Thần Vương Lệnh

Chương 17: 17 Tiêu Phá Hổ


“Nhân vật tai to mặt lớn nào?" Thiết Hùng thuận miệng hỏi.

"Chim bất tử Trung Đông! "
Thiết Lâm Phong vừa nói ra cái tên này, Thiết Hùng liền lắp bắp kinh hãi, sắc mặt đại biến.

“Ý anh là vị kỹ sư kia? Hắn tới Long Giang làm gì?”
“Cha, người nghe con nói.


"Không chỉ là con chim bất tử này, còn có Châu Âu đương đại Caesar Michael, Châu Mỹ giáo phụ Sino Lando, ông chủ của Sicily Mafia!.

"
Thiết Lâm Phong mỗi khi nói ra một cái tên, trong mắt Thiết Hùng lại tăng thêm vài phần khiếp sợ.

Những người này, có thể nói bất kỳ một người nào, đều có thể làm cho thế giới dậy sóng.

Ngây ra nửa ngày, Thiết Hùng mới kinh ngạc nói: "Nguy rồi, có phải là hành động kh ủng bố hay không?"
“Nhanh, thông báo cho bộ phận có liên quan chuẩn bị sẵn sàng!”
Thiết Lâm Phong nuốt nước miếng, nói: "Không phải hành động kh ủng bố.


"Gần như cùng một lúc, họ đã đồng loạt gửi thư khẩn cấp riêng cho các cơ quan liên quan của chúng ta, yêu cầu phê duyệt các tuyến đường đi.

"
"Họ nói rằng chỉ cần phê duyệt được thông qua, họ hứa sẽ phát động lực lượng trong tay để mang lại lợi ích cho Đại Hạ chúng ta.


“Hơn nữa cam đoan tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu dân chúng.

Tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là cầu thần y.


“Cầu y?" Thiết Hùng không hiểu.


Thiết Lâm Phong thấp giọng nói: "Chắc hẳn là không sai.


"Ngoài ra, theo con được biết, những tiểu thư danh giá trên khắp thế giới đủ tư cách đeo huy hiệu hoa tulip cũng đang khẩn trương đến Long Giang dưới nhiều danh nghĩa khác nhau như du lịch, đầu tư.

"
“Mục đích của bọn họ là đến cầu hôn.


“Cầu hôn?" Thiết Hùng càng không hiểu.

Thiết Lâm Phong lại nuốt nước miếng, kích động nói: "Đối tượng cầu hôn của bọn họ là cùng một người.

"Con nghĩ hết mọi cách mới nghe ngóng được, vị Thần Vương nắm giữ Quỷ Môn Thập Tam châm kia, xuất hiện ở Long Giang chúng ta!"
“Cha, là lãnh đạo của Thần Vương điện, là chủ nhân Thần Vương lệnh, là vị Thần Vương kia đó!”
“Cha nói xem, đây có phải là đại nhân vật hay không?”
"Cái khác không nói, nếu như chúng ta có thể tìm được Thần Vương, mời Thần Vương vận dụng Quỷ Môn Thập Tam châm, có phải là có thể chữa khỏi bệnh của ngài rồi hay không?"
Thiết Lâm Phong kích động như một đứa trẻ chưa từng trải đời.

Mấy chục năm tu thân dưỡng tính, hôm nay bởi vì hai chữ "Thần Vương", mà hoàn toàn rối loạn.

Thiết Hùng thì ngược lại, ông ta có hơi bình tĩnh.

Ông ta nhìn thoáng qua chiến đường, bỗng nhiên nói: "Nghe nói vị thần vương kia có mười hai thủ hạ thiên vương.


"Dựa theo mười hai con giáp lần lượt là chuột, trâu, hổ, thỏ, rồng, rắn, ngựa, dê, khỉ, gà, chó, heo! "
Thiết Lâm Phong nói: "Quả thật có lời đồn như vậy, nhưng rốt cuộc có thật hay không, Thập Nhị Thiên Vương là ai, người ngoài không ai biết được.


“Cha, cha làm sao vậy?”
Thiết Hùng nắm chặt tay của con trai kích động, dặn dò nói: "Phong tỏa tin tức, chờ ta!"
Nói xong, ông ta lảo đảo vọt về chiến đường.

Trong phòng, Tần Thiên đang gọi điện thoại.

“Tôi nói rồi, hiện tại đang xử lý một ít việc riêng, không cần mọi người đến.


"Nếu cậu dám điều binh đến Long Giang, cẩn thận tôi quay về xử lí cậu!"
Trong điện thoại, truyền đến một âm thanh oan ức: "Lão đại, đã như vậy, em nghe lời anh được chưa!"
“Aizzz, lần này cái tên Vương Bá Niên kia lại được lợi rồi.


“Còn có Long Vương Cẩu Vương, theo em được biết, bọn họ đều ở sau lưng anh bí mật phái người lẻn vào Long Giang rồi.


“Thậm chí con thỏ kia cũng đột nhiên thay đổi lộ trình lưu diễn toàn cầu, chuẩn bị sắp xếp một buổi biểu diễn quan trọng nhất ở Long Giang.


