Lưu Cẩm Đường trầm giọng nói: "Hôm nay hiệu trưởng quân giáo Tây Điểm đề cập tới thi đối kháng, ta cảm thấy là có vấn đề. Hơn nữa Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức dẫn chúng ta dạo một vòng quanh trường, ta cũng có một loại cảm giác, trận chiến này đối với chúng ta phi thường bất lợi, rất khó đánh."
Lý Chấn hỏi: "Vì sao?"
Lưu Cẩm Đường hồi đáp: "Đệ tử Quân đội là người da trắng, chúng ta là người da vàng. Đệ tử là người Mỹ, chúng ta là người Trung Quốc, hai bên không phải người cùng thuyền. Bởi vì sự khác biệt của màu da, bởi vì hai bên không biết nhaum bởi vì tư tưởng xung đột, vân vân. Đều có thể khiến cho đệ tử trong quân giáo có thành kiến nhất định với chúng ta, sẽ không toàn lực phối hợp."
"Một nhánh , phải kỷ luật nghiêm minh, phải tùy ý sai bảo như tay chân."
"Nhưng mà, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức từ trong quân giáo rút ra một trăm đệ tử cho chúng ta chỉ huy, bọn họ chịu phục ư? Buổi sáng Hôm nay khi đi thăm trường học, rất nhiều đệ tử chỉ chỉ trỏ trỏ, khi nhìn về phía chúng ta, trong mắt thậm chí ánh ra vẻ khinh miệt, cũng không tôn kính chúng ta. Cho nên, vấn đề quan trọng nhất chúng ta gặp phải là những đệ tử này sẽ không phối hợp."
"Một khi ở trên chiến trường đối kháng xuất hiện một chút vấn đề, sẽ tạo thành cục diện sụp đổ, dẫn tới kế hoạch thất bại. Theo ta thấy, không bằng đều tự sử dụng người của mình, chúng ta dùng binh lính của Tiêm Đao Doanh."
Lưu Cẩm Đường vẻ mặt lo lắng cho rằng cục diện rất không khả quan.
Trần Ngọc Thành gật đầu nói: "Ta đồng ý với lời nói của Lưu lữ trưởng, đây là một vấn đề rất trọng yếu."
Trong sự kiện này, hai người lo lắng như nhau.
Lý Chấn lâm vào trong trầm tư, hắn không thể không lo lắng hậu quả nhưng vấn đề này mang đến.
Một lát sau, Lý Chấn đã có quyết định.
Lý Chấn nghiêm túc nói: "Không cần Tiêm Đao Doanh, vẫn như trước đệ tử của quân giáo Tây Điểm."
"Hả."
Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành kinh hô một tiếng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lý Chấn hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Tôn kính không phải người khác tặng cho ngươi, mà là phải tự mình giành lấy. Muốn đạt được sự tôn kính của đệ tử quân giáo Tây Điểm, dựa vào bản thân các ngươi đi lấy. Muốn bọn họ phục tùng mệnh lệnh, đồng tâm hiệp lực với các ngươi, cũng phải dựa vào các ngươi tự mình đi lấy. Ta bảo Dung Hoành đi theo các ngươi để làm gì? Chính là để hắn điều tiết quan hệ của hai người các ngươi với các đệ tử."
Tả Tông Đường nói: "Tổng thống, trong một thoáng không thể làm được."
Hoàng Cường nói: "Để Tiêm Đao Doanh xuất chiến đi!"
Hắn vẻ mặt chờ đợi, nghĩ rằng nếu binh lính Tiêm Đao Doanh xuất chiến, hắn cũng sẽ đi cùng.
Đến lúc đó, có thể thể hiện thực lực không gì sánh kịp của Tiêm Đao Doanh.
Lý Chấn lắc đầu, kiên định nói: "Không dùng binh lính của Tiêm Đao Doanh, cứ dựa theo an bài của Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức mà tiến hành. Tuy rằng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng những nan đề này cũng không phải là tiềm tàng, mà là sờ sờ trước mặt ra, phải tự giải quyết. trên chiến trường Chân chính không có cơ hội cho ngươi trốn tránh, không có cơ hội cho ngươi thay người, chỉ có dùng trăm phương ngàn kế để suy nghĩ biện pháp thủ thắng."
Dừng một chút, Lý Chấn lại nói: "Trận đối kháng này không phải là một hai ngày là có thể kết thúc, Cách Lan Đặc nói lương khô dự trữ cho ba ngày, có nghĩa là có thể giao chiến trong thời gian khá dài. Ta tin các ngươi có thời gian để giải quyết vấn đề. Có vấn đề thì tự giải quyết, có khó khăn cũng tự xử lý. Ta chỉ cần kết quả, chỉ cần thắng lợi cuối cùng, còn lại thì không quan tâm."
"Minh bạch!"
Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay lên thi lễ.
Hai người trong lòng thầm kiểm điểm, không nên đưa ra vấn đề như vậy, bắt đầu suy nghĩ biện pháp.
Nội háo phải giải quyết, nếu không cuối cùng tất bại.
Lý Chấn rất hài lòng với thái độ của Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, đứng lên, trầm giọng nói: "Giải quyết như thế nào, tự suy nghĩ biện pháp. Ta ở trong trường học dạo một vòng, khó khăn lắm mới đến được một chuyến." Hắn dẫn theo Phương Tố, hai người cùng nhau rời khỏi ký túc xá.
