Thần Võ Chiến Vương

Chương 324: Lôi hạch

Vô tận lôi hải không giống với những chỗ tu hành khác, đầu tiên là bên trong vô cùng nguy hiểm, hơi chút bất cẩn sẽ lập tức biến thành tro bụi.

Mặt khác, vô tận lôi hải phải phối hợp với một môn công pháp huyền bí thì mới có thể tạo ra được hiệu quả, nếu không, ngoại trừ bị lôi điện dằn vặt ra cũng sẽ không thu được bất kỳ chút tăng trưởng nào cả.

Mà môn công pháp huyền bí này tên là Thiên lôi quyết, là một trong những công pháp lôi hệ không nhiều lắm.

Tu luyện công pháp này, mượn sấm sét để rèn luyện công thể, đồng thời còn làm tăng lồng khí hộ thể của mình lên.

Có điều, cũng không thể làm cho người ta trực tiếp khống chế được sấm sét.

Sấm sét là lực lượng cuồng bạo nhất trên thế gian, lực phá hoại cực mạnh.

Giang Thần khai phá tám cái kỳ mạch, nhờ vào đó đã luyện thành được thần công, gọi sấm gió.

Lực lượng của gió quyết định bởi trình độ của Phong Tâm ý cảnh.

Lực lượng của sấm sét thì phải nghĩ biện pháp thu thập vào trong khí hải.

Vì lẽ đó, vô tận lôi hải rất thích hợp với Giang Thần.

Giang Thần đưa ra yêu cầu muốn đi vào vô tận lôi hải để tu hành, chư vị Đại trưởng lão Anh Hùng Điện không phản đối, chỉ lo lắng việc hắn có thể chịu đựng được hay không mà thôi.

Căn cứ vào hiểu biết của bọn họ, Giang Thần chưa từng tu luyện qua Thiên lôi quyết.

Truyền thụ cho hắn, không phải là chuyện không thể, thế nhưng Giang Thần đã nói rõ mình không cần, hắn có phương pháp của hắn, giúp hắn tu hành ở trong vô tận lôi hải.

Cuối cùng, Giang Thần có thể tiến vào vô tận lôi hải, đồng thời còn có một tên Đại trưởng lão chăm sóc toàn bộ hành trình của hắn, tránh cho hắn chôn thây ở trong biển sấm sét.

Vô tận lôi hải là một mảnh mây đen liên miên không dứt, biển mây cuồn cuộn thỉnh thoảng, những tia điện màu tím lộ ra ở trước mặt hai người.

Giang Thần xuyên qua trận pháp, tiến vào bên trong mây đen.

Tức thì, cảnh vật trước mắt hoàn toàn biến đổi, bị một mảnh màu tím thay thế, sấm chớp lập lòe, tia chớp nhảy lên ở khắp mọi nơi.

Giang Thần thất thần một cái thì đã cảm thấy thân thể bắt đầu run rẩy, y phục trên người phá nát.

Một màn này đã dọa cho hắn phát sợ, mau chóng vận chuyển Thiên chi hoàn, mở ra lồng khí hộ thể ra.

Chỉ là dần dần, lồng khí hộ thể đã sắp không chịu đựng được nữa.

- Tám mạch cùng mở, phong lôi thụ mệnh!

Giang Thần không chần chừ nữa, hơi suy nghĩ, tám cái kỳ mạch trong cơ thể lần nữa toả sáng.

Tia chớp màu tím và sấm sét không thể nhận ra lấy hắn làm trung tâm mà xoay tròn, lôi điện chi lực không ngừng cuồn cuộn tiến vào trong khí hải.

Khí hải chỉ to bằng lòng bàn tay lại như là một cái động không đáy, điên cuồng hấp thu lôi điện chi lực.

- Hả?

Đại trưởng lão phụ trách chăm nom Giang Thần cũng là người phụ trách vô tận lôi hải, được người ta gọi là Lôi trưởng lão.

Hắn có trình độ hiểu biết cùng với phương pháp tu hành vượt xa tất cả mọi người.

Hắn cũng là một trong những người không nhiều có thể sử dụng sấm sét làm thủ đoạn công kích.

