Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 91: Hắc Liên trong mắt

“Không sai, đây thật sự là một kiện linh khí có phẩm chất tuyệt hảo!”

Tô Linh cố gắng khiến cho mình trấn định lại, “Diệp Vân, ngươi phải cất kỹ nó đó!”

Một cảm giác nóng đến bỏng rát trong nháy mắt liền tràn ngập trong óc của Diệp Vân. Viên hoàn màu đỏ này vô cùng nặng nề, thế nhưng, chỉ cần chạm tay vào một cái là có thể cảm nhận được viên hoàn này vô cùng cứng rắn. Mặt ngoài của nó là một tầng hỏa diễm du động không ngừng, giống như là có một lớp mỡ bao ngoài đang không ngừng chuyển động vậy.

“Ta?” Diệp Vân vừa nghe vậy thì sửng sốt.

“Sao vậy?” Tô Linh có chút kỳ quái nhìn hắn, dường như không hiểu sao hắn lại có biểu hiện như vậy. 

“Được!”

Diệp Vân hít sâu một hơi, nhìn nàng một cái, cũng không nói thêm lời nào, sau đó thu viên hoàn vào trong Nạp Vật Đại. Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía vầng mặt trời chói chang còn lại.

Nhìn mặt trời một chút, sau đó Diệp Vân lại quay đầu, nhìn về phía Đỗ Kiếm Ngân.

Lúc này, Đỗ Kiếm Ngân cũng đang nhìn về phía vầng mặt trời còn lại, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Vân thì hắn cũng cúi đầu, nhìn Diệp Vân rồi hừ lạnh một tiếng: “Sao? Muốn cùng ta tiếp tục chém rớt mặt trời còn lại à? Đừng có nằm mơ.”

Chân mày Tô Linh hơi nhíu lại, nhưng vẫn kiềm chế cơn giận, cố gắng nói một cách ôn nhu: “Đỗ Kiếm Ngân, vầng mặt trời này chắc chắn là một kiện linh khí trung phẩm nữa, nếu như ngươi liên thủ với Diệp Vân, chúng ta có thể…”

“Ta chỉ hứng thú với mỗi kiếm mà thôi, cho nên, việc này ta không quan tâm.” Nhưng chưa đợi nàng nói hết thì lại bị Đỗ Kiếm Ngân lạnh lùng chặn lại: “Đã không có hứng thú, chả lẽ ngươi lại muốn ta tặng đồ cưới cho hay sao?”

Nói xong, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Diệp Vân.

“Sẽ có một ngày, ngươi sẽ chết dưới kiếm của ta.” Hắn chỉ thanh trường kiếm về phía Diệp Vân, giọng nói sắc lạnh, tràn ngập sự tự tin.

“Thật không?”

Mặt Diệp Vân không lộ ra cảm xúc gì, đáp lại, mà ánh mắt lúc này cũng nheo lại, bắn ra hàn quang.

Đỗ Kiếm Ngân thấy vậy thì hiện lên vẻ căng thẳng, giống như lâm đại địch, “Hiện giờ ta không phải là đối thủ của ngươi, chờ tu vi tinh tiến thì ta sẽ tìm ngươi đánh một trận!”

Nói xong câu này, bóng kiếm màu trắng trong tay hắn lóe lên, thân thể hắn theo đó mà cũng bay đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Vân và Tô Linh.

Sắc mặt Tô Linh vô cùng khó coi, nhìn theo thân ảnh của Đỗ Kiếm Ngân biến mất, giậm chân, nói: “Người này thật sự quá đáng ghét!”

“Đáng ghét sao? Ta thì lại không thấy vậy.”

Diệp Vân lắc đầu, nói: “Ta thấy hắn thấy gì thì đều thể hiện hết ra, cho dù hô đánh hô giết, thế nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều người của Thiên Kiếm Tông.”

“Sao lại có người nói tông môn mình như thế chứ.”

Tô Linh nghe vậy thì tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Vân, nhưng lập tức lại mỉm cười, nói: “Dù sao thì hắn và ngươi hợp lực đánh rụng một mặt trời, như vậy thì trận nhãn nơi này đã phá được rồi.”

Diệp Vân kinh hãi, “Đã phá rồi ư?”

Tô Linh nhéo cánh tay Diệp Vân, nở nụ cười, nói: “Tên ngốc ngươi giờ mới phát hiện ra à?”

Lúc này thì Diệp Vân mới cảm thấy có luồng gió mát từ phía sau thổi tới, lướt qua cổ hắn. Một cảm giác mát lạnh, vô cùng thoải mái chạy dọc toàn thân hắn.

“Cơn gió này là ở bên ngoài trận pháp?”

Hắn lập tức phản ứng lại, mừng rỡ kêu lên: “Trận pháp này đã có chỗ bị hư rồi ư?”

