Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 9: Thế Giới Tăm Tối Của Anh



Edit: Nặc
Beta: Yin
- -------
Rõ ràng trên mặt Lục Cận Ngôn mang nét cười mà nói ra những lời này, nhưng lại làm người ta không cảm nhận được nửa phần ý cười đó của anh mà chỉ thấy trên mặt không chút che giấu sự trào phúng cùng châm chọc.

Nhìn Lục Cận Ngôn như vậy, Thịnh Hoan há miệng thở dốc, yết hầu nghẹn lại, một câu cũng không nói ra được.

Vì tư thế bây giờ của Thịnh Hoan chính là bị bắt phải ngửa đầu nhìn anh.

Sắc mặt Lục Cận Ngôn âm trầm, đáy mắt không che giấu ngọn lửa giận đang thiêu đốt.

Giờ phút này, đôi đồng tử co chặt của anh mang hình ảnh ngược của thân ảnh cô.

Vì cái gì buổi tối đột nhiên xông vào phòng cô? Vì cái gì tự nhiên nổi giận với cô như vậy? Vì cái gì chất vấn tối nay cô đã cùng người đàn ông nào ăn cơm? Vì cái gì bày ra vẻ mặt tự giễu trước mặt cô? Suy nghĩ trong đầu Thịnh Hoan lần lượt trôi đi rất nhanh, cô miêu tả vô cùng sinh động ý nghĩ mơ hồ trong đầu.

Tưởng tượng đến khả năng này, tâm tư Thịnh Hoan nhốn nháo, trái tim đập thình thịch, cơ hồ có thể nhảy ra cổ họng.

Nhưng không có khả năng, Thịnh Hoan ngay sau đó lại phủ định phỏng đoán của chính mình.

Cô cùng Lục Cận Ngôn tổng cộng mới gặp nhau vài lần, anh đối với cô từ trước đến nay là thờ ơ, thậm chí có xu hướng chán ghét.

Huống chi bên cạnh anh còn có nhiều người đẹp, sao có thể thích cô được?
Nhưng Lục Cận Ngôn như vậy, giờ phút này cảm xúc của anh đều biểu lộ rõ ràng đến thế, anh thật sự không thích cô sao?
Thịnh Hoan đánh giá Lục Cận Ngôn, đồng thời Lục Cận Ngôn cũng đang nhìn Thịnh Hoan, tóc cô còn nhỏ nước, ướt lộc cộc mà dán vào gương mặt hồng hào, kiều mị động lòng người, bọt nước từ xương quai xanh tinh xảo lướt qua, lại chậm rãi lăn xuống, biến mất khỏi tầm mắt; ánh mắt anh không tự giác được mà tối lại, giống như vẩy mực đen nhánh.


Thịnh Hoan vừa mở miệng, trước mắt bỗng xuất hiện mảng bóng tối, là bởi vì vừa giãy dụa nên chiếc khăn rơi xuống che mất tầm mắt cô, bóng tối đột ngột xuất hiện.

Thịnh Hoan theo bản năng muốn giơ tay kéo lấy khăn lông nhưng tay cô lại bị người trước mặt hung hăng chế ngự, chỉ nghe thấy âm thanh khàn khàn có chút áp lực của Lục Cận Ngôn rơi xuống bên tai: "Lau khô tóc của cô đi."
Tay được buông ra, Thịnh Hoan nhanh chóng trở tay giữ chặt lấy tay Lục Cận Ngôn, tay anh cũng giống người của anh đều rất lạnh lẽo, nhưng hiện tại cảm giác lạnh lẽo giữa hè này lại làm cô thoải mái không nói nên lời.

Lục Cận Ngôn đã định xoay người rời đi, bởi vì động tác Thịnh Hoan giữ anh lại, quay đầu lại thấy Thịnh Hoan xốc khăn lông lên đỉnh đầu, lộ ra một gương mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, từng nét đều nhu nhược, kiều mị động lòng người, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh, mang theo chờ mong, cô mở miệng dò hỏi: "Anh có thể giúp tôi sấy tóc không?" thanh âm vô cùng mềm mại, Thịnh Hoan chưa bao giờ mềm mại như vậy.

Lục Cận Ngôn không hiểu Thịnh Hoan lại giở trò gì, nhưng bước chân chưa kịp nâng lên đã chẳng hiểu vì sao dừng ngay tại chỗ.

