Thần Võ Thiên Đế

Chương 131: Họa vô đơn chí

Bách Xuyên mạch đang gầm thét, như chín con rồng lớn, dưới sự dẫn dắt của Thiên mạch, hóa thành một dòng lũ lớn, dung nhập nắm đấm của Lục Vũ.

Một sát na kia, linh chủng trong đan điền Lục Vũ biến hóa, mười đầu dây nhỏ tạo thành hỏa phù dọc theo kinh mạch cánh tay, cấp tốc chuyển qua trên nắm đấm của Lục Vũ.

Hỏa phù ngưng tụ thập mạch chi lực, mở ra lực lượng chi nguyên, khiến sức chiến đấu của Lục Vũ trong nháy mắt siêu thoát.

Thốn Tâm Vạn Kình bởi vì Thiên mạch trợ giúp, trong khoảng thời gian ngắn, tạm thời đạt đến Thốn Tâm Thiên Kình.

Như thế, bất ngờ xảy ra chuyện, Lục Vũ tựa như chiến thần trùng sinh, Kim Thân Bất Diệt phát sinh biến hóa về chất.

Cái gọi là "thiên trọng", mười mạch tương tan, một mạch trăm kình, có thể phá thương khung!

Giờ khắc này, theo Thốn Tâm Vạn Kình đạt tới đệ tứ trọng đỉnh phong, để Lục Vũ tạm thời thỏa mãn điều kiện một mạch trăm kình, Bạo Kích Thiên Trọng Phá đi vào một lĩnh vực hoàn toàn mới.

“Bạo Kích! Thiên Trọng Phá!

Lục Vũ cuồng hống, tóc dài bay múa, nộ trương hai mắt xuyên suốt ra lăng lệ giết chóc.

Chiến ý trong lồng ngực kinh thiên, song thủ quyền phá núi sông, thiêu đốt hỏa diễm, tà dương như lửa!

Một mạch trăm kình, một quyền trăm phá, mười quyền điệp gia, có thể phá thương khung!

Lục Vũ ngông nghênh xông lên, giờ khắc này không sợ hãi, chỉ muốn đánh bại Sở Tam Thu, để hắn quỳ gối dưới chân mình, cúi đầu thần phục!

“Nộ Hổ Đồ Long!”

Sở Tam Thu dữ tợn hung ác, há chịu thua?”

Hắn thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất, hổ hồn cấy ghép trên nắm tay, nghĩ muốn tiêu diệt Lục Vũ.

Đến giờ khắc này thì đã không phải là trận chiến tranh thắng bại mà trở thành trận chiến sinh tử.

Kẻ bại không chết cũng phải phế, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Song phương đều dốc hết sức lực, không hề lùi bước.

Tiếng lốp bốp bạo tạc khi song quyền chạm nhau liên tiếp, lực và lực tranh phong, kình và kình giao hòa, đụng nhau trăm ngàn lần.

Ma sát ngưng tụ vô số lần, khuếch tán ra xung quanh vô số lần, tạo thành phong bạo hủy diệt mang theo tiếng kêu chói tai, bao phủ song phương.

ẦM!

ẦM!

ẦM!

Bạo hưởng liên miên hóa thành kinh lôi như sóng lớn xô bờ, thế không thể ngăn!

Lục Vũ căng cả người, da thịt nhiễm lên một tầng kim sắc, vết đao cuồng phong khiến da thịt người ta đau nhói nhưng lại không khiến Lục Vũ tổn hao một cọng lông tóc.

Lực lượng cuồng mãnh như biển cả mênh mông, tuy khiến Lục Vũ lui liên tiếp ra sau nhưng hắn vẫn đấm ra liên tục không ngừng.

Y phục của Sở Tam Thu tan thành từng mảnh, trên da thịt xuất hiện vô số vết thương thật nhỏ, võ mạch trong cơ thể đứt đoạn, máu trong miệng chảy ra.

