Về phần Cận Thiệu Khang, hắn không hề cảm thấy sự khác lạ ấy, đang chuẩn bị đi vào cơ thể nàng, đột nhiên hắn thấy nàng thu chân vào.
Hắn tưởng nàng sợ, vừa giơ tay tách chân nàng ra, vừa thì thầm vào tai nàng: “Nhược Lan, đừng sợ, ta sẽ cẩn thận…” Bàn tay dịu dàng của hắn, giọng nói khản đặc của hắn, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng khuấy đảo trái tim nàng, bản năng vừa bị lý trí đè bẹp giờ lai rục rịch ào lên.
Tưởng Nhược Nam cảm nhận được, vội vàng hạ quyết tâm, dùng sức đẩy Cận Thiệu Khang đang đè lên người nàng ra. Do không đề phòng, Cận Thiệu Khang bị đẩy sang thành bên kia của thùng tắm, hắn kinh ngạc nhìn nàng: “Nhược Lan?”
Tưởng Nhược Nam vớt y phục của mình ở dưới thùng nước lên, luống cuống phủ lên người, sau đó ngước mắt nhìn hắn, nói rõ ràng từng từ một: “Hầu gia, thiếp đã nói rồi, chàng có mùi của người phụ nữ khác, thiếp không thích!”
Sắc mặt Cận Thiệu Khang lập tức sầm xuống, hắn nén giọng hỏi: “Tưởng Nhược Lan, nàng đang nói những lời ngu ngốc gì thế? Vừa rồi rõ ràng nàng…”
“Vừa rồi thiếp đã rất cố gắng, nhưng cuối cùng thiếp phát hiện ra, thiếp cũng không thể miễn cưỡng bản thân được! Hầu gia, chàng có thể nói thiếp ngốc, có thể mắng thiếp vô cớ gây sự, nhưng thiếp không thể miễn cưỡng mình được. Thiếp một lòng một dạ với chàng, thiếp cũng mong chàng một lòng một dạ với thiếp, trong trái tim Hầu gia có quá nhiều người, thiếp không thích!”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn nói rất chậm, giống như đang nói rõ một sự thật cho hắn nghe. Giọng nàng không cao không thấp, cũng không vội vàng gấp gáp, không tức giận, chẳng oán hờn, nhưng thái độ đó của nàng khiến hắn kinh ngạc hơn. Bởi vì, hắn cảm nhận được sự quyết tâm của nàng, sự quyết tâm không cách nào lay động được.
Sao lại có người phụ nữ như thế chứ, đòi hỏi sự chung thuỷ hết sức ngang nhiên thẳng thắn!
“Nhược Lan, nàng đừng gây sự nữa! Vu Thu Nguyệt đã vào phủ, lại chẳng mắc lỗi lầm gì lớn, nàng bảo ta phải lạnh nhạt với nàng ấy, như thế đối với nàng ấy thật không công bằng!” Giọng Cận Thiệu Khang cũng lạnh dần.
Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu, “Hầu gia, chàng sai rồi, thiếp chưa yêu cầu chàng phải lạnh nhạt thờ ơ với ai, chàng có thể coi như thiếp không tồn tại, thiếp không quan tâm đến sự ‘bất công’ của chàng!”
Cận Thiệu Khang trong lúc tức giận đã túm lấy cánh tay nàng, “Nàng nói thật?”
Tưởng Nhược Nam bình tĩnh nhìn lại hắn, vẻ mặt kiên định không thay đổi không thay đổi: “Sau chuyện lần này, lẽ nào Hầu gia còn không nhìn ra sự quyết tâm của thiếp?”
Lửa giận bốc lên, hắn nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tất cả đều do nàng khơi ra, giờ ta… Cận Thiệu Khang ta không phải là người để nàng thao túng, để nàng muốn thế nào là phải thế ấy!” Nói xong, hắn lại cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Lần này, nụ hôn của hắn mạnh mẽ mà cuồng nhiệt, có cả sự tức giận trong đó, không có sự thân thiết mà là đang phát tiết!
Khó khăn lắm Tưởng Nhược Nam mới giằng ra được, mở miệng nói ngay: “Hầu gia, chàng có nhớ đã từng đánh cược và thua thiếp không?”
Cận Thiệu Khang lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, giống như đã biết nàng sắp nói gì.
“Hầu gia, việc mà thiếp muốn chàng làm chính là, sau này nếu chưa được sự đồng ý của thiếp, không được đụng vào thiếp!” Tưởng Nhược Nam nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng từ một, rất rõ ràng.