Tô Linh gật đầu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Diệp Vân thấy vậy thì liền hỏi: “Vậy chúng ta có thể đi ra ngoài rồi sao? Ngươi có biết cách đi ra ngoài không?”

“Không cần phải vội. Trận pháp không gian một khi xuất hiện sơ hở thì càng lúc sẽ càng lớn, đến lúc đó nó sẽ tự động phá vỡ. Chúng ta cứ xem xét trong chỗ sa mạc này có bảo vật gì nữa hay không, dù sao thì đây vẫn là tầng hai đó.” Tô Linh nhìn bộ dáng ngây ngô của hắn thì hé miệng cười nói.

“Bảo vật?” Tinh mang trong mắt Diệp Vân lóe lên, nàng ta nói không sai. Khổ cực tiến vào Hoa Vận bí tàng, cửu tử nhất sinh, chẳng lẽ không phải là vì thiên tài địa bảo và tài nguyên tu luyện hay sao?”

Hắn lật tay phải lại, kiện viên hoàn biến thành mặt trời lúc này liền xuất hiện trong tay hắn. Một cảm giác ấm áp, thỉnh thoảng lại có chút đau đớn truyền đến.

Lúc trước cũng không có thời gian nhìn kỹ, thu vào túi trữ vật. Giờ này, hắn mới có cơ hội lấy ra quan sát kỹ càng.

Viên hoàn màu đỏ này không biết được làm bằng tài liệu gì, mơ hồ tản ra oánh quang nhàn nhạt, dường như có một tầng hỏa diễm không ngừng chuyển động, bao phủ lấy nó.

Diệp Vân thử rót linh lực vào trong đó. Nếu như kiện linh khí này vô chủ thì chỉ cần rót linh lực vào thì liền có thể luyện hóa nhận chủ, bản thân liền sử dụng được ngay.

Nếu như là vật có chủ rồi thì cũng không sao, chỉ cần thực lực vượt qua hoặc là ngang ngửa thì có thể mạnh mẽ xóa đi ấn ký, chiếm làm của riêng.

Linh lực Diệp Vân chậm rãi rót vào, cũng không có bất cứ trở ngại nào, trong chớp mắt liền có thể khống chế được kiện linh khí này. Linh lực rót vào liền lưu lại ấn ký, luyện hóa là hắn có thể sử dụng.

Liệm Diễm Bạo Vân Hoàn!

Một cái tên vô cùng khí phách liền xuất hiện trong đầu của Diệp Vân. Trong viên hoàn này ẩn chứa một lượng năng lượng hỏa hệ vô cùng cuồng bạo. Diệp Vân có một loại ảo giác là chỉ cần số năng lượng này bộc phát ra thì chỉ sợ có thể thiêu đốt một cánh rừng thành tro bụi trong thời gian ngắn.

Uy lực như vậy thì tuyệt đối vượt qua linh khí hạ phẩm, thật sự là linh khí trung phẩm có phẩm giai như thế nào thì hắn cũng không đoán được.

“Thế nào, ta nói là một kiện linh khí trung phẩm có phẩm chất tuyệt hảo, đúng chứ?” Tô Linh thấy Diệp Vân thu hồi Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn thì cười, nói.

Diệp Vân gật đầu, nói: “Nó có tên là Liệt Diễm Bạo Viêm Hoàn, linh lực rót vào thì liền có thể thôi động được pháp trận ẩn chứa trong đó, có thể đem hỏa năng bộc phát ra ngoài trong chớp mắt, thiêu hủy mọi thứ.”

Trên mặt cười của Tô Linh không có nửa phần ghen tỵ, trái lại thì lại nghiêm nghị nói: “Kiện Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn này, ngươi phải cất thật kỹ, khi chúng ta ra ngoài thì không nên tùy tiện đem ra.” Tu vi không đạt đến Luyện Khí Cảnh thì ngươi cũng không thể nào phát huy được uy lực thật sự của nó, ngược lại lại khơi dậy ham muốn của kẻ khác, gây ra phiền toái không đáng có.”

Diệp Vân nhìn nữ hài vẫn mang vẻ ngây thơ, gật đầu cười nói: “Tiểu nha đầu như ngươi, chắc chắn là được trưởng bối che chở, không ngờ lại có thể hiểu được những đạo lý như vậy. Ta đúng là có chút xem thường ngươi rồi.”

Tô Linh liếc hắn một cái, hừ hừ hai tiếng, nói: “Đó là dĩ nhiên, nếu không thì ta sao có thể làm sư tỷ của ngươi. Ta biết rất nhiều đạo lý, từ từ ngươi sẽ biết.”

Diệp Vân cười ha ha, nhìn Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn trong tay, trong lòng bỗng nhiên hơi động. Lập tức, chỉ thấy hắn nhún người nhảy lên, thân hình như tia chớp bắn ra, lao thẳng về phía vầng mặt trời còn lại.

