Cận Thiệu Khang nhìn bộ dạng luống cuống lẩn tránh của nàng, trên khuôn mặt lạnh lùng trầm lắng của hắn bỗng hiện lên ý cười.
Hắn ném chiếc áo ngoài đang cầm trong tay lên giường, sau đó bước về phía sau tấm bình phong.
Sau khi nghe tiếng bước chân hắn biến mất sau tấm bình phong, Tưởng Nhược Nam mới quay đầu lại, nàng vô thức liếc mắt về phía ấy một cái, thấy thân hình cao lớn của hắn in lên cánh bình phong. Lúc này hắn đang nhấc dóng chân dài bước vào thùng nước, ngay sau đó, một vật gì đó thoắt ẩn thoắt hiện, run rẩy lay động.
“Bùng” một tiếng, Tưởng Nhược Nam có cảm giác toàn bộ huyết dịch trong người đều dồn cả lên mặt! Nàng vội vàng ôm mặt, sau đấy nàng nhảy lên, nằm bò ra giường, kéo tấm chăn mỏng trùm kín đầu. Trong không gian đóng kín bức bối, nàng dường như nghe thấy cả tiếng trái tim mình đang đập.
Cũng chẳng biết bao lâu sau, nàng đột nhiên nghe giọng Cận Thiệu Khang vang lên: “Nhược Lan!”
Tưởng Nhược Nam vờ chết, không thèm trả lời hắn. Nàng có linh cảm hắn gọi mình lúc này chắc chắc không phải vì việc gì tử tế!
Quả nhiên câu tiếp theo của Cận Thiệu Khang là: “Qua kỳ lưng cho ta!” Giọng hắn nghe như mệnh lệnh, hết sức thản nhiên.
Tưởng Nhược Nam trợn ngược mắt lên lườm hắn trong… chăn, lòng thầm nguyền rủa, ngươi chết đi, muốn lão nương phục vụ ngươi, không có cửa đâu!
“Tưởng Nhược Lan!” Hắn bỗng cao giọng.
Tưởng Nhược Nam sợ đám a hoàn trong viện tử nghe thấy rồi lại bàn tán linh tinh, bất đắc dĩ đành ngồi dậy.
Chẳng phải là chỉ kỳ lưng thôi sao?
Tưởng Nhược Nam không cam tâm đáp: “Đến đây!”
Vòng qua bình phong thấy Cận Thiệu Khang đang ngồi trong thùng gỗ to, mặt quay về phía nàng. Xung quanh hơi nước mù mịt, khuôn mặt anh tuấn của hắn chìm trong đó, mái tóc dài ướt rượt, vài sợi còn dính ở trên má khiến khuôn mặt vốn lạnh nhạt của hắn có thêm vài phần ma mị.
Mặt Tưởng Nhược Nam bất giác lại nóng lên, nàng vội vàng cúi đầu xuống, không để hắn thấy sự ngượng ngùng của mình.
Vòng qua thùng gỗ, nàng đứng sau lưng hắn cầm chiếc khăn mà Ánh Tuyết đã chuẩn bị sẵn, bôi xà phòng lên, nhưng bàn tay dừng giữa không trung do dự mãi không hạ xuống.
“Sao thế?” Thấy nàng do dự chưa hành động, Cận Thiệu Khang lên tiếng hỏi, tiện thể vòng tay ra sau gáy vén mái tóc dài thả xuống trước ngực.
Đuôi tóc kéo lên làn da màu đồng của hắn tạo thành những vệt nước trên lưng, những vệt nước ấy chảy thành giọt, từng giọt từng giọt lăn trên làn da hắn, long lanh lấp lánh.
Tưởng Nhược Nam mím chặt môi, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô rát.
Nàng hít một hơi thật sâu, nén trái tim đang đập cuống loạn xuống thầm nghĩ, bối rối gì chứ? Coi như chà lông cho Ba Ba là xong (Ba Ba là con chó ở cô nhi viện, Tưởng Nhược Nam thường tắm cho nó). Nàng bắt đầu dùng khăn mặt chà lưng cho hắn, ngón tay vô tình thỉnh thoảng lại chạm vào da hắn, như bị điện giật, cả hai không hẹn mà khẽ run lên.
