Thành Lập Cộng Hòa Năm 1400

Chương 14



Xích Tử và Huyền Nhi lẻn vào hang Nàng, núi An Tây, nơi mà Bình và Tú đã ẩn núp lần trước. Sau hai ngày ẩn núp và theo dõi mục tiêu, cuối cùng hai con cáo vàng đã được đưa về chầu trời khi đang cùng quần thần dự lễ tế trời ở Nam giao. Hai viên đạn đặc biệt chỉ nhỉnh hơn mũi kim một chút bắn trúng trái tim của vị hoàng đế xuất thân từ thương buôn và con trai thứ của hắn. Đó là hai viên đạn có chứa chất độc Xianua cực mạnh, hòa tan nhanh, theo máu chạy vào tim chỉ hết chưa đến 1s.



Giữa buổi tế, quần thần nước Đại Ngu đột nhiên thấy Hoàng đế Thánh Nguyên và hoàng thái tử đột nhiên lăn ra đất, ôm ngực co quắp. Thái y lập tức được gọi đến, nhưng tất cả đều quá muộn, hoàng đế và hoàng thái tử đều đã băng hà. Do không thấy được dấu vết hoàng đế bị ám sát, mọi người cho rằng hai người đồng thời bị trúng gió mà thôi. Dưới sự dẫn dắt của quần thần theo phe Nguyên Trừng, tháng 11 năm Canh Thìn 1400, quần thần nước Đại Ngu tôn Hồ Nguyên Trừng lên làm vua, niên hiệu Thiệu Thành. Vừa lên ngôi, Trừng liên ban chiếu



- Thái Quốc Mạnh, đảo chủ đảo Liên Việt, anh hùng dẫn dắt huynh đệ tiêu diệt hải tặc, nay phong làm Hải quân Thượng tướng quân, Triệu Phong hầu, Thượng đẳng công, ban cho đất Thuận hóa làm đất phong, thưởng lương 1 vạn thạch (1 thạch = 59,2 kg, 1 vạn thạch khoảng 500 tấn), ban cho thợ khéo 1000, ban thưởng 1 vạn nô lệ, lại đem những kẻ có tội 1 vạn người đem sung quân đến đó làm nô lệ.



Đám quần thần nhìn nhau nghi hoặc. Kẻ này là ai mà lại có thể để tân hoàng để mắt đến, ban phong cho nhiều như vậy. Chỉ là chém giết vài tên hải tặc mà thôi, dù sao cũng là man di ngoài hoang đảo, có gì đáng xem. Nhưng đất Thuận Hóa đúng là vùng tranh chấp, thường xuyên có quân Chiêm qua lại cướp bóc, mọi người cũng chả quan tâm làm gì. Chẳng qua có ghen tị thì là ghen tị với số lượng phần thưởng hấp dẫn kia mà thôi.



-----------



Thuận Hóa, một con tàu khổng lồ đen sì như dẫy núi thả neo ngoài biển, trông vô cùng uy hiếp. Quan trấn thủ Thuận Hóa là Hà Nguyên dẫn đầu các quan chức địa phương đến đón chủ nhân mới của đất này, Triệu Phong Hầu Thái quốc Mạnh. Nhưng khi hắn dẫn mọi người đến nơi, thì dãy núi đen kia đã làm cho tất cả sợ hết hồn. Tiếp sau đó là 3 chiến thuyền cỡ lớn, trên tầu treo một lá cờ kỳ lạ, có hình 1 con quái vật màu đỏ trông vô cùng dữ tợn (người lúc này chưa nhận ra được con rồng đỏ thời sau, vẫn quen với hình rồng uốn khúc). Chiến thuyền cập bến Thuận Hóa, một đội lại một đội binh lính ùa xuống thuyền, trên người mặc quân phục bằng vải đen, trông còn xịn hơn bộ quan phục gấm của quan trấn thủ



Cuối cùng là một người thanh niên, tuổi chừng chưa đến 30, ung dung bước xuống tàu. Khi hắn vừa đặt chân xuống tàu, đám binh lính đột nhiên dậm chân một phát, ôm những món vũ khí kỳ lạ vào người, ánh mắt nghiêm trang, đồng thời, trên chiến hạm đột nhiên pháo nổ vang, làm cho quan viên thuận hóa sợ hãi, tưởng chừng đánh nhau đến nơi




Mạnh mỉm cười hòa ái nói



- Đừng sợ, đừng sợ. Pháo mừng ấy mà!



- Xin hỏi, ngài có phải Triệu Phong hầu Thái Quốc Mạnh đại nhân không – Hà Nguyên hỏi



- Đúng, chính là ta



- Xin mời, xin mời các vị vào thành. Bản quan đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho các vị rồi.