“Diệp Vân, ngươi định làm gì?” Thanh âm Tô Linh vang lên, mang theo vẻ hoảng sợ và khẩn trương. Theo nàng thì pháp trận đã xuất hiện khe hở, chẳng qua chỉ cần chờ đợi một chút mà thôi, cũng không cần tùy tiện xuất kích gì cả. Vạn nhất phát động sát trận thì phải làm sao.

Thế nhưng đã chậm, chỉ thấy Diệp Vân ném Liệt Diễm Bạo ân Hoàn ra, sau một chớp mắt thì ánh lửa bắn ra, giống như một con hỏa long phóng lên cao, bay về phía mặt trời.

Những nơi hỏa long đi qua thì đều lưu lại một vệt hỏa diễm, hào quang sáng lên, cũng tản mát ra nhiệt độ cực nóng, dường như đều muốn thiêu đốt không gian thành hư vô vậy.

Trong mắt Tô Linh hiện lên một vẻ kinh ngạc khó có thể tin. Nàng gần như không thể tin vào hai mắt của mình. Kiện Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn này lại có thể ẩn chứa một luồng năng lượng hỏa diễm khổng lồ như vậy, uy lực của nó chỉ sợ một đệ tử Luyện Khí Cảnh trung kỳ cũng không dám đón đỡ.

“Linh khí trung phẩm gì mà lại có uy lực mạnh mẽ như vậy? Linh khí trung phẩm bình thường thì gần như không thể nào trong nháy mắt lại có thể phát ra năng lượng ẩn chứa bên trong nó mạnh mẽ như vậy được. Chỉ một số ít linh khí trung phẩm mới có thể làm được như vậy, kiện Liệt Diễm Bạo Viên Hoàn này quả nhiên là tuyệt hảo.” Tô Linh mặc dù mới chỉ mưới bốn mười lăm tuổi, thế nhưng nếu nói về kiến thức thì so với đám đệ tử Thiên Chúc Phong, nàng ta vẫn uyên bác hơn nhiều lắm.

Chỉ thấy một con hỏa long từ trong bảo vật của Diệp Vân lao ra, bắn thẳng về phía vầng mặt trời còn lại.

Hư không bị thiêu đốt, dần cũng trở nên vặn vẹo.

Lập tức, những nơi hỏa long đi qua thì bắt đầu thấy xuất hiện những vết nứt nhỏ, sau đó dần dần khuếch tán ra xung quanh như mạng nhện, một dạng bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ xuống.

“Diệp Vân, mau trở lại!” Tô Linh vô cùng khẩn trương, cao giọng hô lên. Nàng cũng có chút hiểu biết đối với trận pháp không gian. Nàng cảm thấy từ trong hư không nơi đây đang tản ra một loại khí tức tiêu điều, vô cùng mạnh mẽ.

Mà hiển nhiên, loại khí tức tiêu điều này cũng không phải là do ai phát ra, mà chính là sát trận của trận pháp không gian này đang tỏa ra ngoài.

Trận pháp không gian chính là do tu sĩ Kim Đan bố trí ra, cho dù sát trận có uy lực vô cùng nhỏ, nhưng đối với những người tu vi ngay cả Luyện Khí Cảnh còn chưa đạt như Tô Linh và Diệp Vân, làm sao mà có thể chống lại được. Một khi trạng thái hỗn loạn xuất hiện thì chỉ sợ hai người, trong nháy mắt, liền bỏ mình.

Diệp Vân đang lơ lửng trên không, cũng không hề biết rằng tu vi chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh thì chưa thể đằng không được, thế như hắn dường như không hề nghe thấy tiếng của Tô Linh, vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ.

Đùng!

Một âm thanh giòn giã vang lên, hư không đang chằng chịt vết nứt như tấm mạng nhện, lúc này liền vỡ tung ra. Vô số mảnh vỡ óng ánh như chịu một lực trùng kích vô cùng mạnh mẽ, chớp mắt liền bắn ra tung tóe, mà trong mỗi một viên đều ẩn chứa lực lượng của pháp tắc không gian, tốc độ trở nên cực nhanh.

Sắc mặt Tô Linh trắng bệch. Điều làm nàng lo lắng rốt cuộc cũng phát sinh, sát trận trong trận pháp bị phát động, mà những mảnh vỡ không gian này chính là công kích mạnh nhất. Mà nàng biết rõ, chỉ là một mảnh trong đó thì ngay cả nàng và Diệp Vân cũng không thể đón đỡ được.

Thế nhưng, sau một khắc, vẻ mặt vô cùng sợ hãi lại chuyển biến thành kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc.

