Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Chương 12

Sống với Thiên Lãng trong cùng một mái nhà cũng không phải là chuyện khó lắm.

Dù gì thì hai người cũng đã biết nhau hơn mười năm.

Tuy nhiên, Vi Lam vẫn có cảm giác không giống với ngày trước.

Thiên Lãng bắt đầu đối xử với cô như người anh trai thực thụ, hàng ngày trước khi đi làm, anh đều đặt trên tràng kỷ ba đĩa nhỏ, lần lượt đựng quýt, hạnh nhân và socola.

Anh nói sợ cô ở nhà một mình buồn, nên chuẩn bị một số thứ như đồ ăn vặt, tiểu thuyết để cô giết thời gian.

Từ trước đến nay họ không thân thiện với nhau, sau đó lại xa nhau bảy tám năm, Thiên Lãng vẫn nhớ cô thích ăn loại hoa quả gì, đồ ăn vặt gì, thích đọc sách gì.

Sau này Vi Lam mới biết, gian phòng có chiếc giường rộng đó là của cô, còn gian phòng bên trái cửa đóng kín đó mới là của Thiên Lãng.

Một điều lạ là, gian phòng đó luôn khoá chặt cửa, dường như sợ người khác đi vào nhìn trộm điều bí mật của anh vậy.

“Gì mà bí ẩn như vậy, không phải là trong phòng có chứa gái đẹp chứ? Có một lần tại bàn ăn, cô đã dò hỏi.

Thiên Lãng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn cô, cười cười.

“Không có ai dạy em à? Dò la đời tư của người khác là hành vi không đạo đức”.

Câu nói này càng khiến Vi Lam nghi ngờ.

Anh ta có “đời tư” gì chứ?

Nghe người ta nói, người từ nước ngoài trở về, rất nhiều người nhiễm phải tật lạ, ví dụ thích giết người, đồng tính luyến ái gì đó. Cũng có khả năng là, anh ta đã giết người, sau đó chặt thành tám khúc giấu ở trong phòng.

Nghĩ đến đây, cô thấy rợn tóc gáy.

Chiếc mũi nhạy bén của Vi Lam không ngửi thấy mùi gì lạ. Nhưng điện thoại của Linh, đã chứng thực được một lời dự đoán khác của cô: “Vi Lam à, ông anh Tần Lãng của cậu hình như không có hứng thú gì với phụ nữ!”

“Cậu vẫn theo đuổi ông ấy à?”

“Đúng vậy, tớ đã phải mất bao nhiêu công, mỗi lần hẹn hò với anh ta, tớ đều mặc váy ngắn, áo hai dây, nhưng anh ta không thèm để mắt gì cả!”

Dáng người Linh rất bốc lửa, bộ ngực đẫy đà, cặp mông cong, rất gợi cảm, là đàn ông theo bản năng đều phải ngắm nhìn.

Hóa ra – hóa ra – không những thân hình gầy gò đó của cô không có sức cuốn hút đối với anh, thân hình của tất cả phụ nữ đều không có sức cám dỗ đối với anh?!

“Tớ… tớ… hơi nghi ngờ rằng anh ấy là gay… anh ấy còn nói… anh ấy không có người yêu”.

Vẻ lãng tử của Thiên Lãng trước con gái, cô đã biết từ lâu, nhưng chưa bao giờ nghi ngờ anh có điều gì bất thường.

Không đúng, năm 15 tuổi, cô dễ dàng cám dỗ được anh như vậy, rõ ràng là anh có phản ứng trước con gái… Vi Lam chợt nghĩ, không lẽ sau lần đó anh bắt đầu từ chối cơ thể của phụ nữ ư?

Nếu đúng như vậy thì tội của cô thật tày đình!

Mặc dù họ sống trong một thời đại khoan dung, đồng tính luyến ái đã không còn là chuyện gì ghê gớm nữa, nhưng Vi Lam vẫn thấy khó tưởng tượng bên cạnh mình có một “đồng chí” tồn tại.

Nếu ngày nào đó, anh trở về nhà, nghiễm nhiên đưa về một gã đàn ông, sau đó khoác vai bá cổ, anh anh em em ngay trước mắt cô.

Liên tưởng đến cảnh quay trong phim Lam Vũ, khắp người Vi Lam dựng hết cả lông chân, thậm chí cô có phần hối hận, đáng lẽ “phụ nữ” trong ba điều luật phải đổi thành “đàn ông”!

Để tránh cảnh ngượng ngùng đó, Vi Lam đã trả phép đi làm trước dự định, và hơn nữa là đi sớm về khuya.

Đến giờ tan sở, cô thường đi cùng với Linh.

Hôm nay vừa đi làm, Linh liền đến hẹn với Vi Lam, buổi tối cùng cô ấy đi gặp gỡ một anh chàng do người khác giới thiệu làm mối.

“Cậu gặp người ta, tại sao lại bắt tớ làm kẻ thứ ba vô duyên?”

