Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 2 - Chương 23-2: Vô cùng kinh ngạc (2)

Editor: linglink

Thủy Khanh Y nghe thấy tiếng rên rỉ khổ sở ở sau lưng, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, đứng ở cửa một gian ám thất khác, nhìn Phó Đạt bị treo ngược trên không ở bên trong, dặn dò: "Lấy "Thần tiên hoàn" do Phó phu nhân chuẩn bị, cho Phó Thái phó dùng."

Hiện giờ chất vấn, có lẽ cũng không hỏi được cái gì, dù sao cũng đã cứu được mẫu thân về, nàng có nhiều thời gian tung lưới.

"Dạ!"

"Mỗi ngày cho một ít "món khai vị", không làm lão ta chết là được." Dứt lời, Thủy Khanh Y rời khỏi, trong lòng nhớ tới chuyện thần y cốc, lập tức trở về Điện Tử Uyển.

"Công chúa, Điện Tử Uyển là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng nói Hoàng hậu đã trở về, công chúa nên quay về chỗ ở của mình." Thủy Khanh Y vừa tới cửa, thì bị công công Tiểu Đức Tử ngăn lại.

Thủy Khanh Y kinh ngạc, nhìn mấy bọc quần áo đơn giản trên đất, trợn tròn mắt, "Thực sự là nói như vậy?" Nghĩ đến bên trong Điện Tử Uyển đều là ngọc thạch quý giá, buổi tối đi ngủ cũng cực kỳ cẩn thận, nàng còn tưởng rằng hiện giờ cung điện đã là của nàng, nhưng lại bị tin tức bất thình lình này đánh tới không kịp ứng phó.

"Hoàng thượng truyền khẩu dụ!" Trong lòng công công Tiểu Đức Tử hơi có thành kiến, mặc dù tính tình của Hoàng thượng không tốt, nhưng là một minh quân, hôm nay bị công chúa ép đến mức đã học được cách tham ô, bán quan cầu bạc.

"Vậy cung điện của ta ở đâu?" Thủy Khanh Y nghĩ, không biết là phải đi tới nơi kém đến mức nào, đến lúc đó ở không thoải mái, sẽ gọi người tu sửa, nghĩ như vậy, nàng cũng buông bỏ được.

Trong nháy mắt, sắc mặt của công công Tiểu Đức Tử hơi kỳ lạ, chỉ vào căn phòng nhỏ bên tay phải sát cạnh Điện Tử Uyển, nói: "Đó là chỗ ở Hoàng thượng bố trí cho công chúa."

Con ngươi của Thủy Khanh Y trợn trừng giống như muốn rớt ra ngoài, nhìn căn phòng mở rộng cửa, chưa đủ mười mét vuông kia, chỉ có một cái giường ván gỗ thô giáp, ngay cả ghế dài cũng không có.

"Công công, có phải ngươi nhớ nhầm hay không?" Thủy Khanh Y khó có thể tiếp nhận, Thủy Triệt cưng chiều nàng như vậy, làm sao có thể làm chuyện hẹp hòi như vậy?

"Công chúa, làm sao nô tài có thể nhớ nhầm? Hoàng thượng dặn dò, nếu công chúa muốn vào Điện Tử Uyển ở, lấy bạc và Hoàng hậu để đổi, một ngày Hoàng hậu ở Điện Tử Uyển, công chúa phải ở phòng của người làm, canh gác cho Hoàng hậu nương nương." Khuôn mặt phấn trắng của công công Tiểu Đức Tử đầy vẻ không vui, kiêu ngạo nâng cằm lên nói the thé.

Thủy Khanh Y ngạc nhiên đến ngây người, phụ hoàng của nàng cũng có thể làm loại chuyện này?

Chẳng lẽ nàng yêu tiền tài cũng là do di truyền hay sao?