Tô Linh nhìn thấy, mảnh vỡ không gian bay đầy trời kia, thế nhưng lại không có mảnh nào rơi xuống đất. Mà điều càng làm cho nàng không thể tin nổi chính là, Diệp Vân cứ nhứ vậy, lẳng lặng đứng yên trong không gian mà mảnh vỡ bay múa kia. Chỉ thấy những mảnh vỡ này bay lượn, sau đó sượt qua thân thể hắn, thậm chí có rất nhiều mảnh vỡ bắn vào thân thể hắn, tình cảnh máu tươi bắn ra tung tóe cũng không hề xuất hiện, mà những mảnh vỡ kia bắn vào thân thể hắn, sau đó lại xuyên qua, không bị cản lại một chút nào.

Diệp Vân cứ như vậy, lẳng lặng đứng trên không. Những mảnh vỡ xung quanh phản chiếu ánh sáng, rồi chiếu lên khuôn mặt hắn, thoạt nhìn lại có chút thần thánh trong đó.

Mà mảnh vỡ không gian bay lượn, thế nhưng hỏa long lại không có ý dừng lại, vẫn ầm ầm lao về phía vầng mặt trời.

Mặt trời thoạt nhìn như ở cách xa ngàn dặm, thế nhưng giờ này, khoảng cách đó đã mất đi, lơ lửng trên không, hỏa long trào lên, liền vọt thẳng đến.

Ầm!

Trên không trung liền truyền đến một tiếng nổ mạnh, hỏa long bắn trúng mặt trời khiến cho ánh lửa bắn ra khắp nơi, cả không gian liền sáng rực lên. Trước mắt Tô Linh giờ này chỉ là một mảnh đỏ rực, không thể trông thấy bất cứ điều gì nữa.

Thế nhưng giờ này, đứng giữa hư không, Diệp Vân nét mặt ngưng trọng, ánh mắt không có chút biến hóa nào. Hắn lẳng lặng nhìn một màn đỏ rực trước mắt, trong đôi mắt hiệ lên một chút kinh dị.

Trong một mảnh hỏa diễm đầy trời này, Diệp Vân lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Trong thế giới đỏ rực này, hắn như nhìn thấy thần binh mặc kim giáp từ trên trời hạ xuống, mênh mông cuồn cuộn như những con sóng thủy triều, lúc đầu chỉ nhấp nhô, nhưng càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn, sau đó liền biến thành một con sóng lớn màu vàng, cuồn cuộn kéo đến.

Những nơi kim quang đi qua thì trong thế giới đỏ rực này, núi cao sông dài, rừng rậm bình nguyên, trong nháy mắt liền biến thành bột mịn, căn bản không có thứ gì có thể ngăn cản được những thần binh này.

Thế nhưng, dù bị những vị thần binh kim giáp này truy kích, Diệp Vân vẫn thấy đôi nam nữ quen thuộc kia, mặc bộ quần áo đen trắng, dắt tay mà đi, phảng phất như đang dạo chơi, khuôn mặt tràn đầy niềm vui.

Mấy lần trước, Diệp Vân không hề thấy được rõ ràng nét mặt của hai người, thế nhưng lại cảm giác được hai người này, dung mạo vô cùng xuất chúng, khí chất bất phàm. Thế nhưng lần này, hắn lại rõ ràng thấy được vẻ mặt của hai người, nam phong trần tuấn lãng, chính khí hào hùng, nữ hoa nhường nguyệt thẹn, trong lành thoát tục.

Mà quan trọng nhất là, trong đôi mắt của nam tử kia có một đóa hoa sen màu đen ẩn hiện, có thể thấy được rõ ràng.

Ngay lúc này, đôi trai gái dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Vân, liền nhìn về phía hắn.

Diệp Vân liền cảm thấy một đạo quang ảnh đen trắng từ trên người bọn họ nhanh chóng bắn ra, sau đó đi vào ngực. Dựa theo như những lần trước thì hai mắt hắn sẽ tối sầm lại, toàn bộ ảo giác liền tiêu tan.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tia sáng đen trắng kia bắn vào ngực hắn thì hắn liền nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt hắc bạch phân minh.

Đôi mắt này vô cùng linh động. Diệp Vân hắn cũng không cách nào hinh dung được, hắn chỉ cảm thấy đây chính là ánh mắt thuần khiết nhất trong thiên địa, không có nửa điểm tạp chất, cũng không có chút tâm tình nào, giống như một hồ sâu không đáy, mà lại như giống một ngôi sao xa xăm.

Sạch sẽ! Thuần khiết!

Trong đầu Diệp Vân lúc này chỉ hiện lên được những từ ngữ như vậy.

Trong trời đất này, sao lại có ánh mắt như vậy? Người nào mới có đôi mắt như thế?

Bỗng nhiên, Diệp Vân cảm thấy bản thân vô cùng yếu ớt, toàn bộ khí lực như bị hút hết, hai chân mềm nhũn, từ không trung rơi xuống!