“Cậu không biết, đây là lần gặp gỡ thứ bốn của tớ trong tháng này. Sau mỗi lần gặp họ đều nói với tớ rằng bọn mình không hợp nhau, vì tớ quá hoạt bát”. Linh nói với vẻ rất thần bí, “lần này tớ quyết định giả vờ làm thục nữ, nhưng lại sợ nếu không khí trầm quá sẽ không hay, chính vì thế mới gọi cậu đi cùng để điều chỉnh bầu không khí”.

Linh nói cũng đúng. Đằng nào buổi tối cũng không có chỗ nào để đi, Vi Lam liền nhận lời.

7 giờ tối, hai người ngồi trong một nhà hàng có vẻ khá sang trọng.

Đối phương vẫn chưa đến. Lần đầu tiên gặp gỡ đã để phụ nữ phải đợi, thật là quá đáng!”

“Chị Trương nói rồi, là bác sĩ rất bận. Có lẽ anh ấy đang làm phẫu thuật, bọn mình đợi thêm chút nữa đi!” Linh tỏ ra rất kiên nhẫn.

Người này chính là “cậu em họ” mà lần trước chị Trương giới thiệu cho Vi Lam, nghe nói là bác sĩ ngoại khoa vừa đẹp trai vừa có tài.

Lại đợi thêm 10 phút nữa, Vi Lam định kéo Linh đứng dậy: “Anh chàng kiêu căng như vậy, không cần cũng chẳng sao!”

“Xin lỗi, trước khi đi lại có cuộc phẫu thuật, anh đến hơi muộn!” Một giọng đàn ông trầm ấm dễ nghe cất lên.

Vi Lam ngẩng đầu, nhìn thấy một anh chàng mặc áo trắng, gương mặt thanh tú trắng trẻo, đeo một cặp kính nhỏ, nụ cười hiền từ hiện trên môi.

“Không sao cả, không sao cả!” Linh như người trúng giải xổ số độc đắc, vô cùng mừng rỡ.

Không ngờ, qua người khác giới thiệu cũng có thể gặp được người đàn ông tuyệt vời như thế này! Đối phương đẹp trai dịu dàng, khí chất nho nhã, rất giống với ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc đang nổi Bae Yong Jun.

Vi Lam rất ít xem phim Hàn Quốc, cũng không biết ai là Bae Yong Jun, nhưng lại cảm thấy trông anh rất quen.

“Chào hai em, anh là Hứa Thiều Hàm, chữ Hàm trong từ hàm dưỡng có nghĩa là điềm đạm

Hàm – cũng là chữ hàm trong từ hàm dưỡng?

Trước mặt Đông Joăng, Linh quên hẳn việc phải “giả vờ thục nữ” như dự định ban đầu, cướp lời nói chuyện với bác sĩ Hứa Thiều Hàm.

“Anh đẹp trai như thế, làm bác sĩ thì phí quá!”

“Các bác sĩ nam trong bệnh viện các anh, người nào cũng đẹp trai như anh ư?”

“Em đã được nghe nói từ lâu rằng bác sĩ ngoại khoa đều rất cao to, không ngờ các nét của anh lại đẹp như vậy!”



Vi Lam đã quá quen với những lời “si tình” kiểu này của Linh nên không lấy gì làm lạ. Chỉ có anh chàng đối diện là tỏ ra bất ngờ. May mà anh ta cũng là người có phong độ điềm đạm, từ đầu đến cuối đều lịch sự mỉm cười, ăn xong còn bảo đưa hai cô về.

“Đừng khách khí, anh đưa Linh về đi. Nhà em rất gần đây”.

Vi Lam biết ý nói, Linh nhìn cô chớp chớp mắt với vẻ cảm kích, ôm tay anh chàng, chui luôn lên xe.

Đợi đến khi xe của họ đã đi xa, cô mới vẫy một chiếc taxi.

“Đến hoa viên Hải Cảnh”.

Lái xe nghe thấy cô nói đến địa danh đó, ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Hoa viên Hải Cảnh” là khu chung cư quản lý theo kiểu khách sạn thiết kế dành riêng cho những chàng trai, cô gái thành đạt nhưng độc thân, thu hút rất nhiều “Bạch Cốt Tinh” ở thành phố này.

Khu chung cư cao cấp như vậy mà cô lại có một chùm chìa khoá trong đó.

Vi Lam mở cửa ra, phòng tối đen như mực. Thiên Lãng vẫn chưa về, cô đưa tay dò công tắc, đèn đột nhiên bật sáng.

Thiên Lãng từ ghế sofa đứng dậy, trên tràng kỷ có đặt chiếc gạt tàn, bên trong đựng đầy đầu mẩu thuốc lá.

“Tần Thiên Lãng, tại sao anh không bật đèn, định dọa em hả?” Cô phàn nàn.