Không đợi nàng phản ứng kịp, công công Tiểu Đức Tử mở tấm lụa gấm màu vàng ra, đọc thánh chỉ làm cho nàng thổ huyết. "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, công chúa Trường Nhạc thân là nữ tử, phải tuân thủ lễ nghi quy tắc nghiêm ngặt, không được tham gia vào chính sự, trẫm niệm tình là ái nữ, cưng chiều phóng túng, thế nhưng không ngăn được áp lực của chư vị đại thần, gây đả kích cho ái nữ, nản lòng thoái chí, do đó tước chức quan Thái Úy, đề bạt Tào tướng quân nhậm chức. Ngoài ra, nếu ái nữ có thể trấn an, cho thấy tấm lòng hiếu thuận, trẫm sẽ suy xét." Công công Tiểu Đức Tử đọc xong, da mặt co rút mạnh, thầm nghĩ: Không xong, cầm nhầm!

Thủy Khanh Y ngây ra như phỗng, chuyện này... Đây là thánh chỉ sao?

Có loại thánh chỉ không nghiêm túc, không đứng đắn như thế này sao?

Đây là uy hiếp trắng trợn, rõ rành rành! Trả thù! Đả kích!

Sắc mặt Thủy Khanh Y chuyển từ xanh sang đỏ, đổi tới đổi lui, tay run rẩy sờ chiếc chìa khóa quốc khố vẫn chưa hết nóng, khóc không ra nước mắt, khốn khiếp, thì ra không phải phụ thân dễ bị lừa gạt như vậy, bị chọc cho phát bực thì cũng sẽ đại nghĩa diệt thân đấy!

Nàng nên sớm biết Thủy Triệt không phải là người dễ chọc như vậy, nhiều ngon ngọt như thế làm cho nàng chìm đắm trong cạm bẫy ông dựng lên, cho nên nàng quên mất hóa ra ông cũng là một con sói đuôi dài, hơn nữa còn là sói xám lớn nắm giữ áo cơm quyền thế của nàng!

Thủy Khanh Y rưng rưng nhìn Điện Tử Uyển, nghĩ đến mẫu thân mỹ nhân mềm mại ôn nhu ở bên trong, rủ mắt vuốt chiếc chìa khóa phòng kho lạnh ngắt, đáy mắt đầy vẻ đấu tranh, cho đến khi mặt trời xuống núi, cắn răng, gạt lệ nói: "Công công Tiểu Đức Tử, Bổn cung hồ đồ, mẫu thân là thê tử kết tóc của phụ hoàng, nào có chuyện ở riêng, làm phiền ngươi đưa mẫu thân đến Cung Càn Thanh an toàn."

Trong lòng rơi lệ, nương à, đừng trách nữ nhi bất hiếu, thật sự là nữ nhi không đấu lại phụ hoàng, người và phụ hoàng tự giải quyết cho tốt...

Đưa mắt nhìn khuôn mặt cười thành hoa cúc của công công Tiểu Đức Tử, đón mẫu thân lên xe rồng rồi dắt ngựa đi, Thủy Khanh Y buồn bực ngồi trên nhuyễn tháp mẫu thân thường ngồi, phụ hoàng của nàng thật sự quá độc ác, không biết mẫu thân đưa đến trong miệng ông, còn có thể thừa lại mảnh vụn nào không?

Nghĩ lại, sở dĩ mẫu thân sợ phụ hoàng, đó là vì đã làm việc trái với lương tâm, nếu lần này mẫu thân có thể bình yên vô sự sống sót khỏi "móng vuốt của sói", như vậy sau này nhất định sẽ là người làm chủ, nàng còn sợ không có cơ hội làm điều ác sao?

Nghĩ vậy, trên mặt cười nở hoa, nàng quyết định, nàng cần phải ôm thật chặt bắp đùi của mẫu thân!

......

Thủy Khanh Y chờ ở trong điện, muốn gặp Thủy Thiên Diên đến nỗi sắp phát điên, cũng đã năm ngày rồi, mẫu thân của nàng vẫn chưa ra khỏi Cung Càn Thanh... Không, cửa Cung Càn Thanh chưa hề mở ra, chỉ có lúc đưa đồ ăn vào, mới mở ra một khe hở, từ điều này mà biết được hai người ở bên trong vẫn còn sống.