Song quyền vỡ vụn nhuốm máu, khoan tim thống khổ nhưng không sánh được tiếng lòng đau nhói

“Ta là vô địch... a...”

Sở Tam Thun run rẩy cả người, mặc dù hắn cực lực muốn ổn định không lùi nhưng vẫn không chịu được những quyền liên miên, càng ngày càng mạnh của Lục Vũ.

Theo tiếng hét thê lương tê tâm liệt phế, Sở Tam Thu bị đánh bay ra ngoài, cánh tay phải gãy xương, bị thương không tính là nặng nhưng hắn lại thua, thua trong tay Lục Vũ, tự rước lấy nhục.

“Phế vật vô dụng.”

Sở Hoài Nam sắc mặt khó coi, người như quan ảnh chớp động, trong nháy mắt tiếp nhận Sở Tam Thu.

Trưởng môn Trương Vân Sơn và hai vị viện trưởng đều hết sức bất ngờ, không nhĩ ra Lục Vũ lại thắng, đây quả thực chẳng khác gì thiên phương dạ đàm.

Tất cả những người quan chiến đều trợn tròn mắt, Lục Vũ lại một lần nữa thắng ngược, thật quá bưu hãn!

Lâm Phong, quận chúa, Trương Nhược Dao vui mừng quá đỗi, những người khác lại ngây ngốc.

Vân Nguyệt Nghi hoàn toàn đờ người, ngây ngốc nói: “Sao lại có thể?”

Tiết Kim Long lo lắng ra mặt, Lục Vũ không ngờ lại thắng, đây chẳng phải là trần trụi đánh mặt hắn sao?

Trước đó, hắn còn khẳng định chắc nịch là Lục Vũ tất bại.

Nào ngờ kết quả lại quá bất ngờ.

Khổ cực nhất là Sở Tam Thu, hắn muốn giẫm lên đầu Lục Vũ làm mưa làm gió nhưng kết quả lại thua rối tinh rối mù, tự rước lấy nhục.

Đương nhiên cũng có một số người thanh tĩnh đang suy nghĩ, Lục Vũ thắng thì thắng nhưng sau đó sẽ kết thúc ra sao?

Sở Tam Thu thua trong tay Lục Vũ, đây chẳng phải gián tiếp đánh mặt sở đốc tra sao?

Sở Hoài Nam sẽ từ bỏ ý đồ?

Trương Nhược Dao cau mày, Hứa tiễn sư lo lắng, Lâm Phong và tiểu quận chúa lại đang hoan hô.

Thạch viện trưởng nhìn chưởng môn, trong mắt tràn đầy vẻ hỏi thăm.

Trương Vân Sơn cau mày không nói, nhưng trong lòng thì mắng tổ tông mười tám đời Sở Tam Thu.

Ngươi khoe gì không được nhưng sao nhất định phải rước lấy nhục, chẳng lẽ như thế ngươi mới cao hứng ư?

Hiện tại Lục Vũ thắng, người khó xử lại là chưởng môn!

Một trận này Lục Vũ thắng không sai, hắn cũng bị ép phải chiến, chỉ có thể ứng phó hết sức.

Nếu như sở đốc tra trừng phạt Lục Vũ, về tình về lý đều không nói thông.

Thế nhưng khiến sở đốc tra tức giận thì những chuyện kế tiếp cũng không dễ thực hiện.

Đắc tội đốc tra, ngày sau Thanh Sơn tông sẽ có những ngày tháng yên bình sao?

Ngay thời khắc hắn đang khó xử thì chợt nghe xoảng một tiếng, đại môn trung viện bị cưỡng ép phá vỡ, mấy chục thiết giáp nguyệt vệ đằng đằng sát khí, uy nghiêm túc mục xông vào, dàn hàng sang hai bên cổng cung nghênh một đại nhân vật nào đó giá lâm.

“Thiết giáp nguyệt vệ của Đỗ vương phủ!”

