Không chỉ như vậy, trậnthi đấu này tất nhiên có thể lên tới thành đánh giá trình độ giữa Mỹ và Trung Quốc. Lý Chấn không ngờ hắn vừa tới quân giáo Tây Điểm thì đối phương đã đào cho hắn một cái hố chờ hắn nhảy xuống. Không chỉ, bên trong hố rốt cuộc có quỷ kế gì, Lý Chấn đều không biết.
Nhưng mà chuyện tới nước này, Lý Chấn không thể lùi bước.
Một khi Lý Chấn rút lui, cái mất là thể diện của quốc gia, hơn nữa Lý Chấn cũng không thể rút lui.
Đây không phải là phong cách của Lý Chấn.
Lý Chấn trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều vấn đề, hắn thần sắc bình tĩnh, mỉm cười bảo: "Trường học tổ chức đối kháng trao đổi, ta cho rằng là vô cùng tốt. Đại thi nhân của Trung Quốc Lục Du từng nói 'nói trên giấy chung quy vẫn không đủ, muốn biết rõ việc thì phải thực hành. Ý là thứ đến từ sách vở chung quy vẫn nông cạn, phải đích thân đi thực tiễn thì mới được."
"Đối với quân đội mà nói, tướng quân có thể đánh giặc mới là tướng quân đủ tư cách."
"Nếu chỉ có tri thức lý luận thì chỉ là nói suông."
Lý Chấn vẻ mặt nghiêm túc, cao giọng nói: "Một trăm người tinh thông lý luận tác chiến, có thể vẫn kém một tướng lãnh năng chinh thiện chiến. Ta đồng ý với quyết định của trường học!" Nhưng không biết trận đấu đối kháng này đánh thế nào?"
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nghe thấy lời nói của Lý Chấn, cũng rất có cảm xúc.
Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, không nhanh không chậm nói: "Từtrong trường học điều động hai trăm đệ tử, chia làm hai tổ. Trong đó, Cách Lan Đặc dẫn dắt một trăm đệ tử, một trăm đệ tử khác thì giao cho Lý tổng thống dẫn dắt. Hai bên dựa vào vị trí địa lý Tây Điểm mà tác chiến. Hai bên tự xác định an bài tác chiến, tự do phát huy, chỉ cần trong khu vực xác định đánh bại đối thủ thì tính là thắng lợi."
"Vũ khí, vũ khí..."
Lưu Cẩm Đường nói chen vào, nhưng tiếng Anh của hắn rất sứt sẹo, nghĩ là nói gì, nhưng phát âm không chuẩn.
Cuối cùng, Lưu Cẩm Đường đành để Dung Hoành nói.
Dung Hoành gật đầu, sau đó nhìn về phía Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức, mỉm cười bảo: "Hiệu trưởng tiên sinh, Lưu tiên sinh bên cạnh ta có một câu hỏi. Nếu là hai bên đối kháng, vậy lựa chọn vũ khí gì để giao chiến? Hiện giờ chiến trường đã không còn là chiến trường cổ đại, chiến trường trước kia dựa vào chủ tướng quân đội xung phong, dựa vào chủ tướng kích phát sĩ khí toàn quân. Nhưng hiện tại, xuất hiện các loại súng ống đạn dược, vũ khí dần dần trở thành chủ đạo trên chiến trường. Dưới Tình huống như vậy, không cần súng sao?"
Lưu Cẩm Đường nhìn về phía Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười vô hại. Thằng nhãi này đi theo Lý Chấn tới nước Mỹ, nhưng rất ít lộ diện, đại đa số đều là học tập tiếng Anh.
Hắn không thể nói chuyện lưu loát, nhưng cơ bản có thể nghe hiểu.
Đồng dạng, Trần Ngọc Thành đi theo tới cũng vậy.
Hai người là Lý Chấn điểm binh điểm tướng để tới học tập, khác với đám người Tằng Kỉ Trạch, Tằng Kỉ Hồng, hơn nữa rất quý trọng cơ hội lần này, cho nên cực kỳ khắc khổ, rất ít du ngoạn.
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nhíu mày, lập tức khó xử.
Hắn nghĩ tới hai bên tiến hành một hồi đấu đối kháng, nhưng không nghĩ tới vấn đề vũ khí.
Một khi sử dụng súng thật, rất dễ tạo thành thương vong.
Nhưng không sử dụng súng thật để đối kháng, hai bên giao chiến thế nào?
Cách Lan Đặc mỉm cười bảo: "Thỉnh chuyển cáo cho Lưu tiên sinh, chúng ta tổ chức đệ tử đối kháng, không chú trọng vũ khí mà chú trọng đánh giá trên chiến lược chiến thuật. Hai bên đều không có súng, như vậy giao chiến sẽ hăng hơn, cũng khảo nghiệm được năng lực của quan chỉ huy. Ta tin, có thể trong so đấu giành chiến thắng, sau này có vũ khí như súng ống và đại pháo sẽ càng thêm thành thạo."
Lập tức, Cách Lan Đặc lại tiếp tục nói: "Đấu đối kháng Lần này, địa điểm được lựa chọn ở bên trong rừng Tây Điểm. Nơi đó núi rừng dày đặc, rất có tính khiêu chiến, Ngoài ra, chúng ta sẽ phân biệt chuẩn bị ba ngày lương khô cho các đệ tử, cùng với những công cụ như xẻng, chủy thủ để chuẩn bị sinh tồn nơi hoang dã. Đến lúc đó phải xem bản sự của hai bên, xem năng lực của chỉ đạo của ai mạnh hơn."