Cận Thiệu Khang chết trân nhìn nàng, ánh mắt như có lửa cháy ngùn ngụt, nhưng từ từ cơn giận trong hắn cũng lụi đi, trở thành một vùng băng giá.
“Nàng có biết mình làm như thế hậu quả sẽ thế nào không?”
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu, “Thiếp biết, sau này thiếp sẽ không có con, sau này địa vị của thiếp ở Hầu phủ sẽ rất bấp bênh, con của Vu Thu Nguyệt sẽ thừa kế tất cả mọi thứ của Hầu phủ, sau này có thể cô ta sẽ có quyền ngang với thiếp!”
“Không phải có thể, mà sau này nhất định nàng ấy sẽ leo lên đầu nàng, nàng không con, Thái hậu cũng chẳng giúp được nàng!” Cận Thiệu Khang lạnh lùng nhìn nàng nói.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười cười, “Hầu gia, chàng có tin không, cả đời này cô ta cũng không thể trèo lên đầu thiếp được, cho dù Vu Thu Nguyệt có sinh mười đứa con trai, cũng không phải là đối thủ của thiếp!” Khi nàng nói toát ra vẻ tự tin trong đó, vừa khiến hắn mê dại, vừa khiến hắn tức giận.
Hắn lạnh lùng quay người đi, bước ra khỏi thùng tắm ngay trước mặt nàng, Tưởng Nhược Nam nhìn thấy thế thì đỏ mặt, nghiêng đầu sang tránh, đột nhiên nghe tiếng quần áo sột soạt, sau đó là tiếng bước chân xa dần của hắn.
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại, nhìn hắn ra khỏi bình phong, sau đó nghe tiếng hắn vén rèm. Nàng thầm nghĩ: Lần này có lẽ nàng đã làm hắn giận thật rồi, xem ra, ngày mai nàng nhất định sẽ không tránh được màn giáo huấn của Thái phu nhân, không biết Thái phu nhân có nói với Thái hậu không? Nếu Thái hậu biết người sẽ phản ứng thế nào?
Nghĩ đến đây, Tưởng Nhược Nam cúi đầu thở dài, nhưng rồi sau đó nàng lại tự vực tinh thần mình dậy, cố gắng, không được thoả hiệp! Tưởng Nhược Nam không có chuyện gì là không thể giải quyết được!
Nàng ra khỏi thùng gỗ, vòng qua bình phong, lập tức sững lại.
Nàng thấy Cận Thiệu Khang mình mặc áo lụa màu trắng đứng ở cửa sổ, ánh trăng bạc rót lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, gió khe khẽ lật tung mái tóc dài và chéo áo, khiến cả người hắn toát lên thứ khí chất nho nhã thanh cao như thần tên.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, cảm thấy rất kỳ lạ. Vừa rồi rõ ràng nàng đã nghe thấy tiếng hắn vén rèm lên, nàng cứ tưởng hắn đã đi rồi. Nhưng sao hắn vẫn còn ở đây, những lời từ chối ban nãy của nàng, lẽ nào hắn không thấy giận chút nào sao?
Trước cửa sổ, Cận Thiệu Khang đang nhìn ra ngoài với vẻ mặt bình lặng, ánh mắt thất thần, không biết hắn đang nghĩ gì. Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Mau thay y phục đi, mặc quần áo ướt sẽ bị cảm mất!”
Tưởng Nhược Nam đáp lại một tiếng, lòng cảm thấy lạ hơn, giờ hắn còn quan tâm cả tới những chuyện này nữa? Hắn cao ngạo như thế, sau khi bị nàng từ chối, phản ứng bình thường nhất là phải lao ra ngoài và không bao giờ thèm quan tâm tới nàng nữa mới đúng chứ? Thái độ của hắn lúc này thật quá kỳ lạ, nhìn thế nào thì cũng thấy rất không bình thường!
Tưởng Nhược Nam lấy từ trong rương ra một bộ y phục bằng lụa, đi vòng ra sau bình phong để thay. Lúc này nàng không biết phải đối mặt với hắn thế nào, không biết phải nói gì nên nàng kiên quyết im lặng, đi thẳng tới bên giường, nằm xuống, xoay lưng về phía hắn và nhắm mắt lại. Vì những giằng co giãy dụa trước đó khiến nàng cảm thấy hơi mệt, nên không lâu sau nàng bắt đầu chìm vào giấc mộng.
Không biết bao lâu sau, nàng cảm thấy bên cạnh mình có cái gì đó chuyển động, nàng đang ngủ rất say nên không tỉnh lại.