Buổi tối hôm đó, trong căn phòng lớn tạm dùng để đóng quân hội Liên Việt, mọi người cùng nhau nghiên cứu phương hướng phát triển trong thời gian tới. Mỗi người một ý, cuối cùng buổi họp đưa ra được phương hướng phát triển trong vòng 5 năm tới như sau



Thứ nhất là ra tăng việc nghiên cứu, phát minh, chế tạo máy hơi nước. Việc này cực kỳ quan trọng, giao cho tổ nghiên cứu của Kiên phát triển. Từ cơ sở máy hơi nước chế tạo các loại máy sử dụng trong công nghiệp. Yêu cầu rất đơn giản: Càng cồng kềnh càng tốt, càng khó hiểu càng tốt (đề phòng gián điệp của lão Tờ rừng)



Thứ 2 là lợi dụng lúc tàu Quang Trung vẫn còn xăng, tiếp tục cướp bóc đám hải tặc, thu thập tài nguyên và nhân lực, giải cứu nạn nhân. Đợi khi đóng xong chiến hạm kiểu mới sẽ cho tàu Quang trung về hưu.



Thứ 3 là dần dần thay thế bộ máy quan lại của nhà Hồ bằng các thành viên hội Liên Việt



Tẩy não, huấn luyện lại 5000 lính nhà Hồ, chiêu mộ thêm binh lính.



Tấn công Chiêm Thành, Chân Lạp, tổ chức lính đánh thuê tham chiến ở Mã Lai



Nghiên cứu chế tạo thủy tinh, gương, chuẩn bị buôn bán với nhà Minh và các nước trong khu vực



Nghiên cứu chế tạo pháo, trên cơ sở cải tiến pháo thần cơ. Sử dụng máy móc để chế tạo đạn ô van, trên cơ sở đó nghiên cứu súng trường và pháo nạp hậu




Ngoài ra, Mạnh còn chuẩn bị bí mật mở 2 khu vực, đó là nơi nghiên cứu đội quân “Tử thần” của giáo sư Long, và nơi trồng hoa anh túc. Cả hai nơi đều được liệt vào quân sự cấm địa, kẻ đột nhập có thể bị giết không cần hỏi. Chỉ có Phong Linh, Mạnh và giáo sư Long biết sự tồn tại của khu vực này



----------



3 tháng sau



Máu đã chảy thành sông trên đất Đại Ngu. Thiệu Thành hoàng đế mạnh tay cải cách, bất kỳ kẻ nào chống lại, nhẹ thì sung quân, gia sản bị thu hồi, nặng thì chém đầu bêu giữa chợ. Dân chúng, quý tộc bất an, thấp thỏm lo âu. Cho dù những chính sách như dùng tiền giấy, giải phóng nô lệ... cũng làm cho dân chúng yên tâm được phần nào, nhưng trong lòng vẫn âm thầm nổi sóng.



Ở Thuận Hóa, các quan viên tư phủ trở lên của nhà Hồ đã bị thay thế bằng các thành viên hội Liên Việt, như bộ trưởng bộ y tế Đường Cố Nguyệt, bộ trưởng bộ tài chính Lí Hạ Viên



Chỉ ngày thứ 5 sau khi đặt chân tới đất Thuận Hóa, Kiên đã chạy tới chỗ Mạnh, giới thiệu cỗ máy hơi nước mang tên Liên Việt 1, được sử dụng trong công nghệ dệt. Nô lệ, tù binh được giải phóng, trả tự do rồi được đưa đến các mỏ khoáng khai thác các loại khoáng chất phục vụ công nghiệp. Xe đẩy cũng được chế tạo ra, đường ray cũng được lắp đặt. Đặc biệt là trong quá trình lắp đặt đường ray này đã chết mất mấy trăm tên hải tặc. Cũng may là trong thời gian này, tàu quang trung xuất kích 13 lần, tiêu diệt 3000 tên hải tặc, bắt tù binh 1 vạn tên, giải cứu 2 vạn dân chúng... Chỉ 3 tháng, đất Thuận Hóa như thay da đổi thịt. Cũng phải cảm ơn 1 vạn thạch lương thực của bác Trừng, cộng với vật tư tồn kho Thuận Hóa nên hội Liên Việt mới có thể phát triển nhanh như vậy. Nhưng lúc này, tàu Quang Trung cũng đã xăng cạn đạn kiệt, chỉ có thể thả neo xa bờ, như là sự đe dọa âm thầm với nước Đại Ngu. Dù sao tên kia cũng không biết chiến hạm không có đạn. Không đúng, có lẽ giờ phút này hắn đã biết rồi, dù sao Hồ Nguyên Chất cũng biết bí mật này. Nhưng cho đến khi hắn đảm bảo an toàn khỏi súng ngắm, nhất định Trừng sẽ không đối phó với Liên Việt