Thủy Khanh Y nghĩ đến thân thể nhẹ như bông liễu (1) của mẫu thân, có thể chịu đựng được cơn giày vò của phụ hoàng đói bụng hơn mười năm sao?

(1) Bông liễu: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió.

"Công công Tiểu Đức Tử, ngươi quá không xứng với chức vụ, Hoàng thượng không lâm triều, chẳng lẽ ngươi không thèm quan tâm?" Thủy Khanh Y nghiêng đầu, mặt mày lạnh tanh nói.

Công công Tiểu Đức Tử nâng lan hoa chỉ (2) lên, cầm khăn che nửa mặt, nghe xong lời nói của Thủy Khanh Y, trong lòng uất ức, nhăn nhó vạch khăn ra, lộ ra cái miệng sưng như ruột già và cái mũi heo, mang theo tiếng khóc nức nở: "Nô tài ở ngoài cửa gọi Vạn tuế gia, thì một chiếc giày bay tới, nô tài không còn mặt mũi nữa.

(2) Lan hoa chỉ: Chỉ một loại động tác tay, đầu ngón tay cái và ngón giữa chạm vào nhau, ba ngón tay còn lại mở rộng.

Trong lòng Thủy Khanh Y âm thầm đổ mồ hôi lạnh, may mà lúc ấy nàng kiềm chế được, không đến mở cửa.

Bất chợt, Thủy Khanh Y cười xấu xa, kinh ngạc kêu lên: "Trời ơi, tại sao ở đây còn có một mẫu thân?"

"Y Nhi, chẳng lẽ ngươi hồ đồ, ngươi chỉ có một mẫu thân." Giọng nói thanh lệ tựa thiên nhiên vang lên.

"Hứ? Ngươi là giả hay là thật? Buổi lễ sắc phong của Bổn cung lần trước, có người giả mạo mẫu thân, lúc ấy Bổn cung cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi nhìn thấy phụ hoàng phấn khởi xông lên ôm nàng ta, xúc động gạt nước mắt, cũng không tiện vạch trần, chờ yến tiệc giải tán mới đi tìm ông nói chuyện, kết quả phụ hoàng đã sớm ôm kẻ giả mạo vào Cung Càn Thanh, mấy ngày không vào triều." Nói đến đây, Thủy Khanh Y dừng một chút, tiếp tục nói: "Mấy ngày trước mẫu thân được đón vào Cung Càn Thanh, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài, ngươi từ nơi nào tới?"

"Ồ? Thực sự có chuyện này ư?"

Công công Tiểu Đức Tử khiếp sợ há to mồm, kinh ngạc nhìn một mình Thủy Khanh Y đóng hai vai, bắt chước giọng nói của Hoàng hậu nương nương giống như đúc, không hề có sơ hở.

Mà người ở bên trong đang liều chết triền miên, nghe thấy đoạn đối thoại này, không thể bình tĩnh.

Đặc biệt là Thủy Triệt, mặt đen như đáy nồi, đây là đang trắng trợn hắt nước bẩn lên ông, nhưng giọng nói kia... Không kìm được rủ mắt nhìn người đang đổ mồ hôi nhễ nhại, trong lòng trầm xuống, còn chưa kịp giải thích, lồng ngực đau nhói, một bàn chân đạp ông xuống giường!

"Thủy, Triệt!" Sắc mặt của Thủy Thiên Diên tái xanh, nghĩ đến lời ngon tiếng ngọt mấy ngày nay của hắn, trong lòng nhất thời cảm thấy nhục nhã, nếu thực sự yêu nàng, sao lại không phân biệt rõ thật giả?

Vậy mà còn ôm tới Cung Càn Thanh điên loan đảo phượng, đóng cửa mấy ngày không ra, nhìn thấy nàng thì không hề kích động bật khóc, nhìn thấy đồ giả mạo thì lại mủi lòng!

Bỗng nhiên, trong lòng cảm thấy chua xót, nàng ngủ mê man mười lăm năm, hắn là một nam nhân bình thường, cũng là vua của một nước, làm sao có thể chịu được việc không có nữ nhân chứ?