Trong mơ, nàng cảm thấy có cái gì đó chạm nhẹ vào mặt, buồn buồn tê tê, khiến nàng không kìm được mà phì cười, ngay sau đó dường như nàng nghe thấy có tiếng ai đó nói.
“…Ta mà bỏ đi, mọi chuyện sẽ ầm ĩ lên… Tâm trạng ta mãi mới có thể bình tĩnh lại thế này, thế mà nàng lại ngủ say như vậy… Thật đúng là quá vô lương tâm… Nếu ta có thể coi nàng như không tồn tại thì tốt biết bao…”
Tròng mắt của Tưởng Nhược Nam đảo đảo, câu nói này lọt vào tai nàng nhưng không rơi xuống được trái tim nàng.
Sáng sớm, nàng bị giọng nói của Ninh An làm cho tỉnh giấc.
“Hầu gia, Hầu gia, sắp tới giờ chầu sáng rồi!”
Người bên cạnh nàng khẽ “ừm” một tiếng, Tưởng Nhược Nam mở bừng mắt ra, khuôn mặt anh tuấn của Cận Thiệu Khang lập tức đập vào mắt nàng, chiếc mũi cao của hắn gần như chạm vào mũi nàng, Tưởng Nhược Nam thất kinh, vội vàng ngẩng đầu dậy, Cận Thiệu Khang cũng nhanh chóng mở mắt.
Hắn nhìn nàng, đôi mắt vừa sâu vừa đen, giống như một vực xoáy sắp sửa hút người ta vào trong.
“Nếu như nàng chủ động chạm vào ta thì không bị tính là vi phạm thoả thuận chứ?” Đột nhiên hắn buông ra một câu không đầu không cuối.
“Hả?” Tưởng Nhược Nam nghe không hiểu. Nàng thuận theo mắt hắn nhìn xuống, thấy tay mình đang đặt trên eo hắn, dính chặt giống như đã mọc rễ.
Mặt nàng lập tức nóng bừng lên, vội vàng thu tay về, lòng bàn tay tê tê, giống như vẫn còn vương lại hơi ấm của cơ thể hắn.
Nàng lẩm bẩm một câu: “Thiếp không phải cố ý…” Lòng thấy bối rối vô cùng.
Cũng may hắn không tiếp tục đề tài này nữa, ngồi dậy, mặt không chút cảm xúc, nói: “Gọi họ vào đi!”
Tưởng Nhược Nam cũng biết không thể để lỡ giờ lên triều, vội vàng ngồi dậy gọi bọn Ánh Tuyết vào hầu hắn rửa mặt thay y phục.
Cận Thiệu Khang vẫn giữ bộ mặt cứng đờ đó, từ người hắn toát ra một thứ hàn khí khiến đám a hoàn hầu hắn run lẩy bẩy, cúi gằm đầu, không dám cả thở mạnh.
Tưởng Nhược Nam thay y phục dưới sự giúp đỡ của Liên Kiều, trong lúc quay đầu thấy Hồng Hạnh đang đứng ngoài sân thò cổ nhìn vào trong, nàng bèn gọi cô ta vào. Hồng Hạnh vui mừng, bỏ cây chổi trong tay xuống, nhanh nhẹn đi tới.
Tưởng Nhược Nam hỏi cô ta: “Vết thương đã khỏi chưa?”
Hồng Hạnh quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam đáp: “Phu nhân, vết thương của nô tỳ đã khỏi rồi ạ!” Nói xong dùng khoé mắt liếc về hướng Cận Thiệu Khang một cái, thấy hắn hoàn toàn chẳng để ý gì đến mình, trong lòng không khỏi chán nản. Cô ta đã cố ý mặc y phục mới, chải chuốt phấn son, dậy từ rất sớm, chỉ mong trước khi đi Hầu gia có thể nhìn mình một cái.
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu: “Vậy thì tốt, giờ ngươi mang theo mấy người nữa xuống bếp mang đồ ăn sáng lên đây.” Lúc này đã không còn sớm nữa, để hắn quay về Sở Thiên các dùng bữa sáng rồi mới lên triều thì sẽ muộn mất. Mặc dù nàng không thích hắn nhưng cũng không thể vô lý tới mức để hắn bụng đói lên triều được.
Cận Thiệu Khang liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, sắc mặt cũng dịu xuống vài phần.
Hồng Hạnh nhận lệnh, cúi đầu buồn bã “vâng” một tiếng rồi mới không cam tâm tình nguyện bước ra ngoài. Cô ta còn tưởng tiểu thư gọi mình vào là để giúp Hầu gia thay y phục cơ đấy!
