Thiên Lãng đến gian phòng thuê của Vi Lam, giống như một bác sĩ, liền kiểm tra vết thương trên cánh tay cô.
Cô không những bị đâm gẫy cánh tay phải, cổ tay cũng bị thương, vì cô không đến bệnh viện thay thuốc đúng thời gian nên đã bị nhiễm trùng.
“Tại sao em không đi thay thuốc?” Anh nhìn chăm chú vào vết thương của cô, mày cau lại.
Đương nhiên là lười rồi, còn nữa… rất ghét bệnh viên.
Sáng hôm sau cuối cùng vẫn phải đến viện, cô bị Tần Thiên Lãng tống lên xe, đi thẳng đến đó.
Mùi của thuốc sát trùng lysol sực lên mũi, rất lạ.
Bác sĩ rửa vết thương cho Vi Lam, cảm giác đau xé thịt khiến cô không chịu được kêu lên thảm thiết.
“Bác sĩ, cô ấy bị sao vậy?” Thiên Lãng đứng sau bình phong hỏi với vẻ sốt ruột.
“Cô ấy không thay thuốc đúng giờ, khiến cho miếng bông vàng dính vào da non”. Bác sĩ lắc đầu than thở, “đây gọi là lâu ngày sinh ra đau, không còn cách nào khác”.
Lần đầu tiên Vi Lam được nghe đến bông vàng, cô hỏi với vẻ tò mò: “Tại sao lại đặt bông vàng lên vết thương hả bác sĩ?”
“Loại bông này không những có thể cầm máu, mà còn giúp cho vết thương nhanh liền”.
Bác sĩ dùng miếng băng băng cổ tay cô lại, dặn dò: “Lần sau nhất thiết phải kịp thời đến bệnh viện để thay thuốc, nếu không bàn tay này của cháu sẽ tàn phế đấy”.
“Cảm ơn bác sĩ, cháu nhớ rồi ạ”.
Vi Lam khẽ trả lời, ra khỏi phòng thay băng.
Trên đường về, sắc mặt Thiên Lãng rất không vui, môi mím chặt, không nói câu nào.
Chắc là công ty Vân Thiên đã xảy ra chuyện gì đó.
Vi Lam cũng không hỏi nhiều, cô tựa đầu lên lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, cố gắng chịu đựng cái đau trên cổ tay.
Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, xe đã dừng lại.
Vi Lam mở mắt ra, phát hiện thấy xe dừng ở một khu chung cư cao cấp.
Bốn xung quanh đều là nhà cao tầng, ngoài ra còn được tô điểm bằng một số cây hoa cây cỏ kỳ dị.
“Đây là đâu vậy?” Cô giật mình, “không phải anh đưa em về nhà sao?”
“Từ bây giờ trở đi, đây chính là nhà của em”.
Thiên Lãng mở cửa bên tay phải ra: “xuống đi!”
Lúc này Vi Lam mới ý thức được rằng mình đã bị anh “bắt cóc”.
“Em không xuống! Anh đưa em về đi!”
“Em không chịu xuống thì anh đành phải dùng biện pháp mạnh đó!” Thiên Lãng lạnh lùng nói.
Cô hét lên, đã bị anh bế ngang eo lên.
“Buông em ra!” Vi Lam lấy tay đấm vào sống lưng anh, “mau buông em ra!”
“Lên nhà anh sẽ buông em ra”.
Thiên Lãng không nói gì thêm, bế cô đi vào một tòa nhà, dừng bước trước thang máy.
Đây là nơi công cộng, một người đàn ông bế cô, còn ra thể thống gì nữa?
Cô muốn giãy giụa, nhưng bị anh kẹp chặt.
Trời ạ! Vi Lam không thể ngờ rằng anh lại ngang ngược đến vậy.
“Tần Thiên Lãng, có phải em không biết đi đâu”. Cô nói gấp gáp, “buông em ra!”
Ai ngờ đâu rằng anh lại giống như một cậu bé nganh ngạnh, không thèm đếm xỉa đến lời Vi Lam.
Quả nhiên, cửa thang máy đã mở. Người đứng bên trong hơi sững lại, hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Anh Tần, anh đang…?”
