Vương Bình sợ tới toát mồ hôi lạnh, Lục Hồng Diên và Liễu Chỉ Nhan không phải người bình thường, ở Ngự Phẩm Hiên hai người họ còn cao hơn cả khách quý, bọn họ thường dùng bữa ở tầng 18.
Một câu của hai người họ cũng đủ để anh ta bị cắt chức quản lý, dù họ có muốn mạng anh ta thì ông chủ của Ngự Phẩm Hiên cũng đồng ý. Vậy mà Lục Hồng Diên lúc này lại đang dùng ánh mắt phẫn nộ bảo anh ta chán sống.
Anh ta nhất thời bị doạ toát mồ hôi vội vã nói: “Giám đốc Lục, thư ký Liễu, không biết tôi đã phạm sai lầm ở đâu?”
Lục hồng Diên nhìn Vương Bình lạnh nhạt nói: “Anh ấy làm gì sai? Anh đem nhiều người tới để bắt nạt anh ấy?”
Vương Bình cứng đờ người, anh ta hiểu Lục Hồng Diên đang nói tới Tân Giang, anh ta vội vã nói: Ngự Phẩm Hiên, đánh ngài Sở và vợ con ngài ấy, cho nên tôi mới đưa người tới dạy cho cậu ta một bài học.”
Cậu ta làm loạn ở
“Cậu ta nói dối!” Lâm Thu Lan lên tiếng nói với Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan: “Thưa hai cô, việc không như cậu ta nói.
Lục Hồng Diên nhìn người phụ nữ trước mặt, quần áo đã bị rách một mảng lớn, đầu tóc rối tung nhìn vô cùng thảm thương. Cũng có thể nhìn ra Tân Giang rất bảo vệ người này, đây chắc chắn là người quan trọng với Tần Giang.
Lục Hồng Diên nói: “ công bằng cho hai người.”
hưa dì, dì cứ nói đi, con sẽ đòi lại
Nghe thấy lời này mặt Vương Bình và đám người Sở Hạ Sơn đều tái nhợt.
Nghe Lục Hồng Diên nói vậy Lâm Thu Lan lập tức dũng cảm nói lớn: “Lúc đầu Tần Giang và tôi tới đây để đợi dùng bữa cùng người khác, bọn họ lao tới đánh tôi cho nên Tân Giang mới đánh lại. Vậy mà cậu ta không phân đúng sai, cũng không nghe bọn tôi giải thích, nói bọn tôi đánh khách quý của Ngự Phẩm Hiên, muốn xả tức thay cho Sở Hạ Sơn nên đòi chặt chân Tần Giang, vì vậy mới loạn ra thành thế này.”
“Tân Giang đúng là có đánh bọn họ nhưng là do họ ra tay trước.”
Nghe Lâm Thu Lan kể lại mọi chuyện, Liễu Chi Nhan càng dùng lực ở chân giãm cho Vương Bình kêu thảm thiết.
Vương Bình vô cùng đau đớn nhưng anh ta vẫn chưa hiểu được bản thân đã đắc tội ở đâu với Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan.
“Giám đốc Lục, cô Liễu, rốt cuộc là tôi sai ở đâu?” Lục Hồng Diên hỏi lại: “Anh biết anh ấy là ai không?”
Vương Bình thấy Lục Hồng Diên chỉ Tân Giang thì vội vã trả lời: “Cậu ta tên là Tân Giang, nhưng tôi không biết cậu ta, chỉ biết cậu ta đắc tội với Sở Hạ Sơn”
Liễu Chi Nhan nhấn mạnh chân xuống đầu Vương Bình nói: “Anh ấy là người giám đốc Lục tán thưởng, là bạn của giám đốc Lục, bây giờ thì anh biết rồi đúng không!”
Vương Bình ngơ ngác, mặc dù bị Liễu Chỉ Nhan giãm đau nhưng anh ta không dám kêu, anh ta chỉ dám kinh hãi, ngỡ ngàng. Anh ta không ngờ tới Tân Giang chả có chút bắt mắt đang đứng trước mặt anh ta đây lại là người được giám đốc Lục tán thưởng.
Nhất thời mồ hôi lạnh trên người anh ta càng chảy nhiều hơn, vội vã cầu xin: “Hiểu nhầm, giám đốc Lục, chuyện này là hiểu nhầm, tôi không biết cậu Giang là bạn của giám đốc Lục, là Sở Hạ Sơn chỉ đạo tôi làm.”
“Xin lỗi, giám đốc Lục, tôi xin tặng quà tạ lỗi.”
Lục Hồng Diên hừ lạnh một tiếng: “Tần Giang là bạn của tôi, anh chỉ là một người làm ở Ngự Phẩm Hiên mà dám lộng hành, chức quản lý này anh đừng làm nữa.”
“Ngoài ra, anh còn dám nghĩ tới chuyện chặt một chân của Tần Giang, tôi cũng phải lấy một chân của anh”
Lục Hồng Diên nói xong thì bảo Liễu Chi Nhan gọi điện cho Phạm Thừa n nói chuyện quản lý Vương. Phạm Thừa n chính là ông chủ của Ngự Phẩm Hiên.
Vương Bình sợ hãi đái cả ra quần, điên cuồng van xin: “Giám đốc Lục, tôi biết lỗi rồi, xin hãy tha cho tôi.”
“Xin đừng để ông chủ Phạm sa thải tôi, xin đừng chặt chân tôi, tôi biết lỗi rồi, tôi trên còn có mẹ già dưới còn có con nhỏ cần nuôi dưỡng.”
Lục Hồng Diên không thèm nhìn Vương Bình chỉ quay qua nhìn đám người nhà họ Sở và nhà họ Chu nói: “Trên đảo Elizabeth tôi đã cảnh cáo, Tân Giang là bạn tôi, tôi tán thưởng anh ấy, khuyên mấy người đừng đối đầu với anh ấy nữa”
“Nhưng đám các người chỉ coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai, các người đúng là đáng chết.”