“Phi! Bên ngoài thì thế này nhưng bên trong thì thế kia! Nói trắng ra, bọn họ còn không phải vì nịnh bợ anh à!
"Không nói nữa, em phải đi uống mười lit rượu, tỏ vẻ phản kháng mới được!"
Tần Thiên cười nói: "Tiểu tử cậu đừng cả ngày chỉ lo uống rượu, lần trước tôi giúp cậu đánh lui mười sáu Quỷ Vương, nhưng mà tôi cảm giác được bọn họ rất nhanh sẽ ngóc đầu trở lại.

"
“Hơn nữa, sẽ càng khó chơi hơn lúc trước.


“Tiểu Phá Hổ, cậu nên cẩn thận một chút đi, đừng để lão tử lau mông cho cậu.



Cúp điện thoại, Tần Thiên mỉm cười nhìn Thiết Hùng.

Thiết Hùng há miệng nói không ra lời, giờ phút này trong đầu ông ta sấm chớp đùng đùng, thiên lôi cuồn cuộn.

Trước đây chỉ nghe đồn: Thần Vương Điện! ! Quỷ Môn Thập Tam Châm! ! Thần Vương Lệnh! ! Tiểu Phá Hổ! !
Tần Thiên nói: "Lão tướng Thiết Hùng, tôi nói lại lần nữa thời gian của tôi có hạn, phiên bản cải tiến của Thất Thương Quyền có thể chữa thương cho ông, ông rốt cuộc có muốn học hay không?”
Phù một tiếng.

Thiết Hùng quỳ xuống.

Nửa canh giờ sau, Tần Thiên từ chiến đường đi ra.

"Họ Tần kia, gia gia của tôi đâu?" không thấy gia gia đi ra, Thiết Ngưng Sương lập tức xông lên, chặn trước mặt Tần Thiên.

Cô nắm chặt hai tay, trợn mắt nhìn.

Tần Thiên cười lạnh: "Không phải tôi không đánh con nít, cho nên đừng chọc tôi.


“Anh nói ai là con nít?" Thiết Ngưng Sương giận dữ, vô thức ưỡn ngực về phía trước để chứng minh mình đã trưởng thành.

"Tự phụ!"
Một tiếng gầm lên, Thiết Hùng xuất hiện ở cửa sau, ông ta uy nghiêm ra lệnh: "Quỳ xuống, xin lỗi Tần tiên sinh!”
“Gia gia! "Thiết Ngưng Sương không thể tưởng tượng nổi, muốn cãi lại.

“Tôi nói quỳ xuống!" Thiết Hùng rống to.

Thiết Ngưng Sương ngây người, gia gia chưa bao giờ quát cô như vậy.

Mắt cô bắt đầu ngấn đỏ, nhưng mà cô còn không có lá gan phản kháng, chịu nhục quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi! "
Thiết Hùng đi tới trước mặt Tần Thiên, khom người nói: "Cháu gái tôi bình thường rất tốt, chỉ là bị tôi chiều thành thế này.


“Nếu tiên sinh không ghét bỏ, có thể thu bên người làm người hầu sai khiến, ý tiên sinh như thế nào?”
“Cái gì?”
Thiết Ngưng Sương hoảng sợ mở to đôi mắt nhìn phía Thiết Hùng.

Cô đường đường đệ nhất đại tiểu thư Long Giang, lại làm người hầu cho cái tên này?
Cô vừa tủi thân, vừa phẫn nộ.


Nghĩ thầm bản thân từ nay về sau sẽ rơi vào tay của giặc.

Trong tiềm thức cô cảm thấy, trên đời này, còn chưa có người dám cự tuyệt một cô gái như cô.

Ai ngờ!
Tần Thiên chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, lắc đầu nói: "Không có thời gian quản.


Sau đó thản nhiên bước ra ngoài.

Trên mặt Thiết Hùng hiện lên một tia thất vọng, nhưng cũng kịp phản ứng, lập tức nói: "Cung tiễn tiên sinh!”
Lưng của ông ta cúi xuống thật sâu, mãi cho đến khi thân ảnh của Tần Thiên biến mất ở ngoài cửa, ông ta mới dám ngẩng đầu lên.

“Gia gia, anh ta là ai thế?”
“Vì sao gia gia phải cung kính như vậy?" Thiết Ngưng Sương oan ức nước mắt rơi lả chả.

Thần sắc Thiết Hùng phức tạp, nhớ tới thân phận Tần Thiên, ông ta nào dám nói lung tung.

Chỉ có thể lắc đầu thở dài: "Con bé ngốc này, Thiết gia chúng ta cuối cùng cũng không có phúc phận đó!”
“Aizzz, về sau cháu sẽ biết, hôm nay cháu đã bỏ lỡ thứ gì!”
Tần Thiên không thích phô trương, cho nên, Thiết Hùng không dám phái người hộ tống.

Một thân một mình ra cửa, rất nhanh, hắn liền phát hiện mình bị người ta theo dõi.

Không phải người của Thiết gia.

Chẳng lẽ, là Tô gia?
Trong lòng hắn cười lạnh.

Diêm Vương lện đã ra, các ngươi còn không tin?
Thế nhân chỉ biết Diêm Vương lệnh và Thần Vương lệnh là hai thái cực thiện ác, nhưng rất ít người biết, chủ nhân duy nhất của hai tấm lệnh bài này chính là Tần Thiên.

.