Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 10: Áp Tường



Edit: Yang
Beta: Yin
- ---------------
Thịnh Hoan đi bên cạnh Trịnh Khải, lần đầu tiên cô tham gia một chương trình phát sóng, dù đã từng trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng suy cho cùng cô vẫn có chút lo lắng.

"Cô Thịnh, những vấn đề tôi gửi, cô cũng đã hiểu đại khái rồi chứ?"
"Ừm." Thịnh Hoan gật gật đầu, tin nhắn ngày hôm qua hắn ta gửi, cô có nhìn một chút, đều là những vấn đề nhỏ nhặt.

"Cô Thịnh là người giỏi giang như vậy, lát nữa sẽ có khả năng bị hỏi thêm mấy câu về đời sống cá nhân.

Cô cũng biết, lúc cô về nước ở trên máy bay cứu người, thêm với việc đã từng công tác ở MSF, công chúng đều có chút tò mò về cô, hẳn là không sao chứ? Có vấn đề nào không tiện thì hãy nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho người dẫn chương trình."
Lần này phát sóng trực tiếp, bên ngoài khán giả vô cùng mong chờ đón xem.

Vì vậy trước khi phỏng vấn hắn muốn bàn bạc thật tốt với khách mời.

Bằng không đang phát sóng trực tiếp, khách mời từ chối trả lời hoặc là không phối hợp sẽ khiến người dẫn chương trình lúng túng, thậm chí là làm trường quay trở nên tẻ nhạt.

Vấn đề không tiện nói? Thịnh Hoan nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như không có, lắc lắc đầu.

Trịnh Khải dẫn theo Thịnh Hoan đi ra khỏi thang máy, hắn liền nhìn thấy đằng trước có một người đi về phía này.

Nhìn người mặc âu phục giày da kia hắn liền kinh ngạc, không nghĩ tới Lục Cận Ngôn sẽ xuất hiện ở toà nhà thu âm, trước kia ngay cả đi thị sát gì gì đó còn chưa từng xuất hiện.

"Lục tổng." Thấy Lục Cận Ngôn đi về phía bọn họ, Trịnh Khải liền ngừng ở trước mặt anh, kính cẩn gọi một tiếng.


Mắt Thịnh Hoan nhìn về phía khác, làm như không thấy Lục Cận Ngôn.

Toà nhà văn phòng này là nơi làm việc của MK Entertainment.

Thông thường có rất nhiều ngôi sao lớn lui tới để ghi hình chương trình hoặc quay phim, đại khái là lần đầu tiên nhìn ông chủ lớn xuất hiện, có không ít nghệ sĩ và nhân viên của MK Entertainment nhìn chằm chằm về phía này.

Ánh mắt Lục Cận Ngôn dừng ở trên người Thịnh Hoan một chút, sau đó rất nhanh liền dời đi, bất động thanh sắc (1) gật đầu.

"Cô Thịnh, giới thiệu cho cô một chút, đây là......" Trịnh Khải còn chưa nói xong, liền nghe Thịnh Hoan nhẹ giọng hừ một tiếng, giọng mũi tỏ ra khinh thường, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp đi về phía trước.

Kể từ đêm hôm đó, cô liền đơn phương chiến tranh lạnh với Lục Cận Ngôn, đơn giản chỉ vì lời nói của anh ta.

Lục Cận Ngôn xoay người nhìn bóng dáng Thịnh Hoan, có chút bất đắc dĩ, Trịnh Khải đứng ở một bên nhìn đến kinh hồn táng đảm (2).

Lục Cận Ngôn tuổi còn trẻ đã ngồi ở vị trí này, lại chưa từng có người dám ở trước mặt anh bày sắc mặt này, vừa định mở miệng giúp Thịnh Hoan giải thích, liền nghe thấy Boss ở bên cạnh thấp giọng dặn dò: "Đi theo sau, chăm sóc tốt cô ấy, bảo người dẫn chương trình đừng hỏi những gì ngoài kịch bản."
Trịnh Khải kinh ngạc, thậm chí bắt đầu nghi ngờ lỗ tai của mình có bị vấn đề hay không.