Trương Vân Sơn biến sắc mặt, hai vị viện trưởng ở bên cạnh thì cảm thấy sự tình bất thường.

Đỗ vương gia ở Phượng Nguyệt thành là đại nhân vật lừng lẫy ở Thiên Nguyệt đế quốc, không đơn giản chỉ xuất sinh từ hoàng thất mà hắn còn nắm đại quyền, nắm trọng binh trong tay, có lực ảnh hưởng rất lớn trong triều.

Đồng thời, tại tây bộ thất thành của đế quốc, Đỗ vương gia được xưng là đệ nhất cao thủ, thân ở Linh Vũ cảnh, ngay cả chưởng môn Thanh Sơn tông cũng không phải là đối thủ.

Thiếp giáp nguyệt vệ là hộ vệ cận thân bên cạnh Đỗ vương gia, tất cả đều là cao thủ Tụ Linh hậu kỳ.

Bọn hắn xuất hiện ở đây chứng tỏ Đỗ vương gia giá lâm.

Sở Hoài Nam cảm thấy bất ngờ, hắn là cao thủ của Thiên Huyền tông nhưng xuất thân từ La Y thành thuộc tây bộ thất thành nên cũng hiểu rõ vị Đỗ vương gia này.

Đỗ Đại Vũ, thành chủ Phượng Nguyệt thành, thống ngự tây bộ thất thành, sở hữu Huyền cấp võ hồn, là cao thủ Linh Vũ cảnh, Sở Hoài Nam chưa chắc là đối thủ của hắn.

Đương nhiên không phải nói Sở Hoài Nam sợ đối phương, nhưng Sở Hoài Nam biết có một số người trong hoàng thất cũng có dính dáng đến Huyền cấp tông môn.

Những đế quốc trên Chiến Hồn đại lục, sau lưng họ há không có những Huyền cấp tông môn là chỗ dựa chứ?

Cho nên Sở Hoài Nam hơi kiêng kỵ vị Đỗ vương gia này.

Ở cửa đại môn, một trung niên nhân tuấn vĩ nhanh chân bước đến, như quân lâm đại địa, uy nghi bất phàm.

Trương Vân Sơn phi thân mà xuống, trước tới đón tiếp.

“Vương gia đại giá quang lâm, chẳng hay có chuyện gì?”

Trương Vân Sơn nghi hoặc, hắn có mối quan hệ cá nhân rất tốt với Đỗ vương gia, biết đối phương là một người cương trực công chính, làm việc rất có chừng mực, sao hôm nay lại vô duyên vô cớ tự tiện xông vào Thanh Sơn tông?

Đỗ vương gia sắc mặt âm trầm, trong mắt lộ ra lửa giận.

“Xin lỗi đã quấy rầy, bản vương lần này vì một người mà tới. Người này, bản vương một mực truy nã hắn đã hơn hai tháng, hôm nay mới biết hắn ẩn thân ở đây. Vì phòng ngừa hắn chạy trốn nên mới tự tiện xâm nhập nơi đây.”

Trương Vân Sơn khẽ buông lỏng, chuyện này hắn cũng có nghe qua.

“Vương gia có biết thân phận của đối phương không?”

Lúc này, sau lưng Đỗ vương gia đột nhiên toát ra một người, lại là đệ tử chân truyền Âu Tuấn.

“Người kia chính là Lục Vũ!”

Lời của Âu Tuấn khiến toàn trường xôn xao, tất cả mọi người sợ ngây người!

Lục Vũ, lại là Lục Vũ!

Sao lại là hắn được?

Tại sao Đỗ vương gia lại truy nã hắn?

Trương Nhược Dao biến hóa sắc mặt, trong lòng hiện ra một ý niệm.

Không, sẽ không!

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên thì kinh ngạc ra mặt, người cứu mình lại vô lễ với mình thật là Lục Vũ ư?