Tưởng Nhược Nam chà vài cái, da hắn bắt đầu đỏ lên, khi ngắm kĩ, nàng thấy trên lưng hắn có không ít những vết sẹo, nông có sâu có, ngắn có dài có, đủ mọi hình dạng, dường như rải rác khắp tấm lưng trần.
Tưởng Nhược Nam nhớ lại những lời Cận Yên Nhiên từng nói, không kìm được, nàng hỏi: “Hầu gia, những vết thương trên lưng chàng là do dẹp loạn mà nên phải không?”
Cận Thiệu Khang trầm mặc hồi lâu mới “ừm” một tiếng.
Tưởng Nhược Nam lầm bầm rủa thầm, khi mắng mỏ sai bảo người khác sao mà lớn tiếng thế, giờ lại trở nên kiệm lời như vàng rồi?
“Không, phụ thân thiếp là tướng quân, trên người có rất nhiều vết thương, sao thiếp lại sợ được!” Tưởng Nhược Nam vừa lười nhác chà lưng cho hắn vừa đáp: “Chỉ là cha thiếp đánh trận cả đời, số vết thương trên người cũng không nhiều bằng chàng! Hầu gia, chẳng phải chàng cũng là đại tướng quân ư? Sao lại phải liều mạng thế này?” Tưởng Nhược Nam một phần là vì tò mò, một phần là vì muốn hoá giải không khí gượng gạo giữa hai người nên mới cố tìm đề tài để khơi chuyện.
Cận Thiệu Khang cười nhạt một tiếng, đáp: “Khi ấy ta chẳng qua mới chỉ mười sáu tuổi, không liều mạng đánh thắng vài trận, ai sẽ phục một đại tướng quân như ta?” Hắn nói nghe thật đơn giản, nhưng nàng lại cảm nhận được sự nặng nề trong giọng hắn.
Mười sáu tuổi, vì muốn kiến công lập nghiệp, chấn hưng gia nghiệp mà hắn phải xông pha ngoài trận mạc, không màng sống chết, nhất định khổ sở lắm.
“Chàng cũng chẳng dễ dàng gì.” Tưởng Nhược Nam nhẹ nhàng buông một câu.
Chỉ mấy từ đơn giản ấy liền khiến trái tim Cận Thiệu Khang đập nhanh hơn bình thường vài nhịp, một cảm giác không thể gọi thành tên tràn ngập lòng hắn. Những người con gái bên cạnh luôn ca ngợi công lao của hắn, khuếch trương sự anh dũng của hắn, nhưng ai có thể hiểu được sự vất vả khổ sở hắn từng trải qua?
Sắc mặt hắn dần dịu xuống, khoé miệng vô thức nhếch lên cười.
Chỉ là, hắn không quen với cảm giác này nên vội vàng chuyển đề tài.
“Tưởng Nhược Nam, nàng không thể mạnh tay hơn một chút à? Hằng ngày nhe nanh múa vuốt, giờ bảo nàng làm chút chuyện, nàng lại quở quạnh như thế là sao?”
Tưởng Nhược Nam nghe hắn nói thì nổi giận, mẹ kiếp, ngươi coi ta là nô tỳ thật sao, ở đó mà khoa chân múa tay sai khiến!
Muốn mạnh tay chứ gì!
Nàng nhướn một bên mày, nghiến răng nghiến lợi, tập trung toàn bộ sức lực vào cánh tay, tức giận chà mạnh mấy cái.
Người hắn gập về phía trước, hự lên một tiếng buồn bực. Trên lưng lập tức xuất hiện mấy vệt máu tươi!
“Tưởng Nhược Lan!” Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi, ngay sau đó, hắn quay phắt người lại, nhanh như chớp túm lấy hai cổ tay nàng.