Từ khi nào mà boss đã đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ vậy?
Từ trước đến nay, các quan chức cấp cao trong công ty mỗi lần gặp ông chủ chỉ hận không thể quỳ xuống van nài, cầu xin tha thứ, nào có khả năng được nghe một tiếng dặn dò quan tâm? Nghĩ đến việc Lục Cận Ngôn sau khi xem xong video liền trở nên khác thường, Thịnh Hoan này, không phải là bà chủ tương lai đó chứ?
Ở trong mắt Trịnh Khải, lời dặn dò này chính là sự khẳng định cho quan hệ của bọn họ, anh ta chỉ là muốn phỏng vấn Thịnh Hoan mà thôi không nghĩ tới lại đào ra một bí mật lớn như vậy, boss thế mà đã có chủ.

Trịnh Khải gật đầu chào với Lục Cận Ngôn, sau đó liền chạy nhanh đuổi theo Thịnh Hoan, gọi, "Phu nhân, ngài đừng đi nhanh như vậy, chỗ ghi hình ở bên này."
Giọng Trịnh Khải có chút to, lời vừa thốt ra gần như cả tầng lầu đều nghe thấy, phu nhân, vừa rồi bọn họ không nghe lầm chứ? Ở đây danh xưng ông chủ chỉ có đại Boss Lục Cận Ngôn, vậy nên người phụ nữ kia là vợ Lục Cận Ngôn?
Trời ơi, đây là một drama siêu nóng! Người đàn ông độc thân hoàng kim hấp dẫn nhất thành phố An, giấc mộng của vô số cô gái - Lục Cận Ngôn, đã kết hôn!
Ngay tức khắc, một truyền mười mười truyền trăm, hầu như tất cả mọi người ở MK đều đã biết, hôm nay Lục Cận Ngôn tới thị sát là bởi vì phu nhân của mình tới tham gia talk show.

Có người thậm chí còn chụp trộm bóng lưng của Thịnh Hoan, gửi lên group nhóm nhân viên công ty.

"Bóng dáng thật đẹp, khó trách có thể mê hoặc được ông chủ."
"Đã từng gặp qua vô số nữ minh tinh, nên tôi nghĩ rằng phu nhân rất xinh đẹp đó."
"Oa hôm nay không đến công ty nên không thấy được tiếc quá, muốn nhìn chính mặt."
"Có một lần tôi đến trụ sở, nhìn thấy trên bàn làm việc của Lục Tổng đặt tấm hình một cô gái.

Bây giờ nghĩ lại thì chính xác là phu nhân đó, hình như là chụp lúc cô ấy đang học đại học."
"Từ thời đại học đã ở bên nhau, khi trưởng thành liền kết hôn, tính theo vị thế của boss bây giờ mà vẫn còn có thể như vậy, thật không dễ dàng!"
"Vậy nên, vị boss tài năng của chúng ta được bao nhiêu cô gái mơ ước đã kết hôn một cách khiêm tốn rồi sao? Hôm nay còn yên lặng mà show ân ái, đây có phải là muốn nói cho các nàng tiên bên ngoài biết là đừng có hòng mơ tưởng đến chồng tôi nữa hay không? ( vẫy tay bye bye)"
Tề Kỳ đứng ở một bên nhìn bóng dáng Thịnh Hoan, hỏi người đại diện bên cạnh: "Hình như hôm nay Thời Dao cũng ở đây chụp hình cho tạp chí nhỉ?" sau đó cười lạnh một chút: " Vợ lớn cũng đã tới, tôi càng muốn xem thử cô ta phải làm sao bây giờ."
"Thời Dao đang ở lầu ba chụp ảnh cho tạp chí." Trần Đồng trả lời, Thời Dao ở trong vòng giải trí như cá gặp nước không nói, còn không biết từ bao giờ đã dính sát lên người Lục Cận Ngôn, dường như rất quen thuộc với anh ấy, các cô đã sớm nhìn đến khó chịu.