Ngồi trên bãi cát nhìn chiến thuyền Quang Trung đỗ phía xa, Mạnh nhớ đến việc tháng trước, Lý Hạ Viên, Đường Cố Nguyệt cùng một loạt các cô nàng tổ tài chính kế toán nhịn đau, cắn răng đem gương và son môi của mình dâng lên hoàng hậu vợ vua Chu Thành Tổ, được ban thưởng vô số ngọc ngà, các nàng bán đi, mua lương thực chở về Việt Nam, giảm bớt gánh nặng cho hội Liên Việt. Mạnh cũng nhớ đến tổ nghiên cứu đang ngày đêm vùi đầu cải tiến và chế tạo máy móc, lực lượng vũ trang thì đang mở rộng, huấn luyện, tẩy não lính mới... Ai cũng bận rộn, ai cũng vất vả. Kể cả Jame cùng đám thủy thủ cũng đang đánh vật với việc nghiên hải chiến kiểu cũ, dù sao dùng chiến hạm cơ động hiện tại là không dùng được nữa rồi. Nhưng cũng may, truyền thuyết về con tàu của quỷ, chiến hạm sắt đã truyền khắp biển Đông, đám hải tặc thấy chiến hạm này chạy còn không kịp, kẻ nào dám khiêu khích. Nên vùng Thuận hóa mới được an bình như thế này. Duy nhất chỉ có Mạnh là kẻ vô dụng, chả biết làm gì cả. Hắn học chuyên ngành du lịch, biết sử đấy, biết Hán Nôm đấy, nhưng cuối cùng... haizzz. Duy nhất để hắn dựa vào là chiến hạm Quang Trung, hiện tại cũng đã về hưu.



Đang suy nghĩ miên man thì Mạnh thấy Phong Linh đi tới. Hắn để ý xung quanh 1 lát rồi nói với Mạnh:



- Giáo sư Long muốn gặp anh!



Mạnh kích động. Cuối cùng cũng có kết quả rồi sao. Hy vọng có một đội quân trung thành thay máu cho các chiến sỹ Liên Việt đã ở ngay trước mắt. Mạnh liền đừng dậy, bước vội theo Phong Linh đi về khu vực nghiên cứu tối mật.



- Thành... thành... thành... công rồi!!! – Giáo sư Long thấy Mạnh thì lắp bắp. Đi theo Giáo sư đến một sân rộng, ở đó có 50 người cởi trần, đeo mặt nạ đang đứng thẳng tắp.



- Tôi dùng thuốc kích thích hệ thần kinh, thôi miên, gây mê... cuối cùng đã thành công rồi.



- Tốt lắm giáo sư. – Mạnh gật đầu, nhìn đám lính tử thần, cười lạnh ra lệnh – quỳ xuống.




Cả 50 tên đều quỳ hết cả xuống. Mạnh chỉ vào một tên nói



- Ngươi, tiến lên 2 bước. Tự sát đi!



Tên này lập tức tiến lên, cầm dao đâm thẳng vào tim, mắt nháy cũng không nháy 1 cái. Mạnh mừng rỡ nói



- Tốt lắm, tốt lắm giáo sư Long. Ta sẽ tăng cường nhân lực và vật tư cho ngài. Ta muốn 3 tháng, không, 2 tháng, toàn bộ 2000 tên hải tặc đảo Tội Ác phải trở thành Tử Thần



- Vâng, vâng, tôi sẽ cố hết sức



- Tốt lắm.



Ra khỏi trung tâm nghiên cứu, Mạnh cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Có đội quân tử thần, chiến tranh sắp sửa lại xảy ra rồi, Mạnh và tổ tham mưu mới lại có đất dụng võ.



-----------



Ầm!!! Ầm!!! Tiếng pháo nổ râm ran phát ra từ 10 khẩu pháo thần cơ kiểu mới. 10 khẩu pháo này có 2 khẩu là Liên Việt được Hồ Nguyên Trừng giao cho, 4 khẩu mới đúc xong còn 4 khẩu là mua lại của Trừng. 10 khẩu pháo đã được gắn trên xe kéo pháo có bánh xe, có giá xoay và 2 càng gỗ gần giống với pháo thời cận đại. Một số loại thước ngắm cũng được đưa vào sử dụng, và quả thật độ chính xác của pháo binh đã được tăng lên rất nhiều. Như lần thử pháo vừa rồi, có 3 phát đạn trúng mục tiêu, còn lại cũng chỉ lệch 1m-2m so với dự đoán.



Mạnh cũng bắt đầu đặt hàng công binh xưởng chế tạo 1 ít súng cối, loại này đơn giản, dễ chế tạo mà uy lực cũng không kém, chỉ có điều đạn pháo cũng phải đặc biệt, không thể dùng đạn bình thường được (vì sát thương không cao)



Lúc này chỉ chờ 3 tháng, 3 tháng nữa, không biết có thể có điều gì bất ngờ dành cho hội Liên Việt nữa không đây...