắt.

Bảo vật bên trong Hoa Vận bí tàng, trận pháp không gian, tranh đấu với những người khác, cảm giác khó nói thành lời với Tô Linh… tất cả giờ đây đã hóa thành hư ảo. Trong lòng Diệp Vân lúc này chỉ có một chữ, đạo.

Đạo, tu tới đỉnh phong thì có muôn lối đi, thế nhưng chung quy vẫn quy về một mối.

Muốn thành vương giả chân chính thì phải vất bỏ mọi thứ, bỏ qua thất tình lục dục, toàn tâm tu hành mới có thể có cơ hội tìm hiểu thiên đạo chân chính, trở thành chí tôn, thiên cổ bất diệt.

Ngay lúc Diệp Vân cảm thấy đây chính là mục tiêu theo đuổi đại đạo của chính mình thì, sâu trong linh hồn của hắn bỗng nhiên sinh ra một cảm giác khác lạ.

Hồng trần vạn trượng, nam nhi đỉnh thiên lập địa ở đời, dám yêu dám hận, tình nghĩa lưỡng toàn. Mà xuất thế tu hành chính là đạo, mà nhập thế vào đời cũng chính là đạo, đơn giản là đạo thì sao phức tạp lại không thể là đạo?

Đại đạo ba nghìn, trăm sông đổ biển.

Hai ý niệm bất đồng đồng thời bùng nổ trong đầu của Diệp Vân, liên tục va chạm tại sâu trong linh hồn của hắn, căn bản không có chút nào dung hòa.

Diệp Vân chỉ cảm thấy linh hồn mình run lên, đầu gần như muốn nổ tung. Nếu như không thể khống chế được hai luồng ý niệm này thì chỉ sợ một khắc sau thì hắn sẽ bạo thể mà chết, linh hồn tiêu tan.

Thế nhưng, quang ảnh đen trắng có uy lực cỡ nào. Diệp Vân căn bản không thể nào khống chế được, mặc cho hắn vùng vẫy thì cũng không làm nên điều gì. Hai đạo ý niệm tu hành hoàn toàn bất đồng chuyển động sâu trong linh hồn, va chạm liên tục, căn bản không có dấu hiệu dung hòa chút nào.

“Đây là đạo của ngươi, không phải đạo của ta. Diệp Vân ta, nhất định sẽ tìm được đạo của riêng mình!”

Trong lòng Diệp Vân gầm lên, cố nén nỗi đau truyền tới từ linh hồn, tâm thần chợt bùng lên, hóa thành thiên võng, chụp vào quanh ảnh đen trắng.

Đùng!

Một tiếng vang nhỏ vang lên, sâu trong linh hồn của Diệp Vân, hai đạo ý niệm tu hành lại đâm thẳng vào nhau rồi hóa thành mây khói. Quang ảnh đen trắng vậy mà lại bị tâm thần Diệp Vân vây khốn, ngoan ngoãn nằm yên.

Tiên Ma Chi Tâm!

Đột nhiên, trong đầu của Diệp Vân đột nhiên lại xuất hiện bốn chữ này, Tiên Ma Chi Tâm.

Trắng là Tiên, đen là Ma!

Diệp Vân đột nhiên hiểu ra, như bừng tỉnh đại ngộ. Những điều khó hiểu từ trước đến nay của quang ảnh đen trắng, giờ phút này hắn đã hoàn toàn hiểu ra.

Quang ảnh đen trắng này, chính là Tiên Ma Chi Tâm.

Tên gọi thật là khí phách!

Con đường tu hành, trải qua tam tai cửu kiếp, trăm cay nghìn đắng, cuối cùng mới có thể hóa vũ thành tiên, thăng thiên tiên giới. Đây chính là những điều được ghi lại từ trong điển tịch cổ xưa, mà với địa vị của Diệp Vân thì vừa rồi mới biết là trên Kim Đan còn có Nguyên Anh. Mặc dù không biết Nguyên Anh cường đại ra sao, thế nhưng hắn biết chắc một điều là, đây chắc hẳn không phải là điểm cuối của con đường tu hành, là điểm cuối mà có thể hóa vũ thành tiên được. Sau Nguyên Anh thì không biết còn phải đi bao xa nữa mới có thể bước chân đến ngưỡng cửa của tiên giới.