Thịnh Hoan nghe thấy thanh âm Trịnh Khải liền dừng bước chân, nheo nheo mắt nhìn về phía hắn: "Tôi cùng Lục Cận Ngôn không có quan hệ gì, đừng gọi bậy, lỡ như làm cho người khác hiểu lầm thì sao, anh sẽ bồi thường thanh danh cho tôi hả?"
Nếu Thịnh Hoan nói sớm hơn một chút, có lẽ Trịnh Khải sẽ tin tưởng.

Nhưng vừa rồi mới đọc đến tin nhắn về bức ảnh trên bàn làm việc của Lục tổng trong group nhân viên công ty, hắn liền chắc chắn Thịnh Hoan chính là người trong bức ảnh kia.

Chẳng qua Thịnh Hoan khiêm tốn như vậy, hẳn là không muốn bị quá nhiều người để ý, Trịnh Khải liền cười cười: "Vậy, cô Thịnh, xin theo tôi sang bên này."
--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinandyang-
Có một khán phòng trong phòng thu âm, trước khi quay hình chương trình đã công bố tin tức trực tuyến.

Chọn ra một trăm người trên mạng đến làm khán giả, Thịnh Hoan vừa tiến vào đã phải đối diện với một trăm cặp mắt nhất trí chiếu tới, cô hơi ngây ra một lúc.


Người dẫn chương trình Lâm Văn đã sớm trang điểm hoàn hảo ngồi trên ghế chủ trì, nhìn thấy Thịnh Hoan liền đứng dậy bước tới, tươi cười thân thiện, vươn tay chào hỏi: "Xin chào cô Thịnh, tôi là người dẫn chương trình Lâm Văn."
"Xin chào." Thịnh Hoan vươn tay nắm lấy tay Lâm Văn.

Trước khi chương trình bắt đầu, Trịnh Khải liền kéo Lâm Văn sang một bên, nhỏ giọng dặn dò: "Lát nữa có hỏi thêm mấy vấn đề, đừng hỏi quá nhiều đến chuyện cá nhân."
Lâm Văn khó hiểu, "Vì sao, mọi người đều tò mò về cô ấy, càng cá nhân ratings càng cao, không phải sao?" cô ấy đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, ngày hôm qua còn đặc biệt lên mạng tìm hiểu về Thịnh Hoan.

"Đừng quan tâm quá nhiều, cố gắng không hỏi những vấn đề cá nhân.

Chương trình là phát sóng trực tiếp, cô đừng để xảy ra chuyện gì." Trịnh Khải thấp giọng cảnh cáo, người này chính là đầu quả tim của Lục Cận Ngôn.

Nếu mà không cẩn thận làm cô ấy không thoải mái, trở về liền ở bên gối Lục Cận Ngôn nói vài lời, đoán chừng chết như thế nào cũng không biết.

Máy quay đã vào chỗ, đèn flash được bật sáng, Thịnh Hoan có chút hoảng hốt, sau đó liền nghe thấy thanh âm điềm nhiên ngọt ngào của Lâm Văn vang lên bên tai: "Chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình《 Phỏng vấn Wechat 》 - Lâm Văn, hôm nay chương trình của chúng tôi đã mời một vị khách quý đặc biệt, cô ấy là một bác sĩ.

Tôi tin rằng chắc hẳn các bạn đều đã biết đến những thành tích của cô ấy: Tốt nghiệp với thành tích học ưu việt ở đất Mỹ, sau đó về nước liền trở thành bác sĩ của bệnh viện bậc nhất ở thành phố An, và còn nộp đơn xin trở thành tình nguyện viên.

