Người theo dõi đúng là do Tô Nam an bài, lúc này cô ta và đám người Đổng Phương đang ngồi trong một chiếc xe cách đó không xa.
Cô ta ý thức được nên không dám đến gần Thiết gia gây sự.
Nói cách khác, nếu Tần Thiên thật sự trở thành khách quý của Tần gia, cô ta cũng không dám làm liều.
Nhận được điện thoại báo cáo, cô ta đắc ý nở nụ cười.
“Tôi đã nói rồi, Tần Thiên chính là một tên giang hồ lừa đảo.”
“Xem như Thiết gia nhân hậu không có làm gì hắn, chỉ đuổi hắn ra khỏi cửa.”
Đổng Phương nói: "Thiếu phu nhân sao lại nói vậy?”
Tô Nam cười: "Theo như Văn Thành nói, lúc Tần Thiên rời khỏi Tô gia, là được Thiết gia gióng trống khua chiêng đón đi.”
“Ngay cả Thiết gia đại tiểu thư cũng tự mình ra mặt.”
“Nếu hắn thật sự biết chữa bệnh, Thiết gia nhất định sẽ long trọng đưa hắn về.”
“Nhưng người của tôi vừa mới nói cho tôi biết, hắn tự mình rời khỏi Thiết gia, ngay cả một người tiễn cũng không có.”
“Cái này còn không đủ nói rõ vấn đề sao?”
Trong mắt của cô ta hiện lên một tia ác độc, cười lạnh nói: "Tần Thiên, thù mới nợ cũ, bà đây hôm nay sẽ tính toán rõ ràng với anh!"
“Đổng sư phụ, chúng ta đi!”
Lúc này đã là mười giờ tối, tất cả mọi người đều ở nhà quay quần với nhau, người đi ngoài đường rất ít..
Tần Thiên làm bộ như không biết bị theo dõi, theo một con đường nhỏ tối tăm đi về phía trước.
Bỗng nhiên, có một chiếc đèn xe chói mắt chiếu tới, trong tiếng ồn ào của động cơ xe, mấy chiếc Mercedes xông tới, bao vây hắn lại.
Tần Thiên híp mắt, nhìn thấy ở giữa một chiếc xe có một người phụ nữ đứng ở giữa.
Năm năm trước hắn gặp Tô Nam một lần.
Cô ta là em họ của Tô Tô cho nên có vài phần giống với Tô Tô, khách quan mà nói có thể xem là một mỹ nữ.
Nhưng mà, Tô Tô đẹp không chỉ có ở vẻ ngoài mà còn đẹp ở khí chất ở nội hàm.
Đó là một loại khí chất trời ban không phải ai cũng có được.
So ra, Tô Nam chỉ là một cái vỏ bọc không hơn khôn kém.
Năm đó cô ta chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, nhìn có hơi non nớt.
Hôm nay nhìn lại, trên người cô ta toàn là đồ hiệu, đứng thật xa nhưng vẫn nghe mùi nước hoa xộc vào mũi.
Xem ra, cô đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống của thiếu phu nhân nhà giàu rồi.
“Tần Thiên...!Quả nhiên là anh." Nhìn Tần Thiên bị bao vây, Tô Nam ôm cánh tay, châm một điếu thuốc lá.
Cô ta ra vẻ cao cao tại thượng, ra vẻ mình là một người đang thắng thế.
“Có chuyện gì sao?" Tần Thiên nhíu mày hỏi.
“Còn giả bộ hồ đồ với tôi?" Tô Nam phun một ngụm khói về phía trước nói, "Chuyện anh vừa làm ở Tô gia, tôi biết cả rồi.”
“Bây giờ, ngoan ngoãn theo tôi trở về, dập đầu xin lỗi gia gia, ba mẹ và em trai tôi.”
“Nể tình anh là chồng của Tô Tô, tôi có thể để cho anh sống sót rời khỏi Long Giang.”
“Nếu không, anh không muốn chuyện năm năm trước lại tái diễn chứ?”
“Nước sông uống ngon không?”
Hả?
Trong lòng Tần Thiên khẽ động, nói: “Cô biết năm năm trước là ai vứt tôi xuống sông?”
Tô Nam cười lạnh: "Tôi không chỉ biết điều này, tôi còn biết năm năm trước anh bị oan.”
“Lúc đó anh cũng không cưỡng ép Tô Tô, là dược tính của Tô Tô phát tác, đúng lúc anh chạy tới mà thôi.
Gặp phải đại mỹ nữ như vậy, không có người đàn ông nào có thể từ chối được.”
“Năm đó vì bảo vệ thanh danh, Tô gia nói với bên ngoài là bị anh c**ng hi3p.
Tô Tô cảm thấy có lỗi với anh, cho nên mới đồng ý gả cho anh.”
“Đáng tiếc, đêm tân hôn anh không ở nhà động phòng, mà lại bị vứt xuống dòng sông lạnh băng đó.”
Nói tới đây, Tô Nam cũng cảm thấy hứng thú: "Tần Thiên, theo tôi được biết, lúc ấy anh đã bị đánh gãy tứ chi, hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể sống sót đến tận bây giờ?"
Mặt Tần Thiên trầm xuống.
Trực giác nói cho hắn biết, Tô Nam không chỉ biết hung thủ đánh hắn bị thương, còn biết người bỏ thuốc hãm hại Tô Tô là ai.
