Ngươi có cảnh giới Tụ Linh bát trọng, lại là đệ tử hạch tâm sở hữu Huyền cấp võ hồn, không ngờ lai jđi khiêu chiến một đệ tử chân truyền chỉ có cảnh giới Tụ Linh tứ trọng, có biết xấu hổ không?
Phản ứng của rất nhiều người đều là như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại thì họ cảm thấy đây không phải là vấn đề về cảnh giới cao thấp mà là chuyện Sở Tam Thu đang cố ý chèn ép Lục Vũ.
Hôm nay, náo động nhất là hai người, một là Lục Vũ, một là Sở Tam Thu.
Nếu như Sở Tam Thu giẫm Lục Vũ dưới chân thì hôm nay hắn là người nổi tiếng nhất.
“Tốt, nghịch giỡn đôi chiêu cho chúng ta xem cho đã mắt đi!”
Có đệ tử hưng phấn trả lời, căn bản không có ý thức được ảo diệu giấu sau chuyện này.
Hiện trường, hai vị viện trưởng đều sững sờ, chưởng môn Trương Vân Sơn cũng cau mày, cũng không muốn nhìn thấy cuộc đối đầu giữa Lục Vũ và Sở Tam Thu.
Cái gọi là hai hổ tranh chấp, tất có một bị thương.
Mặc kệ ai bị thương thì cũng đều không tốt.
Trương Nhược Dao tức giận đến run người, Sở Tam Thu này thật không biết xấu hổ, rõ ràng đang cố ý khi dễ người mà.
Lâm Phong mắng to, lại bị sư huynh Đan tông ngăn lại.
“Sở đốc tra là nhị thúc của Sở Tam Thu, ngươi không muốn sống nữa à.”
Lâm Phong giật mình, thấp giọng mắng: “Hèn hạ đê tiện, thật không bằng heo chó.”
Quận chúa Đỗ Tuyết Liên mắng: “Quá không biết xấu hổ... ô... ô...”
Tiểu Đóa bị dọa phải lập tức che miệng quận chúa, không cho nàng phát ra tiếng.
Dưới mắt, không ai có thể đắc tội được Sở Hoài Nam.
Mọi người nhìn Lục Vũ, chỉ thấy hắn tỏ vẻ lạnh nhạt, đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ như thế nào.
“Các ngươi nói xem, Lục Vũ dám ứng chiến không?”
“Trừ phi Lục Vũ rơi não ở nhà, bằng không tuyệt sẽ không ứng chiến.”
“Chỉ sợ có một số việc không phải do hắn quyết định.”
Sở Tam Thu ngồi trên đài, khiêu khích nhìn Lục Vũ, cười nói: “Đến đi, tất cả mọi người đều đang trông mong đấy, không phải ngươi đang sợ đấy chứ? Yên tâm, ta sẽ hạ thủ lưu tình.”
Đây rõ ràng là đang kích thích Lục Vũ, trào phúng trách móc hắn.
Lục Vũ hiện tại đâm lao phải theo lao, tiến thoái lưỡng nan.
Chưởng môn Trương Vân Sơn nảy ra ý nghĩ, cười nói: “Sở đốc tra một đường vất vả, chi bằng xuống nghỉ ngơi một lát, ban đêm...”
Sở Hoài Nam nói: “Không vội, ta cũng muốn xem biểu hiện của hai người họ.”
Lời này khiến cho không ai thay đổi được, Lục Vũ nhất định phải ứng chiến, không thể tránh né.
Chưởng môn âm thầm thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.
Dưới đài, Lục Vũ nhăn mày một cái, đã không thể tránh khỏi, vậy thì đánh đi!
Lục Vũ chậm rãi đi đến chiến dài, lãnh sắc trên mặt dần tan đi, khôi phục vẻ thong dong trấn định.
“Sở sư huynh đã nể mặt chỉ giáo, vậy ta liền phụng bồi đùa nghịch với ngươi mấy chiêu.”
Sở Tam Thu cười nói: “Vậy mới phải chứ, hôm nay khó có cơ hội tốt như thế, đệ tử hai viện tề tụ một chỗ, luận bàn một hồi, xúc tiến hữu nghị, chẳng phải vừa vặn sao?”
Lục Vũ lạnh nhạt nói: “Sở sư huynh dự định luận bàn ra sao, hạn định chiêu số, hoặc hạn định thời gian hay là không hạn chế gì cả?”
Sở Tam Thu cười to nói: “Hạn đến hạn đi chẳng phải khi dễ ngươi sao? Đương nhiên là không hạn chế gì cả để ngươi có thể phát huy thỏa thích.”
Bên ngoài sân, Lâm Phong mắng: “Vô sỉ!”
Tiểu quận chúa tức giận nói: “Hèn hạ!”
Vân Nguyệt Nhi tâm tình dị dạng, nhìn Lục Vũ trên đài, thầm nghĩ: “Không quyền không thế, ngươi xuất sắc thì đã làm sao, chẳng phải cũng sẽ bị người chèn ép đó sao?”
Tiết Kim Long cười lạnh, Hoa Tuấn Vũ nói: “Đúng vậy, số mệnh không tốt thì dù liều thế nào cũng uổng phí.”
Phương Thanh Sơn lại cười to, hắn bị Lục Vũ đánh bại nên lòng đầy oán hận, bây giờ rốt cục cũng có thể cười hả hê!
“Nếu như phát huy thỏa thích thì Sở sư huynh hãy cẩn thận.”
Lục Vũ ánh mắt lạnh lẽo, trong nháy mắt tới gần Sở Tam Thu, tay trái cong lại búng ra, tay phải năm ngón co lại thành trảo.
Sở Tam Thu cười ha ha nói: “Tới hay lắm.”