Trước đó vài ngày, trong lúc vô tình nàng nghe nói Lệnh Quý phi cũng đã mang thai hai tháng, hơn nữa còn sinh được một nhi tử hơn mười tuổi, nhỏ hơn Y Nhi một tuổi, nàng vừa chết, hắn không thể chờ đợi mà đi tìm nữ nhân như vậy?

Thủy Triệt bị đạp xuống giường, có chút lo lắng, thấy sắc mặt của Thủy Thiên Diên thay đổi khó lường, trái tim chìm đến đáy cốc, ngâm ở trong nước lạnh, trong lòng hận không thể trói Thủy Khanh Y đánh đau một trận, đứa con đáng chết, nào có chuyện vu oan phụ hoàng, chia rẽ tình cảm của phụ hoàng và mẫu hậu như vậy chứ?

"Diên Nhi, ta..." Bị oan, câu nói tiếp theo chưa kịp nói ra, đã bị cắt ngang!

"Chàng không cần giải thích!" Đột nhiên, Thủy Thiên Diên cảm thấy mệt mỏi, mặc xong xiêm y, liền ra khỏi Cung Càn Thanh.

Thấy Thủy Thiên Diên rốt cuộc cũng đi ra, Thủy Triệt sắc mặt âm trầm cùng đi ở phía sau, Thủy Khanh Y liếc mắt nhìn khiêu khích, hừ lạnh: Trước đây làm Bách Lý Ngọc hiểu lầm nhi thần, hôm nay lại muốn cướp mẫu thân, không có cửa đâu!

"Mẫu thân." Thủy Khanh Y thân thiết kéo tay của Thủy Thiên Diên, gọi ngọt ngào. Vẻ mặt không đổi bắt mạch của Thủy Thiên Diên, quả nhiên là yếu ớt, trong lòng lại mắng tới mắng lui Thủy Triệt một trận, không biết tiết chế!

Trong lòng Thủy Thiên Diên ấm áp, vỗ tay trấn an Thủy Khanh Y, nói nhẹ nhàng: "Đưa mẫu thân trở về Điện Tử Uyển."

Thủy Khanh Y gật đầu, liếc nhìn Thủy Triệt cùng đi ở phía sau, buồn rầu mở miệng nói: "Mẫu thân, hay là người ở lại Cung Càn Thanh đi."

"Vì sao?" Thủy Thiên Diên cau mày, tạm thời nàng không muốn gặp Thủy Triệt.

"Người vào Điện Tử Uyển ở, nữ nhi sẽ phải ngủ ở phòng của người làm." Thủy Khanh Y làm bộ đáng thương làm nũng Thủy Thiên Diên, đáy mắt lại thoáng hiện lên vẻ trêu chọc.

"Tại sao hắn lại đối xử với con như vậy?" Thủy Thiên Diên dừng bước, không vui nhìn lướt qua Thủy Triệt đang nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau.

"Chuyện này..." Ánh mắt của Thủy Khanh Y mơ hồ, trông thấy Thủy Thiên Diên hiện lên vẻ mặt nghiêm nghị, cắn môi nói: "Phụ hoàng không cho nhi thần nói chuyện của đồ giả mạo lúc trước cho mẫu thân nghe, nhi thần không nói, trong lòng đau khổ, không nói không vui, cho nên phụ hoàng dùng chuyện này để uy hiếp, thậm chí... Thậm chí tước đoạt chức quan của nhi thần."

"Thủy Triệt, ta không có ở đây, chàng đối xử với Y Nhi như vậy sao?" Thủy Thiên Diên nghiêm mặt, lạnh lùng quát lớn. Mặc dù nàng nhìn ra ý đùa giỡn trong đáy mắt của Y Nhi, nhưng muốn làm cho nữ nhi hài lòng, đền bù mười lăm năm thiếu sót tình thương của mẫu thân, chỉ cần nữ nhi vui vẻ.