“Không còn cách nào khác, con gái thích làm nũng mà”. Thiên Lãng tỏ vẻ bất lực, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại đầy vẻ nuông chiều.
Hê, đóng kịch giỏi thật!
“Không phải như vậy đâu?” Vi Lam không cam lòng để anh khống chế, giãy giụa nói, “em không”…
“Vi Lam”, anh ngắt lời cô, cánh tay ôm eo cô rất chặt, “em lúc nào cũng ngang bướng như vậy, nói không cần sự quan tâm của người khác, em xem em tự chăm sóc mình thành cái gì rồi?”
Cô hơi sững người.
Giọng anh nghiêm túc như vậy, thành thật như vậy, không giống với đóng kịch.
Hơn nữa, lồng ngực anh thật sự rất ấm áp, rất rộng rãi. Không ngờ dáng người cao như anh lại có cơ bắp rắn chắc như vậy.
Không, đáng lẽ cô phải biết từ lâu rồi. Năm 15 tuổi, cô đã được tận mắt nhìn thấy nửa người bên trên của anh ở trần. Khi anh ôm chặt cô, thậm chí da thịt họ còn chạm vào nhau…
Vi Lam thầm nghĩ, mặt mỗi lúc một đỏ, đầu cúi mỗi lúc một thấp, gần như cả người gục trước ngực anh.
Trong mắt mọi người bên cạnh, đây giống như đôi tình nhân hạnh phúc.
“Anh Tần và người yêu hạnh phúc quá!” Người đó nói với vẻ hâm mộ, đồng thời bấm nút tầng số 13 thay Thiên Lãng.
“Keng” một tiếng, đã lên đến tầng 13.
Vừa ra khỏi thang máy, Vi Lam liền ra sức giãy giụa để thoát khỏi tay Thiên Lãng, nói với vẻ đầy bực dọc: “Tần Thiên Lãng, anh quá đáng quá!”
“Tay em bị thương rồi, anh chỉ muốn chăm sóc em tốt hơn thôi”. Giọng anh trầm ấm.
Cô cười khẩy: “Anh là gì của em? Tại sao em phải cần anh chăm sóc?”
Thiên Lãng nhìn cô, nét mặt càng trầm lắng hơn, đôi mắt màu hạt dẻ trầm tư, dường như bão đang nổi lên bên trong.
“Dù gì thì trên danh nghĩa anh cũng là anh trai của em đúng không?” Anh nói bằng giọng ấm áp, “anh tốt với em, em không cảm nhận được gì hay sao?”
Vi Lam sững người.
Có thật là anh vì cô, hay là vì muốn trả thù?
Thiên Lãng đã đọc ra được vẻ xa cách và cảnh giác trong mắt cô. Anh thở dài, đưa chiếc chìa khoá đã chuẩn bị từ trước cho cô.
“Đây là chìa khoá phòng. Em tự quyết định đi”.
Nói xong, anh quay người bước vào thang máy.
Vi Lam thẫn thờ, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại trước mắt mình.
Cổ tay lại bắt đầu đau nhói, đau thắt tim.
Bông vàng? Trong lòng cô cũng có một miếng bông vàng, dính vào da non, mãi mãi không thể lấy ra được, vừa chạm vào là đau.
Vi Lam quay đầu nhìn chiếc chìa khoá kim loại trong tay.
Cô đứng bên ngoài một cánh cửa, không biết bên trong cửa đang chờ đợi mình sẽ là cái gì.
Tuy nhiên, con người luôn có trí tò mò.
Cô dùng chìa khoá nhẹ nhàng mở cửa phòng anh ra.
Ngoài cửa phòng khách, một đôi dép lê màu hồng hình thỏ MashiMaro vô cùng nổi bật.
Của một cô bạn gái nào đó của anh để lại ư? Vi Lam cười khẩy, trông chẳng có chút cách điệu nào cả.
Thích những món đồ màu hồng, đó chắc chắn phải là một cô gái trẻ non nớt.
Trước 15 tuổi, cô cũng đã từng thích màu hồng. Các nhà tâm lý học nói, phụ nữ thích màu hồng, trong tiềm thức đều có phức cảm công chúa.