Cô ta quay đầu nhìn Ánh Tuyết đang chuyên tâm sửa y phục cho Hầu gia một cái, lòng vừa ghen tị vừa căm hận, vị trí đó vốn là của cô ta mà!
Không dám chần chừ, Hồng Hạnh đem theo mấy người nữa tức tối đi xuống bếp, trên đường đi đầu cô ta bỗng loé lên một suy nghĩ.
Hay là tiểu thư có chủ ý khác? Ánh Tuyết xinh đẹp như vậy, lẽ nào tiểu thư muốn dùng Ánh Tuyết để trói chặt Hầu gia?
Nghĩ tới đây, Hồng Hạnh giận tới mức giậm chân bình bịch, đồ đê tiện! Ta quyết không để ngươi được toại nguyện đâu!
Bữa sáng vẫn diễn ra trong bầu không khí kỳ dị ấy, nhìn khuôn mặt âm trầm của Cận Thiệu Khang, Tưởng Nhược Nam không sao nuốt nổi cơm. Nhưng nàng có thể hiểu được cảm giác của hắn, đổi lại là người khác mà trải qua chuyện tối hôm qua thì đều chẳng thể vui vẻ được.
Cận Thiệu Khang uống một bát cháo tổ yến rồi đứng dậy rời khỏi viện tử. Tưởng Nhược Nam tiễn hắn ra tận cửa, quay vào thấy vẫn còn sớm, bèn lên giường ngủ thêm lúc nữa.
Liên tiếp mấy ngày sau đó cũng không thấy bên Thái phu nhân có động tĩnh gì. Nếu Thái phu nhân biết chuyện này, chắc chắn bà sẽ không nén được giận. Rõ ràng, Cận Thiệu Khang lại giống hệt lần trước, giấu nhẹm chuyện này đi.
Nhưng tại sao hắn phải làm như thế?
Mặc dù biết hắn có chút thiện cảm với mình, nhưng nàng cho rằng, thứ thiện cảm ấy chẳng qua chỉ là kiểu đàn ông bị hấp dẫn bởi đàn bà, tuyệt đối không thể là tình cảm sâu đậm gì. Cách giải thích của nàng rất đơn giản, một người đàn ông có thểnghiễm nhiên cùng lúc có rất nhiều phụ nữ, thì nàng sao có thể hi vọng anh ta sẽ nảy sinh tình cảm sâu đậm với riêng một ai? Một người không thể cùng lúc yêu rất nhiều người, trừ phi hắn chẳng yêu ai cả!
Vì vậy, nàng không dám ảo tưởng rằng, hắn làm như vậy là bởi vì hắn yêu nàng. Chắc có lẽ là vì thể diện của hắn thôi, chính thất như nàng không phải bình thường, hắn không thể bỏ cũng không thể quá lạnh nhạt với nàng, mặc dù nàng sai, nhưng nếu để chuyện này truyền ra ngoài, mọi người sẽ cho rằng hắn không quản nổi cả chính thất của mình, nhất định hắn sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác. Vì vậy, dù hắn có tức giận tới đâu cũng phải làm như mọi việc vẫn bình thường.
Là như thế ư? Suy diễn hơi khiên cưỡng, nhưng ngoài lý do này ra, nàng không nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn.
Mà nàng quan tâm tới chuyện của hắn làm gì? Chỉ cần hắn không động vào nàng, cứ tiếp tục thế nào cũng tốt, vừa giấu được Thái phu nhân, vừa giấu được Thái hậu, nàng lại chẳng thiệt hại gì.
Nghĩ đến đây, Tưởng Nhược Nam lập tức thấy thoải mái hơn.
Trưa hôm nay, Vu Thu Nguyệt lại đến đọc sách cho nàng nghe như thường lệ.
Con người Vu Thu Nguyệt, sau vài lần tiếp xúc nàng nhận ra rằng, đây là một người con gái rất có tài. Cô ta viết chữ rất đẹp, thỉnh thoảng còn cố làm bộ làm tịch trước mặt nàng, làm một hai bài thơ, hay dở thế nào Tưởng Nhược Nam không có khả năng đánh giá, nhưng nghe thì cũng rất thú vị.
Một người con gái như thế, diện mạo xinh đẹp, xuất thân không thấp kém, lại bị một tiểu thư độc ác hoang dã như Tưởng Nhược Lan chà đạp dưới chân một cách không rõ ràng, cô ta thấy căm hận thì cũng là việc có thể hiểu được.