Thủy Triệt cắn chặt môi, trong lòng hối hận không thôi, không nên chèn ép tiểu ác ma.

"Mẫu thân, người xem, đây là thánh chỉ phụ hoàng đưa cho nhi thần!" Nói xong, Thủy Khanh Y lấy thánh chỉ nhiều nếp nhăn ra rồi mở cho Thủy Thiên Diên xem.

Sau khi Thủy Thiên Diên xem xong, sắc mặt tái xanh, ném cho Thủy Triệt, cười lạnh nói: "Mấy năm nay, chàng uy hiếp thần dân như vậy hay sao?"

Thủy Triệt không hiểu, khom người nhặt thánh chỉ lên, nhìn nội dung ở phía trên, dung nhan như thần tiên, lập tức giống như bảng màu, cắn răng nghiến lợi nói: "Thủy Minh Hách!"

Khóe miệng Thủy Khanh Y âm hiểm cười, quả nhiên là tên Thủy Minh Hách này không cam tâm bị nàng lừa gạt lấy mất ngân phiếu, xui khiến phụ hoàng tới lừa bạc của nàng.

"Ồ... Là trò đùa của Tuyên Vương trêu nhi thần?" Thủy Khanh Y chớp mắt phượng vô tội, xoay tít nhìn Thủy Triệt.

Gân xanh trên trán Thủy Triệt nổ tung, chỉ có thể thuận theo Thủy Khanh Y để giữ thể diện, nếu không, không chắc Diên Nhi sẽ giày vò ông như thế nào, chỉ là, cứ bỏ qua cho Thủy Khanh Y như vậy, rốt cuộc là có chút không cam tâm, con ngươi lóe lên, trong lòng đã có biện pháp.

"Đúng, làm sao phụ hoàng lại làm chuyện ấu trĩ như thế?" Nói xong, chân mày đang chau chặt giãn ra, thuận thế ôm cả eo của Thủy Thiên Diên, nói: "Có lẽ trước đó cũng là Y Nhi nói đùa."

"Chuyện lúc trước là nói đùa sao?" Thủy Khanh Y bối rối nhìn Thủy Triệt, dáng vẻ lơ đãng, mở miệng nói: "Quốc khố..."

"Của ngươi." Thủy Triệt nói không chút nghĩ ngợi, trong lòng cực kỳ uất nghẹn, ông mới là phụ thân cơ mà, bị ép đến nỗi không còn tôn nghiêm của người làm phụ thân.

"Thuế thu gì đó..." Tay Thủy Khanh Y đang buông xuôi ở bên người mở ra, ngón cái không ngừng vuốt nhẹ ngón trỏ và ngón giữa, nhìn Thủy Triệt với ý nghĩa sâu xa.

"Của ngươi." Thủy Triệt hít sâu một hơi, quay đầu, không thể nhìn Thủy Khanh Y được nữa, sợ không khống chế được sẽ xù lông nổi trận lôi đình.

Thủy Khanh Y "thực hiện được âm mưu", quay đầu lại nói với Thủy Thiên Diên: "Mẫu thân, người cũng thấy đấy, lúc trước là nhi thần nói giỡn với phụ hoàng." Nói xong, không để ý đến cục diện hỗn loạn do mình gây ra, quay đầu xuất cung, định tìm Thủy Minh Hách gây chuyện, nhưng lại gặp Mạc Vấn đang vội vàng vào cung.

"Mạc Vấn?" Thủy Khanh Y ngạc nhiên nhìn Mạc Vấn vốn nên ở bên cạnh Bách Lý Ngọc, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây vào giờ phút này!

Mạc Vấn nghe thấy tiếng gọi, quay đầu thì trông thấy Thủy Khanh Y, đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng nói: "Chủ mẫu, mau đi cứu chủ tử."

Cứu Bách Lý Ngọc?

"Nói rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì?" Thủy Khanh Y nghĩ đến người nàng phái đi thần y cốc còn chưa có tin tức truyền về, chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện? Nghĩ vậy, sắc mặt nàng có chút trắng bệch.