Nhìn Lục Cận Ngôn trong nháy mắt nhíu mi lại, Thịnh Hoan như sợ anh từ chối, vội vàng mở miệng nói: "Tay của tôi vừa bị nắm thật sự rất đau, không có sức để cử động."
Để chứng minh lời nói của mình, Thịnh Hoan nâng cánh tay lên trước mắt Lục Cận Ngôn, cánh tay vừa bị anh chế ngự xuất hiện vệt đỏ rõ ràng, có thể thấy được lực đạo rất lớn.

Biết rõ Thịnh Hoan đang nói dối, anh luôn tiết chế sức lực của mình, huống hồ lực đạo này đối với Thịnh Hoan không đáng kể chút nào.

Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh vẫn không nhịn được mà vươn tay, cách lớp khăn lông trắng sờ lên mái tóc quăn mềm mại của cô.

Bàn tay xuyên thấu qua lớp khăn lông đụng tới tóc cô, mềm mại đến mức tâm anh ngứa ngáy.

Anh dùng lực mạnh mẽ ấn vào da đầu làm Thịnh Hoan thoải mái không nói nên lời, híp mắt giống như con mèo vẫn luôn lười biếng giảo hoạt.

Nhìn bộ dạng của cô, ánh mắt Lục Cận Ngôn không khỏi lại tối sầm.

Anh giúp cô xoa tóc, khác với vẻ âm trầm trên mặt, tay lại cố tình xoa nhẹ bằng lực đạo vừa phải khiến cô thoải mái.

Thịnh Hoan dưới ánh đèn trộm đánh giá biểu tình Lục Cận Ngôn, rốt cuộc vẫn nhịn không được muốn xác nhận chuyện kia, liền đột nhiên mở miệng: "Lục Cận Ngôn, có phải anh thích tôi không?"
Động tác xoa tóc đột ngột dừng lại, khoảng cách quá gần, cô thậm chí có thể nhận ra hơi thở của anh bỗng ngưng đọng lại.

Giây tiếp theo, chăn phủ giường bị anh ném lên đỉnh đầu cô, bên tai vang lên thanh âm lạnh lẽo như băng trôi, cùng với sự trào phúng rõ rệt: "Thịnh Hoan, đừng có tự dát vàng lên mặt mình."
Thịnh Hoan tựa hồ đã đoán trước được thái độ của Lục Cận Ngôn, cô bĩu môi, hơi có chút không thèm quan tâm: "Tôi chỉ hỏi một chút mà thôi, anh hung dữ như vậy làm gì?"
Thấy Lục Cận Ngôn âm trầm không nói gì, Thịnh Hoan tiếp tục: "Dù sao thích tôi cũng không phải chuyện gì mất mặt, anh thừa nhận thì có làm sao?"
Dứt lời, cô liền nghe Lục Cận Ngôn cười nhạt một tiếng, dường như mang theo sự khinh thường, "Thịnh Hoan, không phải người đàn ông nào bên cạnh cô cũng đều thích cô, vây quanh cô đâu."
Cô cũng chỉ là thử hỏi một chút, anh cần phải không lưu tình mà trực tiếp "vả mặt" cô như vậy không?
Nhìn Lục Cận Ngôn xoay người rời đi một cách dứt khoát, Thịnh Hoan cắn cắn môi, hướng ra phía anh hô lên: "Không thích thì không thích, tôi cũng không thèm."
Cửa phòng trong một giây bị đóng lại, Thịnh Hoan giơ tay sờ lên khăn lông trên đầu, dùng sức chà đạp đầu tóc mình, đem nó trở thành Lục Cận Ngôn để xả giận.

Lục Cận Ngôn đứng yên ở ngoài cửa, đầu khẽ cúi, che khuất đáy mắt tối tăm.

Như lời cô nói, Thịnh Hoan không cần Lục Cận Ngôn thích, không có anh, cô sẽ như cá gặp nước, thậm chí còn tốt hơn thế nữa.

Chỉ có anh, ở trong vực sâu tăm tối, không ngừng bị ăn mòn, hư hỏng, thối rữa, vẫn không thể chờ được người đến cứu rỗi.

Ánh sáng sáng ngời dọc hành lang, khắc họa lên gương mặt anh một màu ảm đạm, cánh môi nhấc lên thành một đường cung trào phúng, không ai biết rằng dưới vẻ vân đạm phong khinh (1) đó cất giấu mưa rền gió dữ như thế nào.

--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinandyang-
Lục Cận Ngôn ngồi ở ghế làm việc, trên mặt bàn đặt máy tính lúc này đang phát video phỏng vấn của Thịnh Hoan ở Afghanistan.