Tả Tông Đường còn nói thêm: "Ta cũng ra ngoài đi dạo, các ngươi nói chuyện đi.
Hoàng Cường cũng đứng lên, dám trẻ con Tằng Kỉ Trạch, Tằng Kỉ Hồng, cũng vậy, tất cả đều đi. Không lâu sau, trong ký túc xá chỉ còn lại Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Dung Hoành.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, Lưu Cẩm Đường nói: "Một đám không có nghĩa khí."
Trần Ngọc Thành khẽ thở dài, nói: "Đừng nhiều lời, mau nghĩ biện pháp đi. Có câu ba ông thợ giầy bằng Gia Cát Lượng. Chúng ta Chúng ta nếu muốn giải quyết vấn đề háo thì khẳng định không có vấn đề."
Ba người ở trong phòng suy nghĩ, Lý Chấn và Phương Tố đã ra khỏi ký túc xá.
Lý Chấn nhìn Phương Tố, trong mắt lấp lánh nhu tình mật ý. Chỉ là hai người tuy rằng gần nhau, song luôn có cảm giác không được rảnh rang. Lý Chấn đảo mắt, vươn tay ra nắm tay Phương Tố rồi bật cười.
Đúng, chính là cảm giác này!
Như vậy, hai người mới là thân mật.
Phương Tố bị Lý Chấn nắm tay, mặt đỏ lên, muốn rút ra, nhưng Lý Chấn vươn tay ra ngăn cản, lắc đầu nói: "Không cho phép rút ra, nàng sống ở Mỹ nhiều năm, chẳng lẽ chưa nhìn thấy tình lữ nắm tay nhau ư? Hai người chúng ta phải thế này mới có cảm giác. Hiện tại mặt trời ngả về tay, chúng ta tay trong tay đi dạo trong trường, rất lãng mạn, rất hạnh phúc."
Phương Tố luôn cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa chung quanh lại có nhiều người.
Ở trong lòng, nàng ta là một nữ tử cực kỳ truyền thống.
Gả cho Lý Chấn, lại càng không nên xuất đầu lộ diện, nhưng hai người tay trong tay, cái này rất làm Phương Tố khó xử.
Nhưng mà, Phương Tố trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, rất thích loại cảm giác này. Dần dần, nàng ta đã quen với hành động của Lý Chấn. Thậm chí, nhìn chăm chú người ta nhìn chăm chú, Phương Tố trong lòng lại sinh ra cảm giác tự hào. Chỉ có nam nhân của nàng mới có thể đối với nàng như vậy, so với những nữ nhân còn lại của Lý Chấn, nàng ta có thể ở nơi dị quốc tay trong tay tản bộ với Lý Chấn, tất nhiên là khác biệt.
"Cáp lâu, cáp lâu! ! !"
Một thanh niên khoản hai tư hai lăm tuổi chạy tới, mặt cười cười.
Lý Chấn thấy thế, thần sắc cổ quái.
Ánh mắt Thanh niên hướng tới mặt Phương Tố, rõ ràng là vì Phương Tố mà đến. Có câu, vươn tay không đánh kẻ mặt cười, Lý Chấn cũng không tiện tức giận, hỏi: "Chào, có thể giúp ngươi được gì?"
Thanh niên thu hồi ánh mắt, tán thưởng nói: "Phu nhân của Tiên sinh thật đẹp, quả thực là thiên sứ hoàn mỹ."
Lý Chấn cười cười: "Cám ơn lời khen."
Trên mặt người Thanh niên hiện ra một tia khó xử, khẽ cắn môi, hỏi: "Ngài là người Trung Quốc à?"
Lý Chấn ưỡn ngực, cao giọng nói: "Ta là người Trung Quốc!"
Lúc này, Lý Chấn có chút muốn làm rõ mục đích của thanh niên trước mắt. Nếu thanh niên vì Phương Tố mà đến, vì sao không tỏ lời yêu mà ngược lại hỏi vấn đề không đâu?
Thanh niên lại hỏi lại: "Xin lỗi, ta muốn biết nữ tử Trung Quốc có phải đều đẹp như phu nhân của ngài hay không?"
Lý Chấn trừng mắt, trong lòng minh bạch rồi, biết tiểu tử này chỉ quan tâm tới vấn đề nữ nhân. Lý Chấn cười nói: "Trung Quốc là một nơi rất có linh khí, nữ tử xinh đẹp như phu nhân của ta rất nhiều. Nếu các hạ muốn kết hôn với một nữ tử hiền lành xinh đẹp như thê tử của ta thì hoan nghênh ngươi tới Trung Quốc. Với tướng mạo và tài hoa của các hạ thì nhất định có thể ôm mỹ nhân về."
"Thượng Đế, thật tốt quá!"
Thanh niên kinh hô một tiếng, hưng phấn nói: "Cám ơn!"
Hắn xoay người chạy đi, Lý Chấn và Phương Tố lại tiếp tục đi, giẫm lên ánh tịch dương thả bước trong trường. Sau khi mặt trời lặn, hai người mới dọc theo đường cũ trở về.