Ma giới, Diệp Vân đến giờ vẫn chưa từng nghe nói đến. Trên đời này hắn, chỉ biết có Nhân giới và Yêu giới. Tương truyền, hai giới chiến hỏa liên miên mấy chục ngàn năm chính là muốn tranh đoạt tài nguyên tu luyện của nhau, mà mục đích cuối cùng chính là tu hành đến mức tận cùng, đăng lâm tiên giới. Ma giớ là cái gì? Diệp Vân cũng chưa từng nghĩ đến. Mặc dù vừa rồi, hắn cũng bởi vì nghĩ đến Thiên giới, Nhân giới và Yêu giới, sau đó lại thấy được bốn chữ Tiên Ma Chi Tâm này thì mới theo bản năng mà nghĩ đến sự tồn tại của Ma giới.

Trong đầu Diệp Vân bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh, thah niên mặc áo đen, phong trần tuấn lãng kia, thế nhưng trên trán lại có một cây hoa sen đen như ẩn như hiện, hiện ra khí tức có chút quỷ dị.

“Tiên Ma Chi Tâm! Lẽ nào đôi thanh niên nam nữ mặc quần áo trắng đen kia là từ Tiên giới hoặc là Ma giới? mà những thần binh mặc giáp trụ màu vàng kia, chính là quân sĩ đến từ Tiên giới?”

Trong lòng Diệp Vân đột nhiên suy đoán như vậy. Trong khoảnh khắc, hắn bỗng thấy mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng, mà hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn hơn vài phần.

Tiên giới thần binh, Ma giới thần tướng?

“Diệp Vân, ngươi làm sao vậy?”

Thanh âm thanh thúy, ẩn chứa sự vội vã, lo lắng lại một lần nữa vang lên bên tai Diệp Vân.

Diệp Vân chợt mở mắt ra, trên trán đầy mồ hôi, thở sâu một cái rồi đứng thẳng người lên.

“Ta không sao!” Diệp Vân lắc đầu, nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Tô Linh thì mỉm cười, hỏi: “Ta làm sao vậy?”

Tô Linh lắc đầu nói: “Ngươi đột nhiên ngã từ không trung xuống, sau đó toàn thân co giật, vừa rồi thì mồ hôi đầy người, ta nghĩ là ngươi xảy ra chuyện gì.”

Diệp Vân gật đầu, trầm ngâm một chút rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời. Không gian vơ tan giờ đây đã được tu bổ hoàn chỉnh, mà trên bầu trời lúc này, vầng mặt trời còn lại giờ đây cũng đã biến mất, không có ánh nắng tỏa ra, sắc trời cũng trở nên âm trầm.

“Vầng mặt trời kia đâu?” Diệp Vân quay đầu hỏi.

Tô Linh ngẩn ra. Vừa rồi Diệp Vân từ không trung rơi xuống, lòng nàng nóng như lửa đốt nên căn bản cũng không có chú ý đến biến hóa của vầng mặt trời kia, không khỏi lắc đầu.

Diệp Vân nhíu mày. Vầng mặt trời kia biến mất thì cũng không sao cả, thế nhưng mấu chốt là Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn cũng đã biến mất. Đây chính là một kiện linh khí trung phẩm có phẩm chất tuyệt hảo, còn chưa cầm nóng tay mà đã biến mất, đây mới chính là thua thiệt lớn.

“Đi, chúng ta mau đi tìm!” Diệp Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó thân hình lướt lên, nhanh chóng lao về phía trước.

Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn đã được Diệp Vân luyện hóa, lưu lại ấn ký. Nếu như bình thường, chỉ cần cách Diệp Vân không quá nghìn trượng là hắn có thể cảm ứng được.

Diệp Vân tin tưởng, Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn tuyệt đối cách hắn không quá nghìn trượng, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm là có thể tìm thấy nó.

Hắn lướt lên phía trước, trong lòng nhanh chóng cảm ứng vị trí của Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn.

Thế nhưng, khiến cho hắn thất vọng chính là lại không có chút phản ứng nào. Liệt DIễm Bạo Vân Hoàn giống như là biến mất vào trong hư không, chẳng biết là rơi ở đâu nữa.

Diệp Vân không hề tin rằng mảnh không gian này rộng lớn như vậy. Mảnh sa mạc cuồn cuộn cát vàng này, thực ra chỉ là chướng nhãn pháp của pháp trận mà thôi. Nếu như đây chính là tầng hai mộ địa thì nhiều nhất, không gian này chỉ chừng mười dặm mà thôi, chỉ cần tiếp tục tìm, cuối cùng chắc chắn sẽ tìm được Liệt DIễm Bạo Vân Hoàn.

