Vẻ mặt của Giang Vẻ hơi đổi một chút, quát một tiếng, biểu đạt vẻ bất mãn của mình.
Phi Nguyệt kịp phản ứng lại, Giang Thần làm sao không tới phiên nàng nói.
Đương nhiên, nàng sẽ không nói ra lời xin lỗi, vì vậy mới nói:
- Lời ta đã nói xong, ngươi có đồng ý hay không thì mau nói.
- Lời của ngươi không có lỗ thủng, Tôn tàng thật giả ra sao, ta nghĩ cũng không thể đi tìm người khác để hỏi dò đúng không?
- Đương nhiên, đây là bí mật.
- Đã như vậy, trước tiên ta sẽ dạy ngươi phương pháp khai phá cái kỳ mạch thứ nhất, thứ hai, đợi tới khi chúng ta đi thăm dò bảo, sau khi xác định bảo tàng tồn tại, ta sẽ dạy ngươi cái thứ ba, cái thứ tư.
Giang Thần nói.
Nhìn thấy hắn thật sự thừa nhận có biện pháp, trái tim của Phi Nguyệt nhẹ nhàng rơi xuống, cả người vô cùng kích động.
- Như vậy, phương pháp khai phá từ cái thứ năm đến cái thứ tám thì sao?
- Vậy thì phải nhìn xem ở bên trong Tôn tàng kia có bao nhiêu bảo vật, chiếu theo lời ngươi nói, bảo tàng chỉ là một bộ phận của khen thưởng, sau đó còn phải phân phối cho hai người, ngươi cho rằng đáng giá với phương pháp khai phá tám cái kỳ mạch sao?
Giang Thần không chờ nàng mở miệng, lại nói:
- Ta lại hỏi chút, đến lúc đó đi thăm dò bảo tàng sẽ có bao nhiêu người.
- Chỉ có hai chúng ta.
- Thật?
Giang Thần sẽ không dễ dàng tin tưởng như thế.
- Có địa đồ và hoàng huyết là có thể dễ dàng thu được bảo tàng khen thưởng, không phải là việc gì khó. Mà phần khen thưởng này sẽ là trợ lực giúp ta cạnh tranh ngôi vị hoàng đế.
Giang Thần cũng không hoài nghi, tranh đấu vì ngôi vị hoàng đế, xưa nay luôn là như vậy.
- Ta nghĩ, hoàng thất Đại Hạ còn chưa biết độ thuần khiết hoàng huyết của ngươi đúng không?
- Đúng, sau khi đi tới Thánh Viện, địa đồ mới thức tỉnh.
Giang Thần nở nụ cười không tên, nói:
- Như vậy ngươi không sợ đến lúc đó tìm được bảo vật, ta sẽ giết người đoạt bảo sao? Hiện giờ còn lâu ngươi mới là đối thủ của ta.
- Hừ, ta tự có thủ đoạn, cũng khuyên ngươi không nên có ý này, nếu không người hối hận tuyệt đối sẽ là ngươi.
- Vậy lúc nào chúng ta đi?
- Chờ sau khi ta xác định phương pháp khai phá hai cái kỳ mạch là thật đã!
- Chuyện này cũng rất hợp lý.
Sau đó, Giang Thần nói phương pháp khai phá cho Phi Nguyệt, người sau tập trung tinh thần lắng nghe.
Sau khi nói xong, Giang Thần nghĩ đến cái gì đó mà nói:
- Dựa theo tốc độ khai phá, trước khi trở lại chúng ta không thể hành động được, mà sau khi ta trở về, rất có thể ta và Ninh Hạo Thiên sẽ xảy ra quyết chiến, thậm chí là quyết chiến sinh tử, như vậy, ngươi sẽ ủng hộ ai đây?
Ninh Hạo Thiên là vị hôn phu của nàng, nhưng nếu như Giang Thần chết, như vậy cả đời này nàng cũng chỉ có thể khai phá hai cái kỳ mạch mà thôi.
Nhìn dáng vẻ rất hứng thú của Giang Thần, Phi Nguyệt trở nên trầm mặc, không hề tức giận như bình thường.
- Ngươi đừng trở về nữa.
Phi Nguyệt nghiêm túc nói.
- Tại sao?
- Như vậy ngươi sẽ không phải chết.
Nghe vậy, mí mắt của Giang Thần buông xuống, nói:
- Ninh Hạo Thiên muốn xuất quan sao?
Nàng thân là vị hôn thê của Ninh Hạo Thiên, đương nhiên cũng có thể nắm giữ tình báo mới nhất.
Ở một trình độ nào đó, trả lời là phản bội vị hôn phu của mình, vì vậy Phi Nguyệt rất vất vả gật gù.
- Ha ha, thông qua Thần mạch của ta mà tu luyện tới hôm nay, thu được thành tựu như vậy, nhưng vừa mới xuất quan đã bị ta đánh chết, ngẫm lại thực sự là khiến cho người ta hưng phấn.
Giang Thần cười lạnh nói.
Phi Nguyệt biến sắc, cho dù Giang Thần nói vậy cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng nàng cảm thấy mình nên nói cho rõ ràng.
- Truyền thừa mà Hạo Thiên nhận được là do một vị Đại tôn giả để lại, một bộ bảo điển, tên là Huyền vũ chân công, nghe nói một khi luyện thành, uy lực vô cùng, hơn nữa rất giỏi khắc chế đối thủ có võ học hơn người.
Cái tình báo này, rất là quan trọng.
Giang Thần đọc thầm tên của bảo điển, sắc mặt nghiêm nghị, hiển nhiên cũng có hiểu biết đối với Huyền vũ chân công.