“Tối một chút dễ khiến người ta yên tĩnh”. Anh lặng lẽ nói, lại châm thêm một điếu thuốc nữa.

Vi Lam rất ghét mùi thuốc lá, bất giác cau mày, cô tưởng rằng anh không hút thuốc.

“Em đi đâu vậy? Sao về muộn thế?” Thiên Lãng trân trân nhìn cô.

“Đi chơi phố với một cô bạn đồng nghiệp”. Vi Lam khẽ nói một câu, quay người đi vào nhà tắm.

Lúc đánh răng, cô nhìn mình trong gương, một gương mặt ôn hòa thanh tú dần dần hiện ra trước mắt.

Hứa Thiều Hàm, cô chắc chắn rằng chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, tại sao lại có cảm giác như đã từng gặp mặt?

“Em đi làm sớm là để trốn anh đúng không?”

Vi Lam giật mình, Thiên Lãng đã đứng sau lưng cô không biết từ bao giờ.

Cô đặt bàn chải vào cốc, lấy khăn mặt lau hết bọt trên miệng, không nhìn anh, đi ra ngoài.

Lúc đi qua người Thiên Lãng, đột nhiên anh đưa tay ra, túm chặt cô.

Anh dồn cô vào tường, cúi đầu xuống, khẽ hỏi: “Nói cho anh biết vừa nãy em nghĩ gì, ngay cả khi đánh răng mà cũng thẫn thờ như thế?”

Mùi thuốc lá nồng nặc phả ra từ miệng Thiên Lãng. Lúc này Vi Lam mới phát hiện ra rằng, đầu tóc anh rối bù, mắt hơi đỏ, cổ áo sơ mi màu xanh nhạt để hở, trông có phần sa đọa.

Nhìn anh, cô cảm thấy buồn buồn.

“Tần Thiên Lãng, chúng ta chung sống hòa bình, em không để tâm đến việc của anh, anh cũng đừng nên để tâm đến em, có được không?”

Giọng cô xen lẫn chút gì đó khẩn cầu.

Thiên Lãng không nói gì nữa, lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, mơ màng.

Một hồi lâu, cuối cùng anh đã buông cô ra, anh thở dài nói: “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng của anh không được tốt lắm”.

Vi Lam được thả tự do, thở phào một hơi, sau đó hỏi: “Là vì công ty Vân Thiên ư?”

Anh cau mày, ánh mắt sầm xuống.

“Thực ra, anh không hề thích làm ăn. Anh rất ghét sự giả dối, lừa gạt lẫn nhau trên thương trường”.

Vi Lam cúi đầu, im lặng không nói gì.

Đáng lẽ công ty Vân Thiên không phải là trách nhiệm của Thiên Lãng, anh có thể sống một cuộc sống tự do tự tại ở châu Úc, nhưng vì cha bị tai biến mạch máu não bất ngờ, sự nghiệp gia tộc nghiễm nhiên đổ xuống vai anh.

“Hồi xưa, anh rất thích đá bóng, muốn trở thành một cầu thủ bóng đá, sau đó lại thích chơi đàn violon, mấy năm ở châu Úc, thậm chí lại thích cả hội họa…”

Nói đến đây, Thiên Lãng dừng lại một lát, đưa ánh mắt sâu thẳm ra nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh trăng bàng bạc.

“Bây giờ mới biết, thế giới này tàn khốc như vậy. Việc mình muốn làm nhất lại không làm được, cái mình muốn có nhất cũng không thể có!”

Vi Lam từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh chàng trước mặt. Anh đẹp trai, mái tóc đen hơi xoăn, đôi mắt hút hồn người khác, sống mũi cao, rồi cả đôi môi và chiếc cằm đẹp.

Rõ ràng anh là một chàng hoàng tử! Hóa ra, hoàng tử cũng có lúc buồn.

Đột nhiên nhớ đến cái đêm của rất nhiều năm trở về trước, anh tư lự chơi bài Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài dưới ánh trăng. Chiếc bóng lẻ loi đó mới là sự lột tả chân thực về anh.

Thực ra, cũng giống như cô, Thiên Lãng cũng là một đứa trẻ cô độc.

Cảm giác cùng chung cảnh ngộ nên thương nhau khiến cô bất giác vỗ vào tay anh nói: “Đừng suy nghĩ nữa, ngủ thôi anh”.

Anh quay đầu ngay lại, nhìn cô một cái, sau đó nắm chặt tay cô.

“Vi Lam, em cho anh sức mạnh được không? Anh biết, từ trước đến nay em đều rất thông minh”.

Cô không hiểu được ý của câu nói này, ngơ ngác hỏi: “Không phải là anh muốn em gia nhập công ty Vân Thiên chứ? Em đã nói từ lâu rằng em bỏ phiếu trắng”.

Thiên Lãng nhìn cô, khẽ cười.

“Không cần phải như thế, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi”.

Vi Lam cảm nhận được rất rõ rằng, anh nắm chặt tay cô hơn.