“Diệp Vân, ngươi không cần lo lắng quá. Mà trận pháp này vẫn chưa hoàn toàn bị phá vỡ, cẩn thận lại xúc động đến sát trận lần nữa.” Tô Linh ở phía sau hắn, dặn dò.

“Không sao đâu. Ta có một cảm giác là trận pháp ở đây không hề có tác dụng với ta, cũng không thể ngăn cản việc ta tiến tới.” Diệp Vân nhìn cát vàng cuồn cuộn, trong lòng bỗng nhiên lại có ý niệm như vậy.

Hắn có một cảm giác là, từ thời điểm vách không gian thủy tinh trên không kia sau khi vỡ tan thì đã không thể nào ảnh hưởng đến hắn nữa, nếu không, với tốc độ nhanh chóng của mảnh vỡ thủy tinh kia, sau đó xuyên qua thân thể hắn, sao lại không tạo ra bất cứ điểm thương tổn nào?

Diệp Vân không nghĩ ra, mà cũng không muốn tìm hiểu. Hiện tại, quan trọng nhất đối với hắn chính là tìm ra Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn và vầng mặt trời kia. Hắn tin tưởng rằng, vầng mặt trời kia chắc chắn cũng là một món pháp bảo. Nếu như có thể tìm thấy nó thì hắn đúng là có đại thu hoạch trong Hoa Vận bí tàng này, cho dù có lập tức ra ngoài thì hắn cũng mãn nguyện rồi.

Tô Linh ngẩn ra, lập tức, trong mắt cũng hiện lên vẻ khó tin. Đúng là như vậy, một màn vừa rồi còn hiện rõ trước mắt nàng. Mảnh vỡ của vách không gian thủy tinh xuyên thấu qua thân thể của Diệp Vân, vậy mà lại không tạo ra bất cứ thương tổn nào với hắn. Tô Linh đối với trận pháp không gian có sự hiểu biết nhất định, nàng có thể nhìn ra, mỗi một mảnh vỡ kia đều ẩn chứa một lượng năng lượng vô cùng cường đại, căn bản không một đệ tử Luyện Thể Cảnh nào có thể chống lại được, thậm chí với tu vi Luyện Khí Cảnh muốn chống lại, cũng cực kỳ khó khăn.

Sao lại có thể như vậy?

Trong lòng Tô Linh tràn ngập nghi vấn, nhưng hiện giờ cũng không phải thời điểm tìm hiểu. Nàng theo sát Diệp Vân, cũng muốn nhanh chóng tìm ra Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn và vầng mặt trời kia. Nàng tin tưởng, mấu chốt để rời khỏi nơi này, chính là dựa vào nó.

Diệp Vân mang theo Tô Linh một đường tiến về phía trước, đồng thời cảm ứng chỗ của Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn.

Tô Linh có thể rõ ràng thấy được, cát vàng cuồn cuộn phía trước cũng không hề xa xôi nữa, có thể nhanh chóng tiến tới, mà đặc tính của trận pháp không gian cũng không hề còn tồn tại nữa. Thoạt nhìn, trận pháp này đã hoàn toàn bị phá vỡ, chí ít là không còn ảnh hưởng đến hai người nữa.

Tô Linh không khỏi nhìn về phía Diệp Vân. Càng tiếp xúc với hắn thì Tô Linh nàng càng phát hiện ra, nàng càng ngày càng không nhìn thấu hắn. Tên thiếu niên này giống như đang cất giấu cái gì đó, càng ngày càng thần bí.

“Ở phía trước!”

Đúng lúc này, Diệp Vân bỗng nhiên khẽ hô lên một tiếng, sau đó liền nắm lấy tay Tô Linh, lao về phía một cồn cát cao mấy mét bên cạnh, rồi dừng lại.

Hai người đều nhìn thấy một màn kỳ lạ!

Phía trên khoảng cách trăm trượng cát vàng phía trước, một màn hào quang đang phun ra hỏa diễm hừng hực. Mà hai bên trái phải của hào quang là một đoàn băng phách màu xanh đậm trông vô cùng rực rỡ, lẳng lặng trôi nổi, tản mát ra từng luồng hàn ý lạnh đến buốt xương!

Băng và hỏa cùng xen lẫn!