Chu Phóng đứng ở một bên có chút lo lắng.


Lục Cận Ngôn cả người thoạt nhìn rất mỏi mệt, vành mắt rất sâu, có lẽ ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt, mà sự mỏi mệt này lại được anh che giấu sâu bên trong khí chất của mình.

Trịnh Khải đứng trước bàn máy tính có chút lo lắng đề phòng.

Lục Cận Ngôn nhìn nho nhã, nhưng ai đi theo anh đều biết, có thể ngoài mặt vân đạm phong khinh, luôn giúp mọi người làm điều tốt.

Nhưng thật ra bên trong cất giấu muôn vàn sự hung ác, huống chi giờ phút này khuôn mặt anh trầm xuống, vô tình khiến người ta run sợ.

Hắn chỉ muốn tiếp tục phỏng vấn Thịnh Hoan với tư cách khách mời, không biết Lục Cận Ngôn nghe ai nói, gọi hắn đến đây.

Video kia chỉ ngắn ngủi năm phút đồng hồ, anh có nhất thiết phải xem tới nửa giờ không? Hắn không hiểu Lục Cận Ngôn rốt cuộc suy nghĩ gì.

Nếu đem giới giải trí so sánh như một vương quốc thì Lục Cận Ngôn chính là quốc vương của vương quốc này.

Tập đoàn giải trí MK có lịch sử phát triển chưa lâu, vậy mà trong mấy năm đã bay lên thẳng tắp, chiếm một vị trí ổn định trở thành công ty giải trí top 1.

Cơ hồ nửa giới giải trí có thể nói những người nổi tiếng nhất đều xuất phát từ MK.

Đại minh tinh thì phát triển ra quốc tế, những tiểu minh tinh còn lại làm đâu thuận lợi tại đấy, thậm chí không ai có thể khiến địa vị của họ bị lay chuyển.

Nhưng Trịnh Khải chỉ tò mò đối với Thịnh Hoan, hơn nữa gần đây cô là tâm điểm của sự chú ý nên hắn mới nghĩ muốn phỏng vấn cô, chẳng lẽ việc này cũng có thể chọc tới Lục Cận Ngôn?
"Lục tổng...." Trịnh Khải có chút nơm nớp lo sợ mà mở miệng, hắn cảm thấy chính mình không cẩn thận sẽ chọc tức mãnh sói đang ngủ say này, rồi chết như thế nào cũng không biết.

Lục Cận Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt trong màn hình một chút mới ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Khải, nhàn nhạt mở miệng: "Anh muốn phỏng vấn cô ấy?"
"Vâng" đại Boss hỏi, Trịnh Khải tất nhiên không dám không đáp: "Nghe nói cô ấy từng là sinh viên xuất sắc của Đại học Y ở Mỹ, đã có kinh nghiệm làm bác sĩ tại MSF được nửa năm.

Mấy ngày trước ở trên chuyến bay về nước có hành động cứu người, dạo này rất được nhiều người chú ý.

Tôi cảm thấy có thể nói từ phương diện cô ấy ở Afghanistan về động lực cho xã hội gì đó sẽ lập tức hấp dẫn mọi người."
Trịnh Khải nói xong mới cảm thấy mình nói hơi nhiều, rốt cuộc Lục Cận Ngôn là ai, ngồi ở chỗ này nghe hắn nói một mớ điều vô nghĩa, hắn duỗi tay xoa xoa cái trán toát mồ hôi lạnh.

Trái với suy nghĩ của Trịnh Khải, Lục Cận Ngôn nghe rất nghiêm túc, chờ hắn nói xong mới mở miệng tỏ vẻ tán đồng: "Vậy anh tìm thời gian cùng cô ấy thảo luận đi, việc này giao cho anh."
Trịnh Khải mở to mắt kinh ngạc, không nghĩ tới Lục Cận Ngôn cư nhiên lại đồng ý với hắn: "Vâng, tôi sẽ lập tức thực hiện."
Trịnh Khải đi ra mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, ở với Lục Cận Ngôn trong cùng một không gian thật sự thật sự rất đáng sợ.

Hơn nữa Lục Cận Ngôn luôn theo đuổi hiệu suất công việc cao, việc mời khách quý đã được Lục Cận Ngôn cho phép, tất nhiên cần phải lập tức lên lịch trình.

- ------
Thịnh Hoan ở trong phòng xem xét tư liệu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào." Thịnh Hoan vừa sắp xếp lại đồ vật trên bàn vừa nói, nghĩ lúc này hẳn là có người tới tư vấn đây.