“Nói cho tôi biết, hung thủ rốt cuộc là ai?" Trên người hắn tỏa ra một cỗ sát khí, vừa nói vừa đi về phía Tô Nam.
Tô Nam theo bản năng lui về phía sau một bước, điếu thuốc trong tay rơi trên mặt đất.
Cô ta kinh hoảng nói: "Đổng đại sư, mau ngăn anh ta lại!”
Đổng đại sư đứng bên cạnh nghe thấy lời Tô Nam vội tiến lên một bước.
Ông ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: "Chính cậu là người dùng ám kình gi3t chết chó săn của Văn Thành thiếu gia phải không?"
“Không thể không nói, tuổi còn trẻ mà có thể tu luyện ra ám kình cũng coi như hiếm thấy.”
“Muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi, cậu cảm thấy mình xứng sao?”
Bỗng dung ông ta cao giọng nói: "Trưởng lão dự bị của Bọ ngựa môn, Đổng Phương!”
“Tiểu tử, nói ra sư môn của cậu đi!”
Tên trưởng lão dự bị của Bọ ngựa môn này, trong giới tu võ coi như có chút tiếng tăm.
Ông ta cho rằng, Tần Thiên sau khi nghe xong, nhất định sẽ báo ra sư môn cầu xin tha thứ.
"Tiểu tử, Đổng đại sư là võ học tông sư, còn không mau quỳ xuống dập đầu!"
“Gặp Đổng đại sư, coi như mày xui xẻo!”
“Lần này không cần chúng ta ra tay, Đổng đại sư, dạy dỗ tên tiểu tử này cho hắn biết thế nào là lễ hội.”
“Để cho chúng ta mở rộng tầm mắt, cũng để cho hắn biết, như thế nào mới là cao thủ chân chính!”
Những vệ sĩ đứng xung quanh thay nhau ầm ĩ.
Trong mắt bọn họ, Đổng Phương là cao thủ, Tần Thiên chỉ là tép riêu mà thôi.
Ai ngờ...
Tần Thiên không ngừng tiến lên phía trước, nhìn cũng không nhìn, thuận miệng nói: "Ông ta là cái thá gì, cút ngay!”
Đổng Phương ngẩn người, ông ta chưa bao giờ gặp người nào ngông cuồng như vậy.
Ông ta đường đường là......!trưởng lão dự bị của Bọ Ngựa môn!
“Đổng đại sư, gi3t chết hắn cho tôi!" Tô Nam thẹn quá hóa giận, lớn tiếng kêu gào.
Đổng Phương kịp phản ứng, rống giận một tiếng, hai tay đưa lên thành móng vuốt, chọn một góc độ xảo quyệt chụp về phía Tần Thiên.
Ông ta là võ giả nội kình, trảo chưa tới, gió đã tới trước, khuấy động góc áo Tần Thiên, nhìn qua vô cùng lợi hại.
Nếu như bị móng vuốt vồ trúng, chỉ sợ tảng đá cũng phải mất một lớp da.
Lại nhìn Tần Thiên, không chút lo sợ hãi hai chân vẫn tiến về phía trước.
Mục tiêu của hắn là Tô Nam ở phía sau tên Đổng Phương kia, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Cút!”
Mắt thấy móng vuốt sắc bén của Đổng Phương sắp chạm vào người hắn, lúc này hắn mới tùy ý phất tay một cái.
Một cái tát, nhìn như rất tùy ý, rất chậm chạp, đánh vào mặt Đổng Phương.
A!
Trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể hơn một trăm kg của Đổng Phương bay lên giữa không trung lsau đó phun một ngụm máu tươi, rầm một cái nện xuống mặt đất.
Bịch!
Bụi bặm nổi lên bốn phía.
Đổng Phương sững sờ nửa ngày không đứng lên được.
Những bảo tiêu còn lại, vốn chuẩn bị xông lên tấn công giờ cũng choáng váng đưa mắt nhìn nhau.
Đây là thủ pháp gì?
Tô Nam còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Tần Thiên ép tới gần, cô ta lảo đảo lui về tựa vào ô tô phía sau.
Tần Thiên tùy ý vươn tay, bắt lấy cái cổ trắng nõn của Tô Nam, sau đó nhấc bổng cô ta lên.
“Bây giờ có thể nói chưa?”
“Phi thiếu là ai? Là ai bỏ thuốc hại Tô Tô?”
Thanh âm lãnh khốc, không chút cảm xúc.
Giờ phút này, hắn thật giống như chim ưng bắt được một con chuột nhỏ.
Tô Tô tựa vào xe, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, hô hấp dẫn trở nên khó khăn.
Cô ta không ngờ, Tần Thiên lại lợi hại như vậy!
Ngay cả Đổng đại sư được Ngô gia tin cậy, cũng bị một cái tát đánh bay!
Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt cương nghị của Tần Thiên, cô ta nghĩ ra một chủ ý to gan.
“Anh rể, anh muốn thế nào?”
"Chị của tôi tàn phế, không thỏa mãn anh được, chẳng lẽ anh muốn trút giận lên người em họ chị ấy sao, vậy thì đến đi?”
Nói xong cô ta ưỡn nửa người trên, áp ngực về phía Tần Thiên..