- Có phải vị Đại tôn giả kia tên là Vũ Chí Cực hay không?
Giang Thần hỏi.
- Hả?
Phi Nguyệt không nghĩ tới hắn lại hỏi cái này, nghĩ một hồi, nàng lại gật đầu một cái.
- Không nghĩ tới hắn đã chết, còn chết ở trong Cửu Thiên đại lục.
Giang Thần thầm cảm thán ở trong lòng, vị Võ Chí Cực này 500 năm trước chính là nhân vật nổi danh hiển hách của Thánh vực.
Huyền vũ chân công mà hắn sáng tạo ra là bảo điển kết hợp hoàn mỹ nhất giữa công pháp huyền bí và võ học.
Ẩn chứa mười loại võ đạo, một khi đại thành, người tu luyện sẽ nắm giữ được toàn bộ.
Mọi người đều biết, võ học cần phải bước từng bước, dùng thiên phú của Giang Thần cũng không thể nào làm được chuyện cùng tu mười loại võ học.
Vì lẽ đó Huyền vũ chân công là phương pháp thủ xảo, chỉ cần luyện được Huyền Vũ chân công là có thể phát huy mười loại võ đạo đến mức tận cùng.
Có thể nói đây là một loại bảo điển có thể làm cho người tu hành thoát khỏi hạn chế võ học.
Ngẫm lại mà xem, không cần tôi luyện từng đao từng kiếm, làm lỡ thời gian luyện công, mà là khi luyện công thu được lực lượng vô thượng, đồng thời lại còn tinh thông võ học.
Khi Huyền Vũ Chân công hiện thế đã gây ra sóng lớn mênh mông, đại đa số danh gia võ học đều cho rằng này cái này không phải là chính đạo.
Thế nhưng, lúc đó Giang Thần lại cảm thấy môn bảo điển này có thể thay đổi được võ đạo.
Đáng tiếc không chờ hắn đi tìm Võ Chí Cực để nói chuyển, để hiểu rõ điểm ảo diệu của bảo điển thì Võ chí Cực đã bị người ta đuổi giết, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Không nghĩ tới, năm trăm năm sau hắn lại lần nữa nghe nói, có lẽ lúc trước Võ Chí Cực bị đuổi giết đã trốn đến Cửu Thiên đại lục này.
- Ngươi chờ ở Anh Hùng Điện, sau khi ta trở về, lại bảo Hạo Thiên không được ra tay với gia tộc ngươi, được chứ?
Giang Thần cười cợt, nói:
- Công chúa điện hạ, không nên tự lừa mình dối người, giữa ta và Ninh Hạo Thiên không có phương pháp nào vẹn toàn, ngươi muốn ta giao tính mạng tộc nhân cho vị hôn thê của kẻ thù sao?
Lần này Phi Nguyệt không phản bác, bởi vì đây là sự thực.
- Ngươi muốn đi về thật sao?
- Đúng.
- Vậy ngươi có thể dạy ta phương pháp khai phá cái kỳ mạch thứ ba, thứ tư cho ta hay không?
Nếu như Giang Thần chết, Thông thiên cảnh khai phá đến cái kỳ mạch thứ tư cũng coi như là thành tích không tệ.
- Không được.
Đây là lần thứ nhất Giang Thần cảm thấy vị công chúa này rất ngây thơ.
Phi Nguyệt còn muốn nói nữa, thế nhưng Giang Thần không cho nàng cơ hội, bắt đầu tiễn khách, nói:
- Vì lẽ đó, công chúa điện hạ, nên cầu khẩn cho ta đi, hi vọng ta đừng chết ở trên tay vị hôn phu của ngươi.
Nhưng mà, nếu hắn không chết, người chết sẽ là Ninh Hạo Thiên.
Trong lòng Phi Nguyệt rất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi đây.
- Đúng rồi, còn có một vấn đề cuối cùng nữa, cảnh giới của Ninh Hạo Thiên còn chưa vượt qua tầng năm đúng không?
Giang Thần bỗng nhiên nói.
Lúc Ninh Hạo Thiên đột phá Thông thiên cảnh, Giang Thần cũng biết, chừng một năm.
Từ giai đoạn sơ cấp của Thông thiên cảnh đạt đến tầng năm, hiển nhiên là chuyện không thể.
Nhưng cân nhắc đến việc hắn có được truyền thừa, Giang Thần không thể không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
- Không.
Phi Nguyệt trả lời vấn đề của hắn, nhưng không có báo cho hắn biết cảnh giới cụ thể, lời nói của nàng ngày hôm nay đã đủ để làm cho nàng bị phạt khi trở về rồi.
Thậm chí, sau khi Ninh Hạo Thiên biết những chuyện này, không biết có thể tha thứ cho nàng hay không.
- Có thể, đa tạ.
Giang Thần nhìn Phi Nguyệt rời đi, lại đang âm thầm tính toán ở trong lòng, nói:
- Không tới tầng năm, phần thắng vẫn rất lớn.
Nếu vượt qua tầng năm, hơn nữa lại thêm Huyền vũ chân công, Giang Thần rất khó để thủ thắng.
- Thừa dịp thời gian còn nửa tháng, nên tăng cường thực lực lần cuối.
Giang Thần định lần nữa tăng tám cái kỳ mạch lên, tăng cường thực lực, mà ở trong Anh Hùng Điện, vừa vặn có một mảnh vô tận lôi hải, là thứ dùng để cho các đệ tử tu hành.
Hiệu quả do lôi hải mang đến, Giang Thần không có cách nào dùng các công cụ khác để thay thế được, bởi vì sự hình thành của lôi hải là một loại năng lượng, kỹ thuật không có cách nào bù đắp được nó.