Nhưng thật sự cô không nghĩ tới tiến vào lại là người đàn ông mặc một thân Âu phục, đeo kính mắt nhìn rất là nho nhã.

Bất quá chỗ này của cô là khoa phụ sản, Thịnh Hoan trong lòng cảm thấy có chút quái dị.

Trịnh Khải kéo chiếc ghế trước bàn ngồi xuống, tươi cười: "Thịnh tiểu thư, chào cô, tôi là đạo diễn Trịnh Khải."
Thịnh Hoan nhíu mày, lĩnh vực này với cô có liên quan tới nhau sao?
"Là thế này, việc cô ở trên chuyến bay về nước đã cứu sống một bệnh nhân bị bệnh tim, cộng thêm việc ở Afghanistan, rất nhiều trang báo đã lấy ra mà xuyên tạc những thông tin sai sự thật.


Vậy nên chúng tôi muốn phỏng vấn cô để đính chính một chút, cô cảm thấy có được không?" Trịnh Khải cẩn thận châm chước, cố thể hiện thành ý của mình với Thịnh Hoan.

Nghe những lời này, phản ứng đầu tiên của Thịnh Hoan chính là muốn từ chối, mấy ngày nay quá nhiều người đến tìm cô nói chuyện này.

Cô là bác sĩ, không muốn bị phỏng vấn, cũng không muốn quá nhiều sự chú ý.

"Tôi là bác sĩ, cứu người là việc nên làm, tôi cảm thấy việc phỏng vấn này không cần thiết." Thịnh Hoan theo bản năng uyển chuyển từ chối.

Trịnh Khải hiển nhiên đã tính toán tới việc bị Thịnh Hoan từ chối, hắn đã xem qua tư liệu của cô, quá mức xuất sắc nên càng phù hợp, cũng càng gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.

"Thịnh tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể ở suy xét một chút.

Chúng tôi là chương trình talk show, chủ yếu mời một vài người nổi tiếng cùng người dẫn chương trình nói chuyện với nhau." Trịnh Khải giải thích.

"Việc này tôi hiểu." Thịnh Hoan nói, nhưng bất luận luận hắn là ai, làm gì, chuyện này thật sự không liên quan tới cô.

"Cô có thể ở trên chương trình cùng người xem chia sẻ cuộc sống nửa năm ở Afghanistan, mặt khác cũng có thể nói đến quãng thời gian học y đã trải qua.

Chương trình này của chúng tôi rating luôn cực kỳ cao, các chương trình khác không thể so được, đồng thời cô có thể lấy chuyện này để truyền đến năng lượng tích cực cho xã hội"
"Truyền đến năng lượng tích cực cho xã hội?" Thịnh Hoan có chút nghi hoặc, chuyện này với năng lực xã hội thì liên quan gì tới nhau?
Thấy có hi vọng, Trịnh Khải tiếp tục nói, "Cô ở Afghanistan nửa năm hẳn là có hiểu biết, nơi đó lửa đạn luôn bay tán loạn, phương tiện y học lại kém, một năm số người chết và bị thương rất nhiều, bác sĩ đến biên giới ở nơi đó cũng không thể giúp đỡ nhiều.

Cô có thể thông qua chương trình này, khiến cho xã hội quan tâm hơn tới những vị bác sĩ làm việc ở biên giới."
Thịnh Hoan trầm tư một lát, thật ra cô có chút lung lay.

Mấy ngày nay tin tức về cô bị các trang báo xuyên tạc quá nhiều, nói bốc nói phét dẫn đến nhiều người hiểu lầm.

Cô cố tình không đồng ý phỏng vấn căn bản là không thể mở miệng giải thích với công chúng: "Anh để tôi suy nghĩ một chút."
Trịnh Khải cũng biết không thể nói thêm nữa, đưa Thịnh Hoan một tấm danh thiếp: "Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô suy nghĩ lại có thể gọi cho tôi."
Thịnh Hoan gật gật đầu, duỗi tay nhận danh thiếp, đứng dậy tiễn Trịnh Khải.

Nhàn rỗi không có việc gì, cô lấy di động ra tìm tòi một chút về thông tin của chương trình này, khi đọc đến nhà sản xuất là công ty giải trí MK, Thịnh Hoan dừng lại trước màn hình.

Công ty giải trí MK, cũng là công ty kinh tế Thời Dao.

Mọi chuyện dường như trở nên ngày càng thú vị.

(1) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi..