Thành Lập Cộng Hòa Năm 1400

Chương 26



Dân gian Việt Nam có câu “Tậu trâu, cưới vợ, làm nhà. Trong 3 việc ấy thật là khó thay”. Hội Liên Việt đều đến từ tương lai, nên không thể nào hiểu được cái gọi là khó khăn trong việc cưới hỏi thời phong kiến. Ở thời hiện đại, ai đi soi ngày soi giờ xem có hợp nhau, hay lo lắng đến tứ hành xung ... các kiểu các loại mấy đâu. Thậm chí có khi hai người nam nữ ăn ở với nhau có con rồi mới ra phường làm cái đăng ký để có cái mà khai sinh cho con. Nhưng ở Việt Nam giai đoạn 1400, cái việc cưới hỏi nó mới khó khăn làm sao. Và Dũng đang là nạn nhân của phong tục rườm rà ấy.



Đầu tiên là việc kén chọn của cha vợ. Dân gian có câu “Mua thịt thì chọn miếng mông, lấy chồng thì chọn con tông nhà nòi” hay là “Lấy vợ chọn tông, lấy chồng chọn giống”. Cũng bởi thế mà Dũng bị lão Đinh Tú, cha của Đinh Minh Thu hỏi tới hỏi lui, mấy vấn đề như: Cha mẹ ở đâu (600 năm sau), nhà ở đâu (600 năm sau), học hành đến đâu (Xong cấp 3, nhưng 1 chữ nho bẻ đôi không biết)... Cuối cùng, sau khi Dũng trả lời bài thi xong, ông già tức giận phất tay bỏ vào trong nhà. Nếu không phải Dũng làm “bẩn” con gái ông (chỉ ôm thôi mà – Dũng kêu oan), còn lâu ông lão này mới gả con gái cho hắn... Đến lúc tính tam hợp với tứ hành xung lại càng chết, ông lão hỏi ngày sinh của Dũng, chẳng nhẽ lại nói mình sinh năm 1993, Dũng đành nói mình 20 tuổi. Tính tới tính lui thế nào cuối cùng Dũng nói mình sinh năm Tuất, 1391, còn Thu sinh năm Tý, 1393, cũng may không bị xung khắc.



Qua phần kén chọn là phần Dạm ngõ. Ngày hôm đó, Mạnh, với tư cách là người có chức vụ tối cao của hội Liên Việt, mặc bộ quân phục, trên ngực ghim đủ loại huân, huy chương (Bộ sưu tập trên tàu Quang Trung, lúc này hội còn chưa có huân chương đâu), cưỡi một con chiến mã màu trắng như tuyết, đến nhà Thu để “thưa chuyện” với lão Đinh. Mới đầu lão Đinh còn ngại không dám ngồi xuống, cứ đòi chắp tay đứng hầu. Mạnh và Dũng phải khuyên bảo mãi ông lão tội nghiệp mới dám ngồi xuống, nét mặt có vẻ hồi hộp. Đầu tiên Mạnh lân la nói chuyện gần xa, bàn chuyện thời thế, làm cho tên Dũng đứng đằng sau sốt ruột như ngồi trên đống lửa, mà cha con Thu cũng chả kém gì... Ai bảo chú xông vào phòng anh không gõ cửa – Mạnh đắc ý nghĩ thầm. Sau một hồi vòng vo tam quốc, Mạnh mới nói vào vấn đề



- Bác Tú này, cháu nói với bác chuyện này



- Chuyện gì mong Hầu gia cứ dạy? – Lão Đinh chắp tay nói



- Bác đừng gọi cháu là Hầu gia, cứ gọi cháu là Mạnh, hay tư lệnh là được rồi.



- ẤY chết, bẩm ngài, ngài dạy thế nào chứ gọi thế sao được, phải có tôn ti trật tự chứ ạ - Lão Đinh hốt hoảng nói



- Ôi, vì tôn ti mới thế. Bác hơn tuổi cháu, kính lão đắc thọ mà. Cứ thế nhé. Cháu nói chuyện chính đây. – Mạnh cười nói – Cháu thấy em Thu nhà ta cũng xinh đẹp, nết na, mà đồng chí Dũng đây – Mạnh chỉ vào Dũng – là đội trưởng đội xung kích tiền tiêu, có thể nói chức vị là tương đương với Điện tiền chỉ huy sứ của triều đình, đúng là tuổi trẻ tài cao. Nay trai tài gặp gái sắc, như nam châm hút lẫn nhau, ách, xin lỗi, chắc bác không biết nam châm là gì – Mạnh thấy mặt ông già khó hiểu liền sửa lại – vậy thì nói nôm na thế này vậy. 2 đứa này chúng nó ý hợp tâm đầu, muốn cùng nhau chung sống đến đầu bạc răng long, nên cháu thay mặt hội Liên Việt, cũng đại diện cho nhà của Dũng, đến xin bác cho hai đứa nó được cưới nhau, nên vợ nên chồng.



Dũng đứng đằng sau nghiến răng nghiến lợi. Cái lão này nói luyên thuyên, lung ta lung tung cái gì một đống lớn vậy trời. Muốn đập lão ấy một cái quá.



- Bẩm... ngài Tư lệnh – haizzz, vẫn không sửa được tôn xưng, nhưng gọi là tư lệnh cũng là tiến bộ rồi, Mạnh thầm nghĩ – ngài đã dạy như vậy thì phận dân đen như chúng con... chúng tôi làm sao dám không nghe. Nhưng là người làm cha, ai chẳng muốn con gái mình gả ra được mở mày mở mặt, vì thế...




Không đợi ông lão nói hết, Mạnh đã phất tay nói



- Bác cứ yên tâm, đám cưới của Dũng cũng là đám cưới đầu tiên của Hội Liên Việt, nhất định sẽ làm cho bác vừa lòng. Về phần chọn ngày, thú thật với bác là chúng cháu cũng không thông thạo việc này cho lắm, nên đây là ngày tháng năm sinh của Dũng, xin bác nhờ thầy tính dùm. Xong việc bác cứ đi tòa thị chính tìm cháu



- Vâng, nếu vậy thì tôi cũng yên tâm



Cuối cùng thì cũng xong lễ dạm ngõ. Sau đó gần 2 tuần là lễ ăn hỏi. Đội hình Bưng tráp của nhà trai rất hoành tráng. Hôm đó, Xích Tử, Trần Nhân Tú, Huỳnh Văn Nam, Huỳnh Đức Bình... các sỹ quan cao cấp của hội Liên Việt mặc quân phục phẳng phiu, cầm trên tay những chiếc khay đồ lễ màu đỏ, cưỡi trên chiến mã thuần sắc trắng, đi từ khu nhà đặc cấp đến nhà lão Đinh. Các cô gái của hội thì mặc áo dài đỏ, đứng túm tụm ở nhà gái đợi chờ đoàn bưng tráp đến. Lễ ăn hỏi của hội gồm 1 khay trầu cau, 5 bình rượu gạo, 1% cổ phần công ty dệt Liên Việt, 1 căn nhà ở khu cao cấp, 30 nô lệ và 1 ít ruộng đất ở ngoại thành Hội An.



Cuối cùng là lễ cưới. Lễ cưới của Dũng và Thu diễn ra vào ngày 9/9 năm 1401, trùng với ngày kỷ niệm 1 năm ngày xuyên việt. Đoàn rước dâu thuần một sắc quân phục kiểu mới, áo đen quần xám ùng da đen, đầu đội mũ mềm. Trưởng đoàn là một ông lão thương nhân người Việt, có 5 trai 4 gái, 2 vợ 3 thê, đúng dạng vợ con đuề huề, con đàn cháu đống. Phù rể là toàn bộ các bạn trai của hội Liên Việt, quân phục có đính dây tơ vàng. Dũng mặc áo thụng bằng gấm màu lam, quần trắng ống sớ, đầu búi tó, chít khăn nhiễu màu lam, đi hài thêu. cưỡi ngựa trắng. Đột nhiên Mạnh nhớ tới một câu trong truyện huyền huyễn của Trung Quốc “Cưỡi ngựa trắng chưa chắc đã là hoàng tử, có khi còn là Đường Tăng. Có cánh chưa chắc đã là Thiên Sứ, có khi là người chim”. Mạnh âm thầm chém gió: “Muốn biết Dũng là Hoàng Tử hay Đường Tăng, đêm nay mới có kết quả”... Cô dâu mặc áo mớ ba, trong cùng là áo màu đỏ, áo giữa bằng the hay vân thưa màu xanh chàm, áo ngoài bằng the mỏng màu đen, mặc quần trắng, đi hài gấm. Tóc của nàng được chải lật và búi ra sau gáy, cổ nàng đeo kiềng vàng, phụ trợ tôn lên cái cổ cao 3 ngấn. Trên đôi tay trắng trẻo là những chiếc vòng vàng xinh đẹp. Đây là quà cưới chị em hội Liên Việt tặng nàng, đều là đánh cướp hải tặc thu được, cho ra ngoài cũng không tiếc, hơn nữa Thu cũng sắp thành 1 chị em của hội phụ nữ mà. Đoàn rước đi đến nhà gái thì bị mấy chục người dân Hội An chăng dây chặn đường, bắt phải hát đối mới được cho qua. Mấy cô thấy các đồng chí hội Liên Vịt đẹp trai, cứ trêu bắt đối mấy câu như kiểu



Nhà Gái: Nghe anh hay chữ em hỏi thử mấy câu nì... Con diều hâu bay qua đó có mấy lông rứa anh hè?



Nhà trai: Em về gánh nước cạn sông nầy, anh đây mới đếm số lông của con diều.



Gái: Thân em như cái chuông vàng để trong đại nội có ngàn quân hầu với lính.



Trai: Còn thân anh như thể cái chày (chày làm chi anh) treo lơ treo lửng chờ ngày chày anh gióng chuông.



Gái: Thân em như thể hoa hồng mới nở (quá đẹp), tấm thân anh như cỏ may.



Trai: Lạy ông trời cho gió rung cây để hoa hồng mà rụng xuống, ngọn cỏ may nó chích hờ..



Gái: Thân em như trái mít chín cây(quá thơm) bao chàng công tử ngửi hơi đã tới gần



Trai: Tấm thân anh như con quạ bơ vơ nì, anh đậu trên trái mít ơ, anh xơi luôn từ xơ cho tới cùi



Gái: Thân em như thể hoa sen, thân anh bèo bọt làm sao vào.



Trai: Kiểu ni là phải nhờ trời thôi. Lạy ông trời đổ trận mưa rào, cho hôm mà ngập nước nì, hoa sen mà chìm xuống cho bèo trèo lên sen.



Gái: Thân em như trái mãng cầu bày trên mâm quả có hạt chầu che với lọng.



Trai: Còn thân anh nhủ con chuột trời sinh nì, anh bò lên hương án anh xơi luôn hai quả mãng cầu



Gái: Con chi ko chân bò khắp rừng, khắp rú. Con chi ko có vú nuôi cả con với đàn.



Trai: Con rắn ko chân bò khắp rừng, khắp rú. Em ơi con gà ko vú nuôi cả con với đàn.




Gái: Thân em như trái chôm chôm, bên ngoài xấu xí, còn bên trong ngào là ngọt ngào.



Trai: Còn thân anh như con kiến trên cành nì, anh ngửi mùi chôm chôm chín anh lẻn vào trong mà anh xơi.



Gái: Thân em như cái sạp vàng, anh như manh chiếu rách (ui chao ơi) trải đường đi...



Trai: Ri mờ rách nầy.. em là sạp vàng anh là manh chiếu rách à. Kiểu ni phải nhờ trời thôi em ơi.



Gái: Nhờ trời nữa à.



Trai: Trông đêm nay có bão nổi lên để manh chiếu rách úp lên cái sạp vàng.



Gái: Thân em xác lớn tuổi còn non (non là mấy?) chưa nơi mô ướm hỏi.



Trai: Chờ chờ đợi đợi làm chi...



Gái: Tay bưng dĩa muối chén gừng, gừng cay muối mặn, xin đừng bỏ em.



Trai: Tay bưng dĩa muối rá rau, phu thê là trời định, chớ bỏ em làm răng mờ được, thương em anh phải đi xô nì, anh bổ cái rầm, đất Hội mềm ko đau.



Gái: Đất mềm nên mới ko đau, cớ chi mà anh vấp đá, anh rụng hết răng lâu rồi.



Trai: Rụng răng thì mặc kệ em ơi, tháng 5 là anh đến cưới.



Gái: Tháng 5 mẹ ko cho.



Trai: Tháng 5 cưới được rồi đó.



Gái: Mẹ khôn cho.



Trai: Mẹ không cho mờ cười chúm chím rứa lờ thích lắm



Trai: Tháng 5 anh đến cưới cỡ anh sợ tháng 10 mền sinh con.



Hát đối xong, đoàn rước dâu lấy ra một rương tiền xu, tung lên cho đám trẻ con tha hồ mà nhặt. Sau khi đã vào đến sân nhà gái đoàn đi đón dâu được mời vào nhà ngồi chơi trên chiếu cặp điều ǎn trầu, uống nước và sau đó dùng cơm chiều. Xong xuôi, đại diện nhà trai có "người" xin dâu với họ nhà gái. Nhà gái bao giờ cũng làm ra vẻ dùng dằng, lần khần và chỉ đồng ý cho dâu đi vào giờ cuối của buổi chiều. Đến là mệt...



Đoàn đưa dâu lại do các chị em hội đấu thầu, các chị em mặc áo dài, đội khăn gấm, xinh đẹp như một rừng hoa. Đứng đầu đoàn là một bà già người Hoa khá là “mắn”, đã sinh 6 đứa con, trung bình cứ 2 năm 1 đứa (đẻ như nhợn, nguyên bầy). Đoàn đón dâu đi duyệt binh nghiêm trang bao nhiêu, thì đoàn đưa râu tíu tít vui vẻ bấy nhiêu. Đến là ngộ. Dân chúng đổ ra xem và đi theo đầy đường, rất đông vui. Nào ô, nào khǎn, nào nón thúng quai thao, nào yếm thắm bao xanh, môi trầu "cắn chỉ".




Lúc vào đến khu đặc cấp, 2 bên đường 12 khẩu thần công bắt đầu nổ pháo, pháo nổ ầm ĩ vang như sấm, dân chúng bị giật mình, nhưng ngay sau đó, một dàn chữ màu đỏ xuất hiện giữa nền trời xanh: Chúc mừng đám cưới Dũng – Thu, chúc hai bạn Bách niên giai lão. Hội Liên Việt.



Tối đó là lễ tế tơ hồng nguyệt lão, tiên thiên, là lễ mệnh tiếu (nghe lời cha mẹ dạy bảo). Sau cùng là lễ hợp cẩn. Bà trưởng đoàn dắt Thu bước qua đống lửa bước vào buồng mình. Bà già bắt đặt một cái cối trước cửa buồng ngủ, khi Thu bước qua cái cối đó thì Huyền Nhi đại tỷ thay mặt nhà trai cầm chày giã vào cối không ba cái. Giường của đôi vợ chồng mới cưới đã được một người đàn bà có tuổi, nhiều con cái trải chiếu cho, một chiếc sấp, một chiếc ngửa... Vào giường, Thu ngồi thật mạnh xuống giường, trong lúc anh em hội Liên Việt bắt đầu vào làm náo động ầm ĩ cǎn buồng lên một lúc rồi mới đi ra.



Sau đó là lễ hợp cẩn: Dũng cùng Thu cùng nhau uống chung một chén rượu nhỏ, thể hiện cho ước muốn sớm có con, vợ chồng hoà thuận đến "bách niên giai lão".



----------



Dũng kiểm tra hết cửa nả, chắc chắn đám Liên Việt đã bị đuổi sạch sẽ, mới vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại. Dũng ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay Thu. Thu lúc này xấu hổ, hai mắt nhìn xuống mũi chân, không dám nói gì. Dũng dùng tay nhẹ nâng cằm nàng lên, trìu mến nói:



- Thu, anh yêu em.



Nói rồi, hắn nhẹ đặt lên môi nàng một nụ hôn dài. Quần áo của hai người dần dần được cởi bỏ, hai tấm thân trần trụi cuộn lại với nhau, cảnh xuân chan chứa khắp căn phòng.



A... một tiếng ngân nhẹ vang lên, Thu đã chính thức trở thành vợ của Dũng...



----------



Hôm sau, sau khi vợ chồng Dũng về nhà làm lễ lại mặt trở lại, thì một lễ cưới theo kiểu Tây đã được tổ chức ra ở quảng trường trung tâm thành phố, rượu thịt được phát miễn phí, mọi người vừa ăn vừa hát hò vui vẻ. Xích Tử nhảy lên sân khấu hò hét:



- Sau đây, em xin hát một bài tặng cô rê chú dẩu, ý lộn, cô dâu chú rể. Bài hát có tựa đề, Đồi thông hai mộ!!!



- Cút!!!



- Xuống đê



- Xích tử múa thoát y đê em



Bên dưới sân khấu, anh em bắt đầu chọi gạch. Một lát sau, Xích Tử mặt mũi sưng vù, ôm một đống gạch xuống sân khấu, cười to: Đủ gạch xây nhà rồi, hô hô!



Nghĩ đến hát hò, Mạnh mới nhớ ra, chưa có quân nhạc. Chết thật, quên mất... Ngay ngày mai phải tiến hành chỉnh lí quân nhạc mới được, quân đội không có quân nhạc thì thiếu đi hơn 1/3 rồi.