Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 102: Khẩn Yếu Quan Đầu

Dưới bầu trời âm u ảm đạm, cuồng phong cuồn cuộn gầm thét. Từng trận Tất cả mọi người trong lòng đều vô cùng bi tráng và vô cùng đau buồn, ngay tại chính giây phút này đây đã khích lệ tất cả những người còn sống. Cái chết của Đỗ Lực đã làm cho Tất Thiên, Tử Dương Chân Nhân và Phong Viễn Dương phẫn nộ, cả Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt cũng như vậy đều tức giận vô cùng. Những đợt tấn công điên cuồng phá vây như đòi lại cái giá phải trả cho cái chết của người bạn hữu."

Ý chí ngoan cường đối chọi với lực lượng hùng mạnh, hai mũi nhọn đối đầu không bên nào chịu nhường bước nên phát sinh xung đột dữ dội. Nhìn những đợt tấn công điên cuồng của Lục Vân và mọi người, Âm Thi Quỷ vương hạ lệnh cho tất cả quỷ binh rút lui, thay vào đó đẩy các quỷ tướng, quỷ mị, quỷ tiên lâm trận nhằm giảm đi những thương vong không cần thiết. Từ thời khắc chân chính phân sinh tử, quyết định thắng thua này lũ quỷ binh đã chẳng còn tác dụng gì."

Quỷ ảnh hiện lên phía trước, đằng sau hàng ngàn quỷ binh theo lệnh nên tất cả rút lui, tám quỷ tiên, hơn hai mươi tên quỷ mị và gần mười quỷ tướng đồng loạt phát động tiến công. Công thế của bọn chúng mãnh liệt cùng với lực lượng hùng hậu bao vây xung quanh Lục Vân và mọi người hình thành một lớp tường chắn vững chắc chặn đứng đường tiến của tám người. Phía bên trên Âm Thi Quỷ vương, Âm Lệ cùng tam hung - năm đại cao thủ lợi hại nhất trừng trừng nhìn xem động tĩnh của Lục Vân, chuẩn bị tùy cơ phát ra đòn trí mạng."

Dưới mặt đất Lục Vân tấn công phía trước, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt phân ra hai bên trái phải toàn lực tấn công, nhằm phá vỡ hàng phòng ngự cực mạnh của địch nhân thừa cơ đưa những người bị thương nặng tháo chạy. Nhưng từ lúc bọn cao thủ Quỷ vực thay thế cho quỷ binh vừa rút lui đã làm cho áp lực lên ba người tăng cao, không còn thế áp đảo như trước nữa. Ở phía sau, Tất Thiên, Tử Dương, Phong Viễn Dương, Hứa Khiết tất cả đều liều chết tấn công, thế nhưng trong tình trạng lực lượng chênh nhau quá xa nên từng bước từng bước rơi vào thế hạ phong, tuyệt nhiên không còn một tia hy vọng."

Quỷ ảnh vụt qua rất nhanh, hai quỷ tiên mang theo sáu tên quỷ mị và bốn quỷ tướng tấn công bốn người Tất Thiên dữ dội, rõ ràng muốn áp chế đột phá mấy người nhằm đánh tan lực phản kháng của nhóm Lục Vân. Với một lực lượng hùng mạnh như thế, dù cho thân thể Tất Thiên cùng mọi người hoàn toàn bình phục cũng khó đối phó, huống hồ là như hiện tại lại mang trọng thương. Tuy bốn người Tất Thiên phản công mãnh liệt, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi sự thật trước mắt."

Một tiếng kêu vang lên đầy thảm thiết, Tử Dương chân nhân dưới đòn tấn công của một tên quỷ tiên, thân thể bị Hoá Hồn đại pháp kích trúng cả người bắn tung va vào Vân Phong. Trên mặt đất Vân Phong sắc mặt trắng bệch, ngọ ngoạy vô lực đứng lên miệng vẫn liên tục hỏi thăm tình trạng Tử Dương chân nhân. Trong khi đó, Tử Dương chân nhân nằm soài trên mặt đất sắc mặt u ám có chút tử khí, khóe môi rướm máu đen. Đôi mắt vô hồn nhìn Vân Phong một lát, Tử Dương chân nhân lắc đầu một cách khó khăn, miệng vẫn cố gượng cười như an ủi Phong Vân đừng lo lắng.

Sau khi Tử Dương chân nhân bị trọng thương, chừng một khắc sau lại nghe tiếng Phong Viễn Dương cũng 'hự' một tiếng toàn thân bị bắn tung va vào lưng Lục Vân. Chỉ thấy Phong Viễn Dương sắc mặt tím tái nằm dài dưới đất ngực áo rách tả tơi, trên ngực hiện rõ một hắc sắc quỷ chưởng, nháy mắt đã sưng tấy và rữa nát, từ chỗ chưởng tâm đó chảy ra từng đợt máu đen lộ cả xương ngực."

Nhìn lên bầu trời u ám, khóe môi Phong Viễn Dương khẽ nhế ch lên nở nụ cười thương cảm. Trong giây phút này, vô vàn vãng sự đột nhiên hiện về trong suy nghĩ mọi người. Có lẽ thời gian đã quá lâu, những ngày vui vẻ xưa kia đã hóa thành bức tranh tăm tối mất đi màu sắc tươi nguyên vốn có. Cuộc đời của con người, khi đi đến cuối của con đường tất cả những ký ức dần dần trở nên mơ hồ, trôi đi và xa mãi! Phong khởi đích thì hậu, hồn mộng viễn dương! (Tạm dịch: Khi gió lên, hồn mộng cũng bay xa theo gió!). Có lẽ đó là cuộc đời hắn cũng giống như cái tên - Phong Viễn Dương."

Tất Thiên và Hứa Khiết gào thét cuồng dại như phát điên, cả hai không mảy may để ý đến sống chết vung trường kiếm không ngừng, thân thể di động liên tục ngăn chặn lũ quỷ tiên và quỷ mị đang thừa cơ muốn giết chết ba người trên mặt đất. Trong tiếng cười âm sâm, một tên quỷ tiên vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Tất Thiên. Nhìn Tất Thiên điên cuồng múa kiếm, tên quỷ tiên bất giác cười nhạt vung quỷ thủ lên, một hắc sắc âm sâm chi khí với sức mạnh không thể kháng cự dồn tới chấn bay trường kiếm của Tất Thiên. Sau đó quỷ tiên hoá thành một hắc sắc khí đoàn xoáy tròn cực nhanh hung hãn đập vào thân ảnh Hứa Khiết."

Hai tiếng hét truyền ra, chân nguyên toàn thân Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt gia tăng mãnh liệt, khí thế cường đại như mặt trời bùng cháy tràn ngập toàn trường trong nháy mắt. Trong tiếng hét hai đạo thân ảnh nhanh như lưu quang, tạo thành thế tả hữu hợp lại và xoay tròn cuồng bạo quanh năm người trọng thương trên mặt đất nhằm bảo vệ sự an toàn của họ. Phía trước, Lục Vân gầm lên chấn lui ba tên quỷ tiên cùng nhiều quỷ mị, thân ảnh huyễn hóa thành một loạt huyễn ảnh phân bố xung quanh buộc tất cả đòn tấn công dừng lại ngoài thân."

Cười âm trầm, Âm Thi Quỷ vương bất ngờ hạ lệnh ngừng tấn công nhằm tránh mũi nhọn Lục Vân. Với tình hình bây giờ, Lục Vân đang điên cuồng phản kích nếu đối đầu thủ hạ Quỷ Vương rất có thể phải trả một cái giá tương đối lớn, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy. Đã tới bước này, nhóm tám người Lục Vân thì năm người hoàn toàn mất đi sức phản kháng, đương nhiên Quỷ Vương không ngu dại lấy cứng chọi cứng với Lục Vân hy sinh thủ hạ vô ích. Theo phán đoán tình hình trước mắt, ba người Lục Vân tuyệt đối không rời khỏi nơi đây một mình, nếu như thế Quỷ vương vẫn có đủ thời gian cố hết sức giảm tổn thất từ từ thu thập họ."

Nhìn tam hung một lát, ánh mắt Âm Thi Quỷ vương chuyển sang Lục Vân cười âm trầm:"

- Hắc hắc... tiểu tử đáng ghét, bây giờ các ngươi đã đến bước đường cùng. Dựa vào tình hình hiện tại của các ngươi thì năm tên chết chắc, còn lại ba tên các ngươi cũng chẳng còn cơ hội sống mà thoát khỏi tay bọn ta. Giao chiến đã lâu công lực các ngươi tiêu hao gần hết, lúc này ta chỉ cần hạ lệnh tấn công cho dù vất vả cũng làm cho các ngươi mệt đến chết. Hắc hắc... tất cả đã kết thúc, hãy tiếp nhận hình phạt đang chờ sẵn, nếm thử nỗi khổ tàn khốc nhất Quỷ vực - Hồn phách phân ly.

Không để ý tới lời Âm Thi Quỷ vương, Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt đứng tại ba phía, cẩn thận đề phòng và tận lực bảo vệ năm người thọ thương ở phía sau. Ba người vây thành một vòng tròn, bên trong Tử Dương chân nhân và Phong Viễn Dương thọ thương nặng nhất, Vân Phong lại là người thọ thương nhẹ nhất. Mục quang gặp nhau trong mắt năm người lộ ra chút lo âu, nỗi lo lắng kéo dài tưởng như bất tận, tiếng thở dài không dứt như những vết khắc sâu đậm trong tim năm người. Sự việc đã đến nước này năm người đều hiểu rõ một điều, việc năm người muốn sống rời khỏi đây đã hoàn toàn vô vọng. Với tình cảnh bây giờ dù địch nhân không tấn công bọn họ cũng không lê bước nổi, huống chi có vô số địch nhân ở bên cạnh nhìn chằm chằm."

Nhìn lướt qua sau lưng Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, trong mắt năm người đều lộ một tia hy vọng và chúc phúc. Trong thời khắc này, nếu như nói trong nhóm có người nào ly khai vẫn có thể sống sót thì chính là ba người bọn họ. Chỉ cần không có gánh nặng, dựa vào thực lực của ba người muốn đào thoát khỏi sự công kích của địch nhân vẫn có hy vọng rất lớn."

Nhìn hình bóng Lục Vân, Vân Phong rất bình tĩnh nói:"

- Lục Vân, đến nước này trong thâm tâm huynh chắc cũng hiểu, có những thứ đã đến lúc phải từ bỏ. Thay vì tất cả chúng ta đều chết ở nơi này, chi bằng thoát được người nào hay người nấy. Tình cảm tất nhiên quan trọng nhưng lý trí còn quan trọng hơn, với tính cách của huynh đệ tin rằng huynh hiểu nên làm gì. Hiện tại năm người bọn đệ đi không nổi nữa, chỉ có một hy vọng duy nhất chính là huynh đưa hai vị sư tỷ rời khỏi đây. Đệ biết chỉ cần huynh không có gánh nặng, tuyệt đối có cách đưa bọn họ ly khai. Không cần do dự, chẳng còn thời gian cho chúng ta luyến tiếc những hồi ức trong quá khứ. Trong giờ khắc này trong lòng mọi người duy nhất một lời, cầu chúc các huynh tỷ còn sống rời khỏi đây. Như thế ít nhất Dịch viện và Phượng Hoàng thư viện vẫn còn đệ tử quay về Nhân gian."

Hứa Khiết nhìn Thương Nguyệt thần sắc lo âu nói:"

- Sư tỷ, hãy nghe lời Vân Phong, tỷ và Lục Vân hãy cùng nhau rời khỏi đây. Đến lúc này, tâm ý của mọi người chẳng cần nói ra hai bên đều có thể hiểu, tại hoàn cảnh và tình thế như bây giờ ngoài việc buông xuôi thì chẳng còn lựa chọn nào khác! Đừng quên lần này bọn muội tuy chết, nhưng lời chúc phúc của bọn muội sẽ theo các người mãi mãi, chúc các người trở về Nhân gian bình an. Ở Nhân gian sư phụ đang chờ chúng ta, muội chết dĩ nhiên sư phụ sẽ đau lòng, nhưng nếu tất cả chúng ta đều chết hết Phượng Hoàng thư viện có còn hi vọng không. Lúc ấy sư phụ còn đau lòng đến thế nào nữa? Đi nhanh sư tỷ, chẳng còn thời gian để mà do dự đâu. Bọn muội không ai trách các người, đi nhanh đi, chậm trễ càng nguy hiểm hơn."

Ánh mắt dừng lại nơi Vân Phong và Hứa Khiết, Tất Thiên và Phong Viễn Dương đều khẽ gật đầu không cần nói gì thêm, vì những điều cần nói hai người đã nói thay."

Tử Dương chân nhân nhìn Lục Vân nói khẽ:"

- Lục Vân, con là đệ tử xuất sắc nhất của Dịch viện, con nhất định phải sống quay trở về như thế mới không phụ uy danh đệ nhất Lục viện của con. Sự hưng thịnh của Dịch viện nhờ cả vào con. Vì Dịch viện, vì Nhân gian, hơn nữa vì sinh mệnh của con và Ngạo Tuyết lẫn Thương Nguyệt, con cần phải sống để trở về nhân gian. Bây giờ, đã đến nước này, ta - người làm sư phụ này hy vọng con có thể nghe ta một lời, đó là hãy bỏ bọn ta lại toàn lực phá vòng vây đưa Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt sống sót quay về. Ta không muốn ra lệnh, bởi vì ta biết con từ trước tới giờ luôn sống bằng lý trí, cho nên ta tin con nhất định sẽ đưa ra chọn lựa đúng đắn nhất. Lúc này sư phụ chẳng thể làm gì để giúp đỡ các con được nữa, duy nhất còn lại tấm thân tàn này. Bây giờ hãy để ta dốc hết phần tâm sức cuối cùng giúp các con chống lại địch nhân, hy vọng có thể mang lại cho các con một chút cơ hội. Ngạo Tuyết con lại đây, ta lấy tư cách một bậc trưởng bối ra lệnh cho con, lập tức dùng chân nguyên phong trụ Lục dương huyền hồn tâm mạch của ta. Ta muốn trước khi chết thi triển Huyền dương giải thể đại pháp, có thể tăng công lực lên bảy lần tạo cơ hội cuối cùng cho các con.

Lục Vân từ từ quay đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt năm người, từng người từng người một cuối cùng dừng lại nơi Tử Dương chân nhân. Đôi môi mím chặt Lục Vân nhìn sư phụ Tử Dương chân nhân, trong ánh mắt mang nặng nỗi thương cảm bất tận. Không khai khẩu, Lục Vân chậm chậm quay đầu lưng đối diện năm người tựa như trốn chạy điều gì đó. Tuy nhiên lúc này, không ai có thể nhìn thấu được tâm sự của Lục Vân."

Nhìn Tử Dương chân nhân, Ngạo Tuyết cười thảm khẽ nói:"

- Sư thúc thứ cho Ngạo Tuyết bất kính, lần này không thể nghe theo mệnh lệnh của người. Sau này nếu như quay về Dịch viện, bất kể xử phạt thế nào Ngạo Tuyết đều chấp nhận, nhưng bây giờ xin sư thúc hiểu cho Ngạo Tuyết vô pháp nghe lệnh. Lần này đi vào Quỷ vực tuy hung hiểm vô cùng, nhưng chỉ cần Ngạo Tuyết không chết nhất định không bỏ rơi mọi người một mình rời đi. Lúc này mọi người không được buông xuôi, chúng ta vẫn còn hy vọng, tin rằng chúng ta nhất định có thể khắc phục khó khăn sống sót rời khỏi đây."

Phong Viễn Dương cười thảm, hạ giọng nói:"

- Ngạo Tuyết, đừng tự đánh lừa bản thân mình nữa, tình hình hiện tại như thế nào trong thâm tâm mọi người đều hiểu rất rõ. Ba người muội chỉ cần bỏ bọn ta lại tất có một tia hy vọng, nhưng nếu vẫn ở lại đây với bọn ta thì ngoài cái chết thì không còn con đường nào để đi. Ban nãy Vân Phong đã nói rõ cả, so với việc cùng chết ở đây không bằng còn người sống trở về như thế có phải tốt hơn không?! Bọn ta chết đương nhiên làm cho mọi người đau lòng, nhưng chỉ cần các người còn sống thì vẫn còn hy vọng. Một khi các người cũng chết, không chỉ làm cho mọi người đau lòng mà hy vọng cũng không còn. Hãy nghe lời sư thúc và phong trụ Lục dương huyền hồn tâm mạch của huynh luôn, huynh cũng hiểu Huyền dương giải thể đại pháp, như thế trước khi chết có thể giúp các người một phần sức."