Lúc này, Vu Thu Nguyệt ngồi đối diện với nàng, dùng chất giọng dịu dàng uyển chuyển để đọc cuốn tiểu sử về nhân vật xxx, không thể không nói, cô ta đọc rất hay.
Đọc mãi đọc mãi, khi Tưởng Nhược Nam thiu thiu sắp ngủ thì bỗng nhiên cô ta dừng lại.
Sự yên tĩnh quá đột ngột khiến Tưởng Nhược Nam có chút không thích ứng kịp, bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô ta, chỉ thấy tay Vu Thu Nguyệt bấu chặt lấy quyển sách, còn mắt thì nhìn chằm chằm như đóng đinh vào chỗ nào đó trên người nàng, ánh mắt sáng quắc ấy sắc như lưỡi dao, giống như muốn lọc thịt nàng ra.
Từ từ, trong mắt bắt đầu đầy nước.
Tưởng Nhược Nam quá kinh ngạc trước phản ứng khác thường của cô ta, bèn thuận theo ánh mắt cô ta nhìn xuống.
Ánh mắt cô ta đang nhìn vào ngực nàng, mà ở chỗ ấy, do tư thế ngồi hơi xiêu vẹo của nàng, cổ áo lệch hẳn sang một bên để lộ một vết tím to bằng bông hoa mai.
Đấy là dấu hôn mà mấy hôm trước Cận Thiệu Khang đã lưu lại trên người nàng, những chỗ khác tan gần hết, nhưng dấu vết ở ngực thì lại đặc biệt sâu, nên đến giờ vẫn còn rất rõ ràng như thế.
Mặt Tưởng Nhược Nam nóng bừng lên, nàng vội ngồi ngay ngắn lại, chỉnh y phục của mình, nhanh chóng che đi dấu hôn ấy.
Dường như thấy nàng hốt hoảng, ánh mắt của Vu Thu Nguyệt lại bạo dạn hơn, ánh mắt như có gai, đâm vào da thịt khiến nàng thấy đau nhức.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy không đúng, tại sao nàng lại phải hốt hoảng? Bọn họ thậm chí còn chưa làm gì, mà dù có làm gì rồi thì cũng đâu cần phải để ý tới sắc mặt của Vu Thu Nguyệt!
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta, khẽ cười hỏi: “Di nương đang nhìn gì vậy?”
Bị Tưởng Nhược Nam hỏi như thế, ngọn lửa hờn ghen trong mắt Vu Thu Nguyệt dịu đi, cô ta cụp mắt lại, chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt tuôn ra.
“Không… không nhìn gì cả…”
Cô ta cầm sách lên tiếp tục đọc, những giọng có chút nghẹn ngào, không còn rõ ràng mạch lạc nữa. Nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.
Nhìn cô ta như vậy, Tưởng Nhược Nam lại chẳng cảm thấy vui.
Ai bảo phụ nữ cổ đại nhất định phải tam tòng tứ đức không biết đố kị ghen tuông chứ? Chỉ cần yêu một người thì mắt sẽ không chứa được dù chỉ là một hạt bụi.
Vào giây phút này, Tưởng Nhược Nam không thể hình dung được tâm trạng của mình.
“Thôi, ngươi đi đi, sau này không cần tới đọc sách cho ta nghe nữa!” Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta nói.
Trước kia nàng chỉ muốn trừng phạt cô ta cho hả giận, nhưng giờ nhìn làn da của cô ta ngày một đen đi, nàng lại chẳng thấy vui. Có ý nghĩa gì đâu? Chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nói cho cùng, Vu Thu Nguyệt cũng là người bị hại, ức hiếp cô ta thật chẳng có ý nghĩa gì.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu đứng dậy, không nói không rằng, quay người, từng bước từng bước đi ra ngoài, đôi vai gầy guộc không ngừng run lên.
Ánh mặt trời trắng sáng chiếu xuống mặt cô ta nóng rát, nhưng cô ta đã chẳng còn tâm trạng mà lo chuyện ấy nữa, trong đầu trong tim chỉ nghĩ đến một việc…
Chàng chưa bao giờ lưu lại bất kỳ dấu ấn nào trên người ta…
Buổi tối, Vu Thu Nguyệt trang điểm kỹ càng đi tới bên hồ nơi Cận Thiệu Khang thường tới. Trong lòng cô ta có một nỗi sợ, chỗ dựa duy nhất của cô ta ở Hầu phủ chính là sự sủng ái của Cận Thiệu Khang, nếu như đến cả điều này cũng không còn nữa thì cô ta còn có gì đây?