Hắn nhìn nàng, đôi đồng tử mờ hơi nước, đùng đục, khiến ánh mắt hắn dường như trở nên dịu dàng hơn.
Hắn hơi nhướn người lên để lộ phần thân trên tráng kiệt, cơ thể hoàn mỹ, những thớ thịt rắn chắc, làn da bóng nhẫy căng mượt, các múi cơ ở bụng thoắt ẩn thoắt hiện… Tất cả đều toát lên vẻ nam tính cực độ, hấp dẫn tới không thể hấp dẫn hơn.
Hắn cúi đầu, như cười như không nhìn nàng, “Tưởng Nhược Lan, nàng cố ý phải không?”
Trong lúc nói chuyện, mái tóc dài của hắn đong đưa chạm vào mặt nàng, một cái, hai cái, tê tê buồn buồn, thần kinh nàng như bị thách thức.
Tưởng Nhược Nam đỏ mặt, ra sức giẫy giụa mấy cái, miệng là oai oái: “Là chàng bảo thiếp mạnh tay hơn… chàng buông ra, nếu không đừng trách thiếp không khách sáo!”
“Ta muốn xem xem, nàng không khách sáo thì sẽ thế nào!” Hắn nhìn nàng đột nhiên mỉm cười, lúm đồng tiền trên má nhanh chóng hiện ra. Vào giây phút ấy, Tưởng Nhược Nam cảm giác mình đã thấy cả một bầu trời bạt ngàn sao, rồi lại như thấy trăm hoa đua nở, giây phút ấy, hơi thở của nàng như ngừng lại…
Nhiệt độ sau tấm bình phong đột nhiên tăng vọt. Trên mặt, trên người Tưởng Nhược Nam rịn đầy mồ hôi khiến chiếc áo lụa dính chặt vào cơ thể, vô cùng khó chịu.
Nụ cười của Cận Thiệu Khang giống như ánh mặt trời rực rỡ, khiến mắt nàng hoa lên và đầu óc thì mụ mị. Nàng vội cúi đầu xuống, lòng bất giác thấy khinh miệt bản thân mình, giờ là lúc si mê ai đó sao? Hãy tỉnh táo đi, bình tĩnh lại đi!
Nhưng…
Hắn đứng cách nàng gần như thế, gần tới mức nàng có thể nghe thấy tiếng trái tim hắn đang đập thình thịch thình thịch, tới mức nàng có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết toả ra từ cơ thể hắn khi vừa tắm rửa xong. Mùi hương này sau khi được nhiệt lượng hun đốt thì càng thêm nồng, quện thêm cả thứ mùi nam tính đặc trưng của đàn ông, thứ hương thơm hỗn hợp ấy dần dần bao chặt nàng…
Mặc dù nàng đã không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng trái tim nàng vẫn đập rất mạnh, toàn thân như bị lửa thiêu đốt, bắt đầu thấy nóng rực lên.
Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn. Hai tay vẫn đang bị hắn khống chế, nàng cố giằng ra, nhưng chỉ khiến lực khống chế của hắn mạnh hơn mà thôi. So với sức của hắn thì sự phản kháng của nàng thật có chút nực cười.
“Đây chính là thứ ‘không khách khí’ mà nàng đang nói đến?” Cận Thiệu Khang vẫn giữ chặt tay nàng, khẽ cười, hỏi.
Hắn nhìn nàng, bộ dạng của nàng lúc này thật khiến người ta phải động lòng. Nàng đang cúi đầu, vẻ mặt ngượng nghịu, hai má hồng rực, mái tóc dài rủ xuống, đôi mắt thi thoảng lại ngước lên nhìn rất nhanh, hai đồng tử đen như hắc ngọc long lanh nước khiến hắn nhìn mà trái tim chao đảo.