Khóe miệng Mạc Vấn mấp máy, lắp bắp nói: "Chủ tử... Cái đó... Chủ mẫu, người mau tới xem đi." Nói xong, hắn đi về phía cửa thành như một làn khói.

Thủy Khanh Y không dám trì hoãn, tăng tốc độ, đến cửa thành, thì trông thấy xa xa có lẻ tẻ mấy người đang đứng ở một bên xem cuộc vui, chiếc xe ngựa lộng lẫy dừng ở giữa, trong ánh nắng mặt trời phản chiếu, tản ra kim quang chói mắt.

Mà lần đầu tiên lực chú ý của Thủy Khanh Y không bị tiền bạc hấp dẫn ánh mắt, tầm mắt nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo trắng, bị một nữ tử mặc áo trắng quấn quít, hai người đứng đối diện nhau, không biết đang nói chuyện gì đó, nữ tử áo trắng che miệng, khanh khách cười duyên.

Thủy Khanh Y nắm chặt nắm đấm tay, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người mà nàng mong nhớ ngày đêm kia, căm hận nói: "Lão nương nhớ hắn nhớ đến nỗi ăn không ngon, ngủ cũng không yên giấc, hắn lại dám ở bên ngoài tìm tiểu tam (3)!"

(3) Tiểu tam: chỉ người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của hai người.

Mạc Vấn nghe vậy, trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhất cử nhất động của chủ mẫu, cách một ngày sẽ được truyền lại cặn kẽ vào trong tay chủ tử, mặc dù bị vây ở thần y cốc, nhưng vẫn có thể truyền tin tức của chủ mẫu vào, bọn họ không truyền tin ra ngoài, là sợ bị người ta cướp mất.

Khi chủ tử thấy chủ mẫu và Tuyên Vương "đoàn tụ vui vẻ", cùng dùng bữa giống như phu thê, chủ tử tức giận ăn cơm nuốt không trôi mấy ngày, nàng lại dám nói ăn không ngon...

"Chủ mẫu, người chớ nói những lời này ở trước mặt chủ tử." Mạc Vấn đổ mồ hôi lạnh thay Thủy Khanh Y, dặn dò.

"Nữ nhân kia là ai?" Đáy mắt Thủy Khanh Y dường như muốn bắn ra hai con dao găm, đâm xuyên qua người nữ nhân kia.

"Dòng chính nữ của Nhị gia Phó phủ, Phó Thiển Hà, đang trên đường trở về, chủ tử vô tình... Nghe nói là cứu nàng, muốn lấy thân báo đáp." Mạc Vấn cẩn thận lựa lời, chỉ sợ chọc giận Thủy Khanh Y.

Đáy mắt Thủy Khanh Y thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, Phó Đạt vừa ngã xuống, chi thứ hai không có tiếng tăm đã nhanh chóng ngóc đầu lên, huênh hoang mơ hồ áp đảo Phó Đạt, thậm chí âm thầm tập kích mấy cứ điểm bí mật của nàng, mặc dù bọn họ thất bại, nhưng Nhân Thượng Môn đến gây chuyện, trong lòng Thủy Khanh Y khó chịu, dự định tối nay sẽ dẫn người tới đánh một cứ điểm của Phó Thành, lại không ngờ rằng Bách Lý Ngọc trở về, hơn nữa còn mang theo dòng chính nữ của Phó gia, điều này làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, nữ nhân này là bất ngờ xuất hiện, hay là trùng hợp?

"Tiểu Ngọc Ngọc, tại sao huynh trở về mà không nói trước để người ta chào đón? Là muốn làm ngạc nhiên sao?" Thủy Khanh Y lắc eo thon, tiến lên kéo tay của Bách Lý Ngọc, hơi cắn răng nghiến lợi nói: "Điều này thực sự là vô cùng kinh ngạc, lại có thể biết nha đầu ta bị thương, tốt bụng tặng cho ta một nô tài." Dứt lời, ánh mắt như có như không liếc nhìn Phó Thiển Hà, không nói cũng rõ hàm ý của nó.