Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn Tân Giang.
Chu Nhiên tiếp tục nói: "Chủ tịch Lục, mặc dù tôi không biết Tân Giang dùng thủ đoạn gì để mê hoặc cô, nhưng tôi muốn nói cho cô biết một điều, Tần Giang vốn không có gì nổi bật, anh ta rất bình thường, gia cảnh cũng rất rất bình thường."
"Cô đã bị anh ta lừa rồi, anh ta là một kẻ đạo đức giả."Chu Nhiên cuồng loạn nói.
Dường như cô ta muốn bày tỏ hết sự oán hận đối với Tân Giang. Sở Hoài Ngọc ở bên cạnh gật đầu tán đồng.
Lục Hồng Diên nhìn Tân Giang ở bên cạnh, hắn cũng nhìn cô ta, hai người không ai nói gì.
Sau đó, Lục Hồng Diên liếc mắt nhìn Chu Nhiên.
Thấy Lục Hồng Diên đang nhìn mình, Chu Nhiên chỉ vào Lâm Thu Lan và nói tiếp: "Chủ tịch Lục, cô có thấy bà già đó không?"
“Chắc cô không biết bà ta là ai đúng không?”
Lục Hồng Diên liếc nhìn Lâm Thu Lan, sau đó gật đầu, cô †a thực sự không biết, nhưng có thể nhìn ra Tân Giang quan tâm đ ến bà ấy.
Chu Nhiên đắc ý nói: “Bà ta là mẹ của Tân Giang.”
Lục Hồng Diên sửng sốt!
Chẳng trách Tân Giang lại bảo vệ bà ấy như vậy.
Chu Nhiên nói thêm: "Cô nhìn xem, mẹ Tân Giang luộm tha luộm thuộm. Nhìn quần áo của bà ta kìa, rách một mảng lớn như vậy mà vẫn còn mặc, tóc chưa gội, thực sự quá mất mặt."
Lâm Thu Lan nhìn lại bản thân mình, kéo chặt vạt áo và nói với Tân Giang: "Tân Giang, mẹ đã khiến con mất mặt rồi."
Trong lòng Tần Giang run lên, nắm lấy tay Lâm Thu Lan nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ? Sao mẹ có thể làm con mất mặt được!"
"Mẹ đừng nghĩ như vậy, tất cả đều là lỗi của con, không bảo vệ tốt cho mẹ nên mẹ mới thành ra như vậy." Nói xong, Tân Giang quay đầu tức giận nhìn chằm chăm vào đám người Chu Nhiên.
Đương nhiên là Lục Hồng Diên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tần Giang và Lâm Thu Lan, hóa ra là đám người Chu Nhiên đã xé quần áo của Lâm Thu Lan và đổ nước lên đầu bà ấy.
Cô ta lạnh lùng nhìn Chu Nhiên, nói: "Vậy thì sao?"
Chu Nhiên cười lạnh, bạo dạn nói: “Tân Giang căn bản
không xứng làm bạn với cô, bởi vì anh ta xuất thân bình thường, bất tài lại có mẹ giống như một kẻ ăn mày”
"Một người như vậy hoàn toàn không đáng được chủ tịch như cô đánh giá cao, chủ tịch Lục, làm bạn với anh ta sẽ chỉ hạ thấp địa vị của cô mà thôi."
“Hoặc thực chất anh ta chỉ giả vờ xây dựng một hình tượng tốt, cố ý tiếp cận cô, muốn lừa gạt tiền của cô.
Chu Nhiên càng nói càng hăng hái. càng nói càng phóng túng nhưng cô ta lại không hề để ý răng ánh mắt của Lục Hồng Diên đã trở nên cực kỳ u ám, lộ rõ vẻ tức giận.
Chu Nhiên tiếp tục nói: "Chủ tịch Lục, bây giờ cô đã nhìn rõ Tân Giang là người như thế nào rồi chứ!"
"Anh ta là một kẻ đạo đức giả..." Bốp! Lục Hồng Diên dùng tay trái tát vào mặt Chu Nhiên.
Vết tát màu đỏ tươi in trên mặt cô ta, khiến người ta kinh
Chu Nhiên che mặt lại, sửng sốt. "Chủ tịch Lục, cô đang làm gì vậy?"
Bốp!
Lục Hồng Diên lại tát vào mặt Chu Nhiên thêm một cái nữa: "Tần Giang là người như thế nào không đến lượt cô nói, cái tát này là để tát cô vì đã măng Tân Giang."
Bốp!
Lục Hồng Diên lại tát vào mặt Chu Nhiên: "Cái tát này là vì cô đã xen vào chuyện của tôi, chuyện của tôi không đến lượt cô quản, cô là cái thá gì chứ?"
Bốp!
Lục Hồng Diên lại tát thêm một cái nữa: "Cái tát này là đánh thay cho dì. Nếu tôi đoán không lầm thì quần áo của dì là do các người xé đúng không? Nước trên đầu cũng là do các người đổ đúng không? ?"
Chu Nhiên bị đánh đến mức mũi bầm tím, sưng vù, không dám nói một lời.
Sở Hoài Ngọc cũng không dám nói gì.
Ban đầu, anh ta định xé quần áo của Lâm Thu Lan thành từng mảnh rồi đổ nước lên đầu bà ấy, để Lục Hồng Diên thấy mẹ của Tần Giang bị chà đạp như vậy từ đó xa lánh Tân Giang.
Nhưng Lục Hồng Diên hoàn toàn không quan tâm và thậm chí còn tức giận đánh măng họ.
Cô ta đi tới trước mặt Tần Giang, nói: "Hôm nay, ai cũng không thể trốn thoát, anh muốn làm gì thì làm nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Mặc dù Tân Giang đã dạy cho bọn họ một bài học nhưng. khi nghĩ đến việc mẹ mình bị đánh hẳn lại vô cùng tức giận, hắn không có ý định tha cho họ.
Tân Giang nắm chặt nắm đấm và định bước ra ngoài, nhưng Lâm Thu Lan đã kéo tay hắn lại.
Bà ấy lắc đầu với Tân Giang và nói: "Tân Giang, oan oan tương báo đến khi nào chứ? Họ đã nhận sự trừng phạt thích đáng rồi, hãy để họ đi đi!"
Tân Giang nhìn mẹ, cuối cùng buông ra nắm đấm đang siết chặt ra: "Cút đi, nếu còn có lần sau tao sẽ không khoan dung như vậy đâu."
Người nhà họ Chu và nhà họ Sở vội vã chạy ra khỏi Ngự Phẩm Hiên.