Ngạo Tuyết chầm chậm lắc đầu trong mắt ứa ra những giọt lệ, nỗi đau vô cùng làm cho một Ngạo Tuyết luôn mạnh mẽ lạnh lùng cũng không kìm nén nổi những giọt nước mắt nghẹn ngào. Những chọn lựa khó khăn như thế khiến người ta thương tâm, làm người ta đau lòng. Khi phải thực sự đối mặt với những điều này, mới phát hiện sự kiên cường trước kia không chịu nổi một lần đả kích đã lộ ra vẻ yếu đuối bội phần."

Thương Nguyệt nhìn sư muội, trong ánh mắt hiện lên mối thương cảm sâu đậm. Đối với người luôn lạnh lùng không quan tâm người khác như Thương Nguyệt trong lòng hiểu rõ, lời của sư muội nói là hoàn toàn đúng. Tuy vậy, người là loài động vật có tình cảm, dù là người tu chân cũng rất khó bỏ đi thất tình lục dục quên hết tất cả. Hiện tại giữa sự sống và cái chết, rời bỏ và chọn lựa là thời khắc quan trọng, Thương Nguyệt tuy biết rõ cần làm thế nào nhưng trái tim nàng không cách nào chịu đựng được sự lựa chọn đầy lý trí ấy. Nhìn lướt qua Ngạo Tuyết ánh mắt buồn bã của Ngạo Tuyết cứ mãi luẩn quẩn trong trái tim Thương Nguyệt không rời.

Âm Thi Quỷ vương cười lạnh:"

- Muốn sống rời khỏi đây à? Hắc hắc... ý nghĩ đó cũng rất hay, đáng tiếc phải hỏi chúng ta một câu. Cho dù bọn ta cho các ngươi một cơ hội đi khỏi, cả đời này các ngươi cũng không quay về được vì thông đạo đã bị phong ấn, các ngươi không còn cơ hội rồi. Huống hồ chúng ta không cho phép các ngươi sống sót rời khỏi đây, ta phải báo thù cho bao thủ hạ đã chết. Ta phải phân thây các ngươi thành vạn mảnh mới trút được mối hận trong lòng."

Lục Vân chầm chậm nhìn lên trời, trong mắt hiện lên vẻ lạc lõng và nỗi đau bất tận. Lần xâm nhập Quỷ vực đến bây giờ đã đi đến tình cảnh xấu nhất, làm sao mới có thể sống sót rời khỏi đây? Điều này làm tâm trí Lục Vân cảm thấy khó khăn. Đúng như lời Vân Phong nói, nếu như chỉ cùng Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đi, đích xác chàng có thể đưa hai người họ rời khỏi đây bình an vô sự. Nhưng năm người còn lại, chàng có thể vứt bỏ sao? Vân Phong là bằng hữu tốt nhất trong đời, Tử Dương chân nhân là sư phụ, Hứa Khiết là sư muội Thương Nguyệt, Tất Thiên là đệ tử của Nho viện, còn Phong Viễn Dương tuy quen biết chưa lâu nhưng lại là sư huynh chàng. Bất luận là ai chàng cũng không thể dứt bỏ mà tháo chạy một mình. Nhưng tình cảnh thế này chàng không còn sự lựa chọn nào khác, không phải sao?"

Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn Lục Vân, trong thời khắc này tất cả mọi người đều chờ đợi quyết định của chàng. Trong gió đông, thân ảnh của Lục Vân giây phút này tựa hồ hết sức cô độc. Hình bóng Lục Vân nhìn lên trời, lạnh lẽo trầm mặc không nói làm mọi người đều cảm nhận được một áp lực nặng nề. Lặng lẽ nở nụ cười thê lương, ánh mắt Ngạo Tuyết dừng lại nơi Lục Vân, trong ánh mắt thấp thoáng sự lo lắng sâu sắc. Lúc này nàng chợt nhớ lại Lục Vân từng nói, mỗi lần chàng trông lên trời nghĩa là chàng đang suy nghĩ vấn đề gì đó. Lúc này chàng lại trông lên trời chính là suy nghĩ nên quyết định như thế nào, có lẽ đang suy nghĩ về việc của chàng chăng? Nhìn hình bóng Lục Vân trong lòng Ngạo Tuyết chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, chỉ cảm thấy trong phút chốc Lục Vân trở nên thần bí và xa lạ, bản thân hoàn toàn không nhìn thấu chàng." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

- Thông đạo tuy đã bị phong ấn, nhưng chúng ta vẫn còn một nơi có thể quay về. Không phải Phong sư huynh ban đầu từng nói huynh ấy đến nơi này như thế nào sao? Hiện tại chúng ta sẽ theo nơi đó mà quay về."