Thác phân, phản khuỷu tay, khúc cánh tay, đạn kích, chiêu thức liền một mạch, ứng biến thỏa đáng.
Tốc độ của Sở Tam Thu cực nhanh, như mãnh hổ hạ sơn, thế công cuồng mãnh.
Lục Vũ thi triển ra Phiêu Miểu thân pháp, phối hợp với U Linh Quỷ Trảo, triển khai khoái công, hai tay vặn vẹo biến hình lấy cực độ xảo diệu và góc độ khó tin khiến cho Sở Tam Thu phải tránh né liên tiếp.
Lúc mới đầu thì Sở Tam Thu còn tự phụ cười sang sảng, nhưng sau mười chiêu chớp mắt qua đi thì hắn không cười được.
Bởi thế công của Lục Vũ càng lúc càng nhanh, Phiêu Miểu thân pháp hết sức quỷ dị, U Linh Quỷ Trảo biến hóa huyền diệu đã xuyên thủng y phục Sở Tam Phu, lưu lại một số chỗ rách mướp.
Sở Tam Thu điên cuồng hét to, phóng xuất ra Huyền cấp hổ hồn, ý đồ lợi dụng võ hồn áp chế để ảnh hưởng đến thực lực Lục Vũ phát huy ra.
Nhưng ai có thể ngờ được Lục Vũ vậy mà không bị ảnh hưởng, người như u linh, xuất quỷ nhập thần, hai tay hoặc trảo hoặc chưởng, lực đạo cực mạnh.
Chiêu thức của Sở Tam Thu tuy huyền diệu nhưng hẵng còn kém xa U Linh Quỷ Trảo.
Lúc này, Lục Vũ đột nhiên chế trụ cổ tay Sở Tam Thu, quay người, khúc cánh tay, dùng sức hất lên.
Lập tức, Sở Tam Thu liền bị quẳng xuống đất, miệng hét giận dữ.
Người quan chiến đều trợn mắt, không ngờ được Lục Vũ lại lấy xảo chiến thắng, chế trụ sự kiêu ngạo của Sở Tam Thu.
Tiểu quận chúa cực kỳ phấn chấn, nắm thật chặt hai tay.
Nếu không phải Tiểu Đóa ngăn nàng hô to thì nàng đã sớm mắng Sở Tam Thu cẩu huyết lâm đầu.
“Lão đại chính là lão đại, dù lúc nào thì ngươi cũng là mạnh nhất.”
Lâm Phong nhiệt huyết sôi trào, đè nén sự điên cuồng trong lòng.
Sở Hoài Nam sắc mặt hơi khó xử, chưởng môn và hai vị viện trưởng lại âm thầm cười trộm, thật sâu bị trí cơ của Lục Vũ khuất phục.
“Chiêu số của ngươi là gì?”
Sở Tam Thu tức giận đến cắn răng, lớn tiếng chất vấn.
“U Linh Quỷ Trảo!”
Lục Vũ cười lạnh, thân pháp như điện khiến Sở Tam Thu phải né tránh liên tục, muốn kéo dài khoảng cách, nhưng Lục Vũ sống chết không buông, áp dụng phương pháp vật lộn cận chiến.
Sở Tam Thu tức giận đến phát điên, linh lực trong cơ thể hóa cương, trong nháy mắt đẩy Lục Vũ ra.
Sau đó, Sở Tam Thu bắn lên, người như mãnh hổ hạ sơn, thi triển tuyệt chiêu chí cường.
“Nộ Hổ Thần Quyền!”
Sở Tam Thu nhân hồn hợp nhất, bá khí vô địch, y phục cả người phồng lên tựa như Kim Chung tráo Thiết Bố sam, đao thương bất nhập.
Song quyền tựa như hổ trảo, khí thế lực bạt sơn hà, cương mãnh đáng sợ.
Lục Vũ biến hóa sắc mặt, không kịp nghĩ nhiều, miệng gầm lên như sấm, mười mạch trong cơ thể tương liên.
“Bạo Kích Thiên Trọng Phá!”
Song quyền như sóng lớn ngàn trượng, liên miên không ngừng, điên cuồng đánh tới Sở Tam Thu.
Quyền đầu hai người va chạm lần đầu, lần lượt bắn ra, thân thể cả hai đều lay động nhưng lại toàn lực ổn định, tiếp tục ra chiêu.
Sở Tam Thu là cảnh giới Tụ Linh bát trọng, cao hơn Lục Vũ bốn cảnh giới, loại ưu thế này khá rõ rệt.
Lúc trước, lúc Lục Vũ nghĩ cách cứu viện Trương Nhược Dao thì đã từng liều mạng với Sở Tam Thu một lần.
Khi đó, Lục Vũ chỉ là Tụ Linh tam trọng cảnh giới nên bị trọng thương thổ huyết tại chỗ.
Bây giờ Lục Vũ đã đạt tới Tụ Linh tứ trọng, thân thể biến hóa rõ rệt, được mười mạch quán thông nên sức chiến đấu tăng lên gấp đôi.
OANH!
OANH!
OANH!
Quyền kình bạo tạc như sấm, chấn động khiến thân thể song phương lay động.
Sở Tam Thu điên cuồng gào thét, cự hổ trên thân hiển hóa phóng thích ra thần uy của Huyền cấp võ hồn, tạo ra hiệu quả tăng phúc cực lớn khiến sức chiến đấu của Sở Tam Thu dâng cao mãnh liệt.
Cả người Lục Vũ ẩn hiện phù văn, Kim Thân Bất Diệt không ngừng chống lại lực oanh kích, lực lượng cuồng mãnh thăng hoa cũng giúp cho Lục Vũ không bị thương mảy may!