Rõ ràng nàng không thật quá xuất sắc, nhưng lại có thể khiến hắn rung động, đánh thức cảm xúc sâu nhất trong hắn, khiến hắn không thể kiểm soát, không thể khống chế…
Cảm giác ham muốn quen thuộc dâng đến, hết đợt này tới đợt khác tấn công hắn, khiến toàn thân hắn nóng rực lên. Hắn nắm chặt cổ tay nàng, từ từ kéo gần về phía mình hơn.
Cảm nhận được hành động khác lạ của hắn, Tưởng Nhược Nam bắt đầu thấy hoảng loạn, trái tim nàng đập mạnh như muốn vọt ra khỏi miệng, vô thức, nàng lại bắt đầu giằng ra, nhưng rất rõ ràng, nàng chỉ phí sức.
Một lát sau, dường như hắn không thể nhẫn nại hơn được nữa.
Đôi lông mày khẽ rung, hắn nhẹ nhàng nói một câu: “Đừng cử động!” giọng nói trầm khàn chứa đầy khao khát dục vọng xuyên qua tai nàng rồi chạy thẳng vào tim.
“Này, chàng mau buông thiếp ra, thiếp… thiếp còn phải kỳ lưng cho chàng!” Tưởng Nhược Nam vừa giãy vừa bất lực nói.
Hắn nhìn nàng, đôi mắt mơ màng sáng rực, vô cùng dịu dàng và còn có cả ý cười trong đó: “Còn để nàng kỳ nữa thì da trên lưng ta cũng tuột hết mất!” Lời vừa dứt, ta hắn khẽ dùng lực, kéo cả người nàng ngã vào vòng tay hắn!
“Á”, Tưởng Nhược Nam kêu khẽ, mặt nàng đã áp sát vào khuôn ngực rộng lớn của hắn, làn da màu đồng sạch sẽ, mát lành và có khả năng đàn hồi rất tốt, thoang thoảng mùi hương đàn ông. Tưởng Nhược Nam thấy hoa mắt chóng mặt, đầu óc bỗng chốc trống rỗng!
“Mặt nàng nóng quá…” Hắn khe khẽ nói, sau đó buông tay nàng ra, vòng hai tay ôm lấy nàng, đôi vai rắn chắc dần dần siết chặt, nàng nghe hắn thở hắt ra một tiếng đầy thoả mãn.
“Chàng… Chàng mau buông thiếp ra! Nếu không thiếp sẽ không khách khí nữa đâu, thật đấy!” Sau khi cơn váng vất qua đi, nàng lại bắt đầu giẫy giụa. Cảm giác lúc này của nàng rất kỳ lạ, trong cơ thể bỗng đâu xuất hiện hai người, một người tham lam muốn hưởng thụ vòng ta rắn chắc này, người còn lại luôn trong trạng thái tỉnh táo, không ngừng nhắc nhở nàng rằng, một khi trầm luân vào đó thì không bao giờ thoát ra được.
Cận Thiệu Khang cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không coi sự uy hiếp của nàng là thật, ngược lại còn siết chặt vòng tay hơn, khiến nàng áp sát vào người hắn.
Vòng ôm càng ngày càng chặt, càng lúc càng nóng, khiến nàng không thể thở được. Nàng nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu, ngay sau đó không hề do dự mà cắn một cái thật đau vào ngực hắn.
“Á!” Cận Thiệu Khang giật nảy mình kêu lên, sau đó vội buông nàng. Ngay chính giữa ngực hằn vết răng sâu hoắm, máu bắt đầu rỉ ra.
Tưởng Nhược Nam vừa thoát được vòng tay của hắn thì vội giật lùi về phía sau mấy bước, nhìn hắn đắc ý nói: “Thiếp đã nhắc nhở chàng rồi đấy! Nhưng chàng lại không tin nên đừng trách thiếp. Được rồi, có lẽ Hầu gia cũng đã tắm xong, không cần thiếp nữa, thiếp ra ngoài trước đây!” Nói rồi hất hất tóc, vòng qua thùng tắm đi ra ngoài tấm bình phong.