Lôi trưởng lão biết Giang Thần chưa từng tu luyện qua Thiên lôi quyết, hắn rất muốn nhìn một chút xem đối phương sẽ dùng phương pháp gì để ở tu hành lôi hải.

Lúc vừa mới bắt đầu, Lôi trưởng lão đã nhìn thấy thân thể của Giang Thần run rẩy, khi đó hắn đã không nhịn được muốn ra tay cứu viện, cũng không ôm bất kỳ sự chờ mong nào đối với phương pháp của đối phương nữa.

Không nghĩ tới chỉ có mấy giây, trên người Giang Thần đã sinh ra biến hóa làm hắn sửng sốt.

- Chuyện này cũng quá khuếch đại rồi đó?

Chờ sau khi thấy rõ, Lôi trưởng lão không kìm lòng được cảm thán một tiếng.

Những đệ tử khác tu hành ở lôi hải cũng sẽ thu lấy lôi điện chi lực, không ngừng rèn luyện công thể.

Thế nhưng người muốn tiêu hao lôi điện chi lực đã ít lại càng ít, đây cũng là bởi vì lực phá hoại của lôi điện chi lực rất lớn.

Người điên cuồng hấp thu giống như Giang Thần, đổi lại là những đệ tử khác thì thân thể đã sớm bắt đầu từ từ bị thiêu đốt từ bên trong đến bên ngoài, cuối cùng sẽ biến mất, không còn sót lại một chút cặn bã nào nữa.

Một phút sau, Giang Thần vẫn không dừng lại, đồng thời còn đi gần vào trung tâm của loi hải.

- Quái vật, tên này quả thật là quái vật.

Lôi trưởng lão thở dài nói, vừa nãy, số lượng lôi điện chi lực Giang Thần hấp thu đã đủ để lấp kín toàn thân đối phương, thế nhưng hắn lại vẫn không thỏa mãn.

Lôi trưởng lão lại không biết, Giang Thần đang ngưng tụ lôi hạch.

Chỉ cần có một viên lôi hạch ở khí hải thì sẽ không cần mỗi lần mở ra tám mạch lại phải một lần nữa ngưng tụ ra lôi điện chi lực.

Thứ mạnh mẽ như vậy, không phải nói có thể ngưng tụ là có thể ngưng tụ ra được.

Ít nhất trước khi Giang Thần đến, lôi điện chỉ là thứ dùng để cường hóa công thể mà thôi.

Thế nhưng sau khi thấy được vô tận lôi hải thì hắn mới sinh ra lòng tham, muốn một lần khổ cực cả đời nhàn nhã.

Đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, bởi vì một khi thất bại, hắn sẽ ở trong trung tâm của lôi hải, sẽ bị giết hết trong khoảnh khắc.

Thế nhưng nếu không tới gần trung tâm của lôi hải, lại khó mà ngưng tụ được lôi hạch thành công.

Lôi trưởng lão đã nhìn ra, hắn không biết lôi hạch, thế nhưng lại biết tình cảnh của Giang Thần rất nguy hiểm.

- Không ngờ lại làm hành động mạo hiểm như vậy, vậy mà cũng không lên tiếng nói sớm, thực sự là khiến cho người ta đau đầu.

Lôi trưởng lão vô cùng căng thẳng, theo Giang Thần thâm nhập vào sâu hơn, độ khó khi cứu viện của hắn cũng rất lớn.

Đặc biệt là sau khi hắn phát hiện ra màu tím xung quanh dần dần ảm đạm, bắt đầu xuất hiện màu trắng thì vẻ mặt đã biến đổi đến mức nghiêm túc.

Phạm vi màu trắng đối với hắn cũng rất là nguy hiểm, muốn cứu một người thì phải liều mạng.

Lôi trưởng lão định hiện thân, ngăn cản Giang Thần tự chịu diệt vong.

Nhưng mà, hắn lại do dự.

Giang Thần đang chủ động liều mạng, thành bại ra sao sẽ là do vận mệnh của chính hắn.