Cô ấy từng có nửa năm công tác ở MSF, trên chuyến máy bay về nước còn ra tay cứu sống một bệnh nhân lên cơn đau tim, và người đó chính là Thịnh Hoan."
Chờ Lâm Văn nói xong, Thịnh Hoan liền nhẹ nhàng nở một nụ cười, nhìn về phía máy quay tiếp lời: "Chào mọi người, tôi là Thịnh Hoan."
Thịnh Hoan lớn lên xinh đẹp, nền tảng lại tốt, tham gia chương trình cũng chỉ trang điểm nhẹ, nhưng lại diễm lệ đến không thể nói nên lời.

"Cô Thịnh, xin hỏi vì sao trước kia cô lại muốn xin vào MSF?"
"Các cơ sở y tế ở khu vực chiến tranh đều bị tàn phá, nhân viên y tế lại thiếu, tôi chỉ muốn làm một chuyện gì đó trong khả năng của mình."
Khi đó, hình như cô bị thúc giục về nước xử lý mối quan hệ giữa mình với Lục Cận Ngôn, mà vừa lúc đó có cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, cần một đội ngũ y tế xuất phát đến Afghanistan.

Vì thế cô liền lựa chọn tham gia tổ chức MSF.

Kế tiếp đều là những vấn đề mà Trịnh Khải đã gửi trước đó, cô cũng đều suy nghĩ cẩn thận mà trả lời.

Nghĩ đến lát nữa sẽ bị hỏi mấy vấn đề cá nhân, cô thế mà lại có một chút hồi hộp.

Lâm Văn cho cô một cảm giác rất dễ ở chung, hẳn là sẽ không hỏi những vấn đề khó xử.

Trừ đoạn video phỏng vấn ở Thịnh Hoan Afghanistan được nhân viên cứu trợ quay lại trước đó, cô không hề chia sẻ với ai về những khó khăn của mình trong nửa năm đó nữa.

Đây là lần đầu tiên ở trước mặt công chúng mà nói về quá khứ của bản thân, nói không hồi hộp là giả.

"Cô Thịnh, tôi rất tò mò, làm thế nào cô có thể sống sót một mình ở Afghanistan? Chúng tôi đều biết, ở nơi đó, không thể đảm bảo được an toàn được tính mạng của chính mình.

Vào những đêm khuya tĩnh lặng, lúc nhớ về người thân, nhớ về tổ quốc thân yêu, thời điểm đó cô có từng hối hận về quyết định ban đầu của mình hay không?"
Thịnh Hoan nghe xong câu hỏi liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Đã lựa chọn thì sẽ không hối tiếc, trải nghiệm này chính là tài sản quý giá trong cuộc đời tôi.

Nó đáng để kiêu ngạo và tự hào, không làm tôi phải hối hận."
Rốt cuộc là không nhịn nổi nội tâm chính mình điều khiển, Lâm Văn liền hỏi một câu không có trong kịch bản, "Cô Thịnh có thể chia sẻ một chút về kinh nghiệm yêu đương của bản thân hay không?"
Thời điểm chương trình kết thúc, Lâm Văn mới phát hiện Lục Cận Ngôn đứng ở phía sau Trịnh Khải, có lẽ đã xem hết từ đầu đến cuối chương trình.

Cô đột nhiên nhớ tới lời Thịnh Hoan vừa mới trả lời: "Thật ra kinh nghiệm yêu đương của tôi tương đối ít, ở phương diện này cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ là hy vọng sau này có thể tìm thấy một người khiến tôi vừa gặp đã rung động."
Hơi thở của anh có chút lạnh lẽo, lực chú ý toàn thân đều tập trung ở trên người Thịnh Hoan, phảng phất như cả thế giới này chỉ có một mình cô, mà anh chỉ có thể đứng nhìn cô.

Chờ đến khi khán giả được nhân viên dẫn ra về, Lục Cận Ngôn mới xen lẫn trong trong đám người rời đi.


Thịnh Hoan mới vừa đi đến hành lang lầu một, tay đã bị người từ phía sau bắt lấy, giây tiếp theo, bị người nào đó đè ở trên vách tường.