Đúng vào lúc nàng sắp bước ra khỏi đó, một cánh tay từ phía sau vươn lên túm lấy tay nàng, kéo mạnh một cái. Nàng chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy trời xoay đất chuyển, ngay sau đó nàng ngã vào trong thùng tắm gỗ.
Nước trong thùng lập tức dâng lên, trong nháy mắt toàn thân nàng ướt đẫm. Tiếp theo, vòng ngực rộng lớn nóng rẫy áp sát nàng, khoá chặt nàng vào thành thùng tắm, khiến nàng không thể cử động.
Tưởng Nhược Nam nổi cáu, mẹ kiếp, vẫn còn chưa chịu thôi! Định giở trò cưỡng hiếp chắc?
Nàng ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang, đang định cao giọng nói hắn mấy câu, nhưng khi nhận ra khuôn mặt hắn gần ngay trước mắt, ngũ quan anh tuấn toát ra một sức hút khiến nàng hồn xiêu phách lạc. Đôi đồng tử của hắn như một hồ nước mênh mông, sâu không thấy đáy, trong suốt tới mức nàng có thể soi thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trong đó, đôi môi với các đường nét góc cạnh rõ ràng hơi hé, toát ra sự khao khát say mê…
Ngực Tưởng Nhược Nam phập phồng, mỗi lần như thế lại càng áp sát vào hắn hơn, cảm giác ấy khiến từng lỗ chân lông trên người nàng đều nở ra, hơi nóng cũng theo đó mà bốc lên ngùn ngụt!
Nàng đột nhiên cảm thấy rất khát, rất nóng, nàng giơ tay chặn trước ngực định đẩy hắn ra, nhưng hắn lại ưỡn ngực về phía trước, thân mật áp sát nàng hơn, khiến nàng không thể kháng cự. Qua làn áo mỏng đã ướt nhẹp, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên làn da hắn…
Nàng nhìn hắn, toàn thân đau nhức bất lực, đến giọng nói cũng mềm như tơ: “Hầu gia… hãy buông thiếp ra trước đã, y phục của thiếp ướt hết cả rồi…”
Môi nàng hé ra rồi khép vào, ướt át quyến rũ, giống như đang đợi hắn khám phá.
“Nếu đã ướt hết rồi, thì cởi luôn ra đi…” Ánh mắt Cận Thiệu Khang nhìn nàng đăm đăm, giọng hắn khàn đục, sau đó hắn cúi đầu xuống, khoá chặt môi nàng.
Nụ hôn nóng rẫy và ướt át mang theo khao khát vô tận, dục vọng vô tận. Hơi thở của hắn thâm nhập vào tứ chi xương cốt của nàng qua khuôn miệng và chiếc lưỡi dài, chạm tới từng ngóc ngách trong cơ thể nàng, nháy mắt, dường như hắn đã thâm nhập được vào người nàng vậy.
Đầu óc nàng trống rỗng, hoàn toàn không thể phản ứng lại. Nụ hôn của hắn, hơi thở của hắn, nhiệt độ của cơ thể hắn, cái ôm của hắn, tất cả đều khiến các dây thần kinh của nàng bị kích thích mạnh mẽ, làm cho cơ thể nàng sản sinh ra thứ cảm giác không thể mô tả bằng lời. Có điều thứ cảm giác ấy lại không khiến nàng khó chịu.