Tự mình ra tay có lẽ sẽ bảo vệ được tính mạng của hắn, cũng có thể làm cho hắn thất bại.

Thân là người từng trải, Lôi trưởng lão biết làm như vậy sẽ phá huỷ đi một thiên tài, cho nên hắn cứ trơ mắt nhìn Giang Thần tiến vào phạm vi của sấm sét màu trắng.

- Cùng lắm thì liều chết cứu hắn.

Lôi trưởng lão nghĩ thầm.

Lôi điện chi lực ở khu vực màu trắng rất là hùng hậu, sau khi Giang Thần tiến vào, thân thể trực tiếp bị nhấn chìm.

Lôi trưởng lão chỉ có thể cảm ứng được đại khái vị trí của hắn.

Cũng không lâu sau, khu vực của Giang Thần đã xảy ra động tĩnh không nhỏ, dường như sóng cuồn cuộn, làn sóng sau cao hơn làn sóng trước.

- Đây rốt cuộc là phương pháp tu hành gì vậy? Sao lại nghịch thiên như vậy chứ?

Lôi trưởng lão kinh ngạc thầm nghĩ.

......

Trước khi Giang Thần tạo ra không nhỏ động tĩnh, đồng thời ở Thiên Đạo môn trong Hỏa vực cách xa nơi này cũng rất không bình tĩnh.

Mấy ngày qua, trong Thiên Đạo môn, không ai cảm giác được tẻ nhạt.

Ánh mắt của bọn họ, thỉnh thoảng nhìn về phía Thiên Vương phong.

Không cần tới gần cỡ nào, dù cho là ở bên ngoài Thiên Đạo môn thì cũng có thể nhìn thấy được một màn kỳ dị.

Một cột sáng màu vàng óng phát ra từ Thiên Vương phong, bắn thẳng tới mây mù.

Cột sáng này cũng không phải là bất động, năng lượng mạnh mẽ liên tục lưu chuyển.

Cột sáng này xuất hiện từ năm ngày trước, lúc vừa mới bắt đầu không có khuếch đại giống như bây giờ, chỉ là theo thời gian trôi qua, cột sáng đã đạt đến độ cao trăm trượng, hơn nữa càng ngày càng thô to hơn nữa.

Lúc vừa mới bắt đầu, mọi người cảm thấy lẫn lộn, mãi đến khi có tin tức truyền ra, là Ninh Hạo Thiên sắp xuất quan mới tạo thành hiện tượng này.

Lực lượng cuộn trào không kìm nén được, tản ra, làm cho trên dưới Thiên Đạo môn khiếp sợ.

Không khó tưởng tượng ra được, sau khi Ninh Hạo Thiên xuất quan sẽ mạnh tới bao nhiêu.

Đối với người của Xích tiêu phong, mỗi khi cột sáng vàng cao hơn một thước thì áp lực của bọn họ lại càng lớn.

Bọn họ sinh sống ở Hỏa vực họ, không rõ Giang Thần đã làm gì ở Long vực.

Nhưng biết, một khi Ninh Hạo Thiên xuất quan là hắn sẽ có thể hành động trắng trợn không kiêng dè gì trả thù Giang Thần, thậm chí là tấn công Thập vạn đại sơn.

Bởi vì Ninh Hạo Thiên đã trở nên mạnh mẽ, cho nên đã đủ để lay động lực uy hiếp do Thiên Phong đạo nhân để lại!

Đám người Giang phủ chỉ có thể chờ mong thiếu chủ của bọn họ lần nữa hoàn thành kỳ tích mà thôi.

Ngay cả hai người người ngoài như Văn Tâm và Mạnh Hạo, cũng cảm thấy áp lực lớn lao.

Đặc biệt là Văn Tâm Quận chúa, nàng khá rõ thế cuộc, biết rõ Giang phủ phải đối mặt với nguy cơ lớn bao nhiêu.

Giang Thần chém giết Tam hoàng tử, đắc tội với hoàng thất, hoàng thất không thể công khai trả thù, thế nhưng sẽ mượn tay của Hắc Long thành, để làm cho Giang gia bị diệt tộc!