Hiện giờ cô 26 tuối, giấc mơ “công chúa” đã biến mất từ lâu rồi.
Vi Lam thay sang một đôi dép đàn ông màu tro, sau đó bắt đầu quan sát phòng anh.
Phòng anh rất rộng, chỉ riêng phòng tắm đã rộng bằng cả gian phòng mà cô thuê rồi.
Tuy nhiên, nhà cửa rất sạch sẽ, gam màu đen trắng, đơn giản gọn gàng.
Có hai phòng ngủ, cửa đối diện nhau. Gian phòng bên phải, dường như là phòng ngủ của Thiên Lãng. Một chiếc giường lớn chiếm khoảng 1/3 diện tích, rộng chừng năm sáu thước, rất cao, hoa hồng tím nở rực rỡ.
Vi Lam không nén nổi tò mò bước lên, tay sờ vào hoa hồng trên thành giường, một cảm giác ấm áp len lỏi vào lòng cô.
Hoa hồng trên vải, mãi mãi không bao giờ tàn, mãi mãi giữ được vẻ đẹp nhất của nó.
Cô vuốt ve lại nhiều lần, dường như chiếc giường này đáng lẽ phải là của mình.
Vi Lam mơ màng, có lẽ là do buồn ngủ, liền lơ mơ ngủ thiếp đi trên chiếc giường này.
Đến khi cô tỉnh lại, đã là lúc xẩm tối.
Không ngờ cô lại ngủ trên chiếc giường đó đúng một ngày.
Mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách.
Thiên Lãng ngồi trước giường. Sau lưng, ánh tà dương hắt xuống những ánh vàng chói lọi, lọt qua kính cửa sổ, tạo thành một quầng sáng rực rỡ chùm xuống người anh.
“Ơ, xin lỗi, em..” Cô muốn giải thích, nhưng anh đã kịp thời dùng món điểm tâm chặn miệng cô lại.
“Em tỉnh rồi à, ngủ có ngon không?” Thiên Lãng nói, giọng nói của anh rất dịu dàng, “anh gọi em dậy để ăn cơm”.
Vi Lam mơ màng đứng dậy, theo anh bước ra phòng ăn.
“Vi Lam, em có muốn ở lại đây không?”
“Đây gọi là gì?” Cô nhìn gương mặt điển trai đó với vẻ hoài nghi, “trai gái sống thử?”
“Em nếu muốn, mỗi tháng nộp 300 NDT tiền thuê nhà cho anh, coi như hai chúng ta thuê chung”.
Vi Lam vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy căn hộ rộng rãi này, anh tiêu tiền nhà họ Hạ, tại sao lại được ở nơi sang trọng như thế này, cô lại phải chui vào căn phòng chật hẹp đó?
“Em có thể bỏ ra 300 NDT, nhưng tiền điện nước anh phải trả!” Cô bắt đầu mặc cả.
Cuối cùng một người nào đó đã phục hồi được bản tính của cô!
Thiên Lãng cười thầm trong lòng, cố tình nghiêm mặt nói: “Được, làm đàn ông bao giờ cũng phải chịu thiệt thòi một chút”.
“Ngoài ra, em còn có ba điều luật!”
“Ba điều luật nào?” Anh sẵn sàng lắng nghe.
“Thứ nhất, không được đưa phụ nữ về phòng ngủ đêm; Thứ hai, trước mặt em buộc phải ăn mặc chỉnh tề; Thứ ba, buổi tối sau 10 giờ phòng ngủ của em không tiếp khách”.
“Không được đưa con gái về phòng ngủ đêm?” Thiên Lãng nhìn chằm chằm vào cô, nét mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, “em có biết bao một cô ở khách sạn một đêm là bao nhiêu tiền không? Không phải cố tình lãng phí tiền của anh hay sao?”
“Đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến em!” Vi Lam lườm anh một cái, đẩy chiếc bát không ra phía trước, “anh rửa bát!”
Nói xong, cô đứng dậy đi ra, nghe thấy anh đứng sau hét:
“Nấu cơm rồi mà còn phải rửa bát? Thật sự là vô lý quá!”