Lồng ngực người trước mặt cứng rắn như sắt, một luồng hơi nóng cuồn cuộn truyền từ quần áo mỏng đến bàn tay bị anh nắm lấy, Thịnh Hoan có chút không thể hiểu được: "Lục Cận Ngôn, anh làm gì vậy?"
Lục Cận Ngôn cúi đầu, môi mỏng kề sát dái tai cô, "Thịnh Hoan, không phải cô nói thích tôi sao? Tôi không khiến cô có cảm giác rung động sao?"
Thanh âm nam giới cố tình đè thấp, mang theo hơi nóng mê hoặc, Thịnh Hoan ngẩn người, nhất thời không biết nên làm gì.

Không đợi Thịnh Hoan trả lời, Lục Cận Ngôn cúi đầu hôn xuống, tựa như một con dã thú khát nước nếm lấy trái cam ngon ngọt, cắn xé, mang theo chút vội vàng.

Thịnh Hoan cảm thấy trên môi truyền đến một tia đau đớn, tiếp theo là hương vị rỉ sắt lan toả khắp khoang miệng, Lục Cận Ngôn dám cắn môi cô.

Tay cô bị Lục Cận Ngôn đè ở trên vách tường, không thể động đậy.

Anh hôn rất nhập tâm; tinh tế mà phát họa hình dáng bờ môi Thịnh Hoan, rồi sau đó liếm từng chiếc răng nhỏ bé, không buông tha bất cứ một chỗ nào trong khoang miệng, như muốn đem hết tất cả máu chảy từ môi cô nuốt hết vào miệng.

Nụ hôn mang theo mùi máu tươi, khát máu cùng tàn nhẫn, phảng phất còn mang theo một tia tuyệt vọng.

Hôn đến độ không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh, mà nói đúng ra chính là cô bị anh cưỡng hôn.

Anh biết Thịnh Hoan không có tình cảm với mình, nhưng mà khi cô nói muốn tìm được một người như thế, thì đó lại là một chuyện khác.

Khoảng cách gần đến nỗi, cô có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi của anh, dài mà rậm, giống như một chiếc bàn chải.

Cô vẫn luôn biết rằng, Lục Cận Ngôn là một người đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc.

Xúc cảm trên môi chi phối Thịnh Hoan mở miệng, mơ hồ không rõ nhưng cũng miễn cưỡng có thể nghe thấy đại khái: "Lục Cận Ngôn, anh còn nói không thích tôi?"
"Ừ, thích em." anh thấp giọng đáp lời, tiếp tục hôn cô.

Thịnh Hoan không nghĩ tới bản thân có thể nghe được câu trả lời khẳng định của Lục Cận Ngôn, trong lòng đột nhiên vô cớ trở nên ngọt ngào.

Nhìn người trong lòng vì thiếu Oxy mà sắc mặt dần ửng hồng, hô hấp dồn dập, trong mắt Lục Cận Ngôn tối dần, ngày một hôn sâu.

Dáng vẻ cần người yêu thương đó, lại ở trên người con người mình yêu, là đàn ông đương nhiên sẽ không nhịn được, nhưng anh biết bây giờ không được.

Địa điểm không đúng, thời cơ cũng không thích hợp.

Đợi Lục Cận Ngôn cảm thấy hôn đủ rồi, mới buông Thịnh Hoan ra, môi cô có chút sưng đỏ, mang theo vệt nước, miệng còn bị anh cắn đến phát đau.

Cảm xúc trong mắt Lục Cận Ngôn cuồn cuộn, đang cực lực đè nén, nhưng tay vẫn không chịu buông Thịnh Hoan ra, thay vào đó là kéo cô về phía mình, thanh âm trầm thấp mà gợi cảm: "Đi thôi, tôi đưa em về."
(1): mặt không một biểu tình, không chút biến sắc
(2): giật mình, hoảng sợ đến mất hồn.