Nàng giãy giụa một vài cái, nhưng chỉ càng khiến hắn siết chặt vòng vây hơn, tham lam kịch liệt hơn! Dần dần, nàng nhắm mắt lại, sự phản kháng cũng dần lắng xuống. Nàng cảm thấy tay hắn đang lần vào trong người mình từ dưới nước, mỗi sự đụng chạm là mỗi lần lý trí của nàng sụp đổ, khiến cơ thể nàng mềm nhũn mất hết sức lực. Sau đó hắn từ từ cởi bỏ y phục của nàng, làn da trần bắt đầu tiếp xúc với mặt nước đã bắt đầu nguội lạnh, nàng run rẩy một cách không thể tự chủ…
Hắn không còn quấn lấy môi nàng nữa mà lần dọc xuống dưới, sượt qua gò má, cằm, cổ, trượt xuống vai, xương quai xanh… Mỗi lần môi hắn mút và răng hắn cắn nhẹ da nàng lại khiến nàng khẽ run lên, khiến nàng khao khát nhiều hơn nữa, khiến nàng không còn sức để phản kháng…
Cận Thiệu Khang khẽ bế nàng lên, cơ thể nàng mềm nhũn, làn da trơn mướt, hơi ửng hồng, ngực nàng dần dần trồi lên khỏi mặt nước. Khi hắn nhìn thấy nụ hoa tròn xinh xinh đang hé nở ấy, hắn giống như một cậu nhóc chưa trải đời, không thể kiềm chế được bản thân.
Hắn khẽ rên lên một tiếng, vùi đầu vào giữa hai bầu ngực nàng.
Tưởng Nhược Nam cũng rên lên nhè nhẹ, hai tay giữ chặt vào thành thùng gỗ, toàn thân chỗ nào cũng trở nên mẫn cảm. Nàng khẽ run rẩy, bất lực ngửa cổ ra sau, mái tóc dài rủ xuống, tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt…
Nước trong thùng tắm dần nguội lạnh, nhưng nhiệt độ trên cơ thể hai người lại không ngừng tăng cao…
“Nhược Lan… Nhược Lan…” Trong lúc tham lam hôn lên da thịt nàng, hắn cất tiếng gọi ngọt ngào. Cận Thiệu Khang ngẩng mặt, đỡ đầu nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt mơ màng nhưng dịu dàng vô tận giống như có thể hoà tan tất cả.
“Nhược Lan… Ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt…” Hắn nhìn nàng, khoé miệng nhếch lên mỉm cười nhẹ như làn gió xuân.
Tưởng Nhược Nam nhìn nụ cười của hắn, nhất thời không còn biết mình đang ở đâu.
Đột nhiên, hắn tách hai chân nàng ra, một vật lớn nóng rực áp sát chân nàng, từ từ tiếp cận phần nhạy cảm nhất của nàng…
Cảm giác trống rỗng khiến tiếng chuông cảnh báo trong trái tim nàng rung lên rõ ràng, trong nháy mắt ý thức của nàng đã quay trở lại! Nàng cúi đầu nhìn cơ thể chỗ nào cũng có dấu vết của những nụ hôn, trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Nàng sao thế này? Nàng đang làm gì? Nàng lại khuất phục trước dục vọng của hắn sao?
Ngay lập tức, ham muốn bản năng của cơ thể từ từ lụi đi, lý trí bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Nếu nàng không thể khắc chế được dục vọng của chính mình, khuất phục hắn lần này, thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba… những ngày sau đó sẽ còn là vô số lần khác nữa. Hắn thấy nàng vừa nói ra những lời cay nghiệt cách đó không lâu mà giờ đã khuất phục, e hắn sẽ cho rằng những lời nàng nói lần đó chỉ là thủ đoạn để mong được sủng ái, sau này hắn sẽ không coi trọng ý kiến của nàng. Còn nàng? Nếu nàng để chuyện này tiếp tục thì sự kiên trì bấy lâu nay của nàng là vì cái gì? Chẳng phải tất cả bỗng trở nên rất nực cười ư? Cuối cùng chẳng phải nàng vẫn cùng những người phụ nữ khác chia sẻ một người đàn ông, đấu đá với họ để tranh giành sự sủng ái, sau này nàng sẽ sống một cuộc sống như thế ư?
Hơn nữa… ngộ nhỡ, ngộ nhỡ nàng bắt đầu quen với sự tồn tại của hắn rồi, quen với sự dịu dàng của hắn thì nàng còn có thể sống bình lặng như thế này được không?
Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng thấy sợ hãi, trong nháy mắt trái tim bỗng dưng nguội lạnh hẳn.