Lời nói rất bình tĩnh làm bảy người phía sau chỉ nghe mà không biểu hiện chút động tĩnh."

Nhìn Lục Vân, Phong Viễn Dương trầm giọng trả lời:"

- Đáng tiếc nơi đó đã bị người khác phong ấn, ta thử hàng chục năm vẫn không có biện pháp phá giải, sợ rằng không quay về được."

Không quay đầu, Lục Vân chầm chậm nhìn lên trời không có chút khách khí nói:"

- Huynh vô pháp phá giải phong ấn nhưng đệ có thể phá giải, trên đời này hầu như rất khó tìm ra phong ấn đệ không thể phá giải. Bây giờ chúng ta sẽ quay lại nơi đó và trở về Nhân gian."

- Hắc hắc... tiểu tử, ta thấy ngươi đang nằm mơ thì phải? Với tình hình này ngươi còn muốn quay về à, tuyệt đối không có khả năng."

Nói xong, Âm Thi Quỷ vương lùi lại hạ lệnh tất cả các quỷ tiên, quỷ mị, quỷ tướng chuẩn bị tấn công không cho Lục Vân một chút cơ hội tháo chạy."

Nhìn thân ảnh Lục Vân, Tử Dương chân nhân hạ giọng nói:"

- Lục Vân, con có biện pháp phá giải phong ấn trở về Nhân qian, vậy con hãy đưa Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đi nhanh không cần để ý đến bọn ta. Chỉ cần ba người các con bình an vô sự trở về nhân gian, cái chết của chúng ta cũng có ý nghĩa. Hứa Khiết, Vân Phong, Tất Thiên, Phong Viễn Dương đều đồng loạt lên tiếng, giục chàng đưa hai nữ nhân đi nhanh.

Không thèm để ý bọn quỷ tiên xung quanh, Lục Vân chầm chậm quay lại lặng lẽ nhìn bảy người. Lúc này, bảy người đột nhiên phát hiện Lục Vân đã thay đổi, ánh mắt chàng trở nên thần bí mạc trắc, khiến người ta không thể nhìn thấu. Cẩn thận quan sát ánh mắt Lục Vân, mọi người không chỉ thấy sự bi thương, mà phảng phất trong đó còn một tình cảm quyến luyến không rời. Đối với Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, cảm giác đó còn rõ ràng hơn. Hơn thế nữa trong ánh mắt của Lục Vân có một thần sắc mà tất cả mọi người đều không hiểu. Ưu thương nhàn nhạt, bi ai nồng đậm tựa hồ muốn kể điều gì nhưng mọi người nhìn không ra."

Lục Vân nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt ẩn hiện vẻ nhu tình lại thấp thoáng vẻ thê lương. Nở nụ cười hờ hững, lúc này thần sắc Lục Vân hiện lên vẻ bi thương xen lẫn vài phần cổ quái. Ánh mắt lướt qua Vân Phong, Lục Vân vô ý thở dài lắc đầu nhè nhẹ không nói điều gì rồi chuyển tia nhìn sang Tử Dương chân nhân. Nhìn sư phụ trong mắt Lục Vân như có một chút gì đó áy náy, hổ thẹn, nhưng Tử Dương Chân Nhân không thể hiểu ánh mắt ấy ẩn chứa ý nghĩa gì."

Khẽ ngẩng đầu, Lục Vân nhìn lên trời lần nữa, một nỗi lo âu thê lương vô hình bao trùm cả chiến trường. Không hề cúi đầu, Lục Vân nhẹ giọng nói:"

- Ngạo Tuyết, đợi một lúc sau nàng hãy dùng chân khí đỡ năm người bọn họ dậy theo sau ta. Thương Nguyệt phụ trách việc chú ý bảo vệ an toàn năm người bọn họ, những chuyện khác giao cho ta. Hiện tại mọi người chuẩn bị một chút, thời gian cũng không còn sớm chúng ta nên rời khỏi đây thôi.