"Tốt."
Lưu Cẩm Đường hét lớn tiếng, nóng lòng muốn thử.
Trần Ngọc Thành cũng xoa tay, trên khuôn mặt mang theo chiến ý nồng đậm.
Cuộc giao lưu có chút thú vị rồi!
Lý Chấn nói: "Cách Lan Đặc thượng tá an bài tốt lắm, ta đồng ý."
Tiếp theo, hai bên lại thảo luận vấn đề cụ thể về cuộc đấu đối kháng. Sau quết định, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức thở khẽ, nói: "Lý tổng thống, tiếp theo ta dẫn ngài đi thăm quan trường nội chú, hy vọng sẽ giúp ích được cho ngài."
"Đa tạ!" Lý Chấn cười nói.
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức khiến bảo các lãnh đạo trường học đi về, dẫn đoàn người Lý Chấn rời khỏi phòng tiếp khách, đi dạo quanh trường. Cách Lan Đặc đi theo bên cạnh, ánh mắt dừng ở trên người Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành. Từ cuộc đối thoại trước đã nhìn ra, hai người trẻ tuổi này có thể là đối tượng trọng điểm được Lý Chấn bồi dưỡng, cho nên Cách Lan Đặc đặc biệt chú ý tới hai người. Ngược lại Tả Tông Đường không nói gì nên không ai chú ý tới hắn.
Giữ trưa, đoàn người đi tới căn tin trường học.
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức chỉ vào căn tin, vẻ mặt xin lỗi: "Tổng thống tiên sinh, bất kể ai tới trường học cũng chỉ đều ăn ở nhà ăn, không có đãi ngộ đặc thù. Có chỗ nào không chu toàn thì xin ngài thứ lỗi."
Lý Chấn xua tay nói: "Hiệu trưởng tiên sinh khách khí rồi, được ăn ở nhà ăn trường là tốt lắm rồi.
Cơm trưa nhất nhất đặt ở trên bàn, bởi vì Dung Hoành Dung Hoành luôn vẫn đám người Lưu Cẩm Đường, Tằng Kỉ Trạch, Tằng Kỉ Hồng phải biết thích ứng với cuộc sống của nước Mỹ, cho nên bọn họ tuy rằng không thích, nhưng có thể quen rồi, không xuất hiện tình huống ăn không vào nữa. Sau khi bữa trưa kết thúc, đoàn người Lý Chấn tới ký túc xá nghỉ ngơi, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức và Cách Lan Đặc trở lại văn phòng hiệu trưởng.
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nghiêm túc nói: "Cách Lan Đặc thượng tá, đối với đoàn người Lý Chấn có cảm tưởng gì?"
Cách Lan Đặc suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu nói: "Hôm nay chỉ đơn giản nói chuyện với nhau, không nhìn ra tình huống cụ thể. Chờ sau khi đấu đối kháng kết thúc, khẳng định sẽ có nhận thức tường tận."
"Có điều, từ người Lý Chấn dẫn đến cho thấy, rõ ràng là nhân tài đời tiếp được bồi dưỡng."
"Ví dụ như trẻ tuổi mở miệng ở phòng tiếp khách hôm nay, nhìn tuổi tác thì không tới hai mươi. Tên còn lại bên cạnh hắn cũng chỉ hơn hai mươi, tương tự như đệ tử của quân giáo chúng ta. Ngoài ra còn có mấy thằng nhóc hơn mười tuổi, có thể thấy được quyết tâm của Lý Chấn. Ngoài ra, còn một người dẫn đám trọc đầu chừng hơn ba mươi tuổi mà hắn dẫn theo, hắn có thể là chủ lực Lý Chấn dẫn tới."
Trong thời gian ngắn, Cách Lan Đặc đã có nhận thức sơ bộ về nhân viên của Lý Chấn.
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức hỏi: "Ngươi thấy người trưởng thành còn lại đi theo Lý Chấn thì sao, chính là tên râu rậm một mực không mở miệng ấy, nhìn thái độ của người mà Lý Chấn dẫn theo đối với hắn, chắc cũng là nhân viên quan trọng."
Cách Lan Đặc nhíu mày nói: "Người này tuổi khá lớn, không nhìn ra manh mối."
Cùng lúc đó, ở chỗ ở của Lý Chấn.
Lý Chấn mời đám người Tả Tông Đường, Hoàng Cường, Dung Hoành, Trần Ngọc Thành và Lưu Cẩm Đường tới.
Lý Chấn vẻ mặt nghiêm túc, cao giọng nói: "Lần này giao lưu với tướng lãnh quân giáo Tây Điểm, tuy rằng là đấu đối kháng bình thường, nhưng là lần đầu tiên giao lưu giữa Trung Mỹ, không thể lơ là. Giao lưu lần này ta không tham dự, Quý Cao huynh không tham dự, Hoàng Cường cũng không tham dự, do Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành hiệp đồng tác chiến, Dung Hoành làm phiên dịch cho hai người, ba người các ngươi toàn quyền phụ trách."
"Vâng." Ba người đồng thanh đáp ứng, đều có chút kích động.
Bỗng nhiên, Lưu Cẩm Đường giơ tay lên, cao giọng nói: "Tổng thống, ta có chuyện muốn nói!"