Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 2 - Chương 23-1: Vô cùng kinh ngạc (1)

Editor: linglink

Tấm lưới mềm trói chặt cả người Thủy Khanh Y, nàng vận khí giãy giụa theo bản năng, bỗng nhiên nàng dừng động tác lại, tay khẽ nhúc nhích, dò vào trong ống tay áo, vẩy phấn trắng xuống đất, không tiếp tục giãy giụa nữa.

Người áo đen đề phòng nàng, không dám đến gần, mấy người nháy mắt ra hiệu, điểm huyệt Thủy Khanh Y, tên có thân hình khỏe khoắn tiến lên mang nàng đi.

Thủy Khanh Y nhắm mắt, cảm thấy đường đi quanh co một hồi lâu, còn chưa tới điểm đến, mà bột phấn trong tay nàng cũng chỉ còn một ít, sẽ hết trong chốc lát, nếu tới lúc đó còn chưa đến nơi, vậy thì nàng đã phí công rồi sao?

May mà, xoay người một cái, liền đi vào một cánh cửa, có thể cảm nhận được bọn chúng rất cẩn thận, đột nhiên, người vác nàng đang đi thì dừng lại.

"Chủ thượng!" Mấy người áo đen cung kính gọi.

Trái tim Thủy Khanh Y trùng xuống, thầm nghĩ: Không xong!

Trong tay nàng còn có một nhúm bột nhỏ, bọn họ đứng thẳng, nhưng nàng bị điểm huyệt, ngón tay cứng đờ, nàng vẫn để lại một khe hở nhỏ như trước, thuận tiện cho nàng thả bột phấn xuống làm ký hiệu, lần dừng lại này, nàng không kiểm soát được khiến bột phấn rơi xuống, trên mặt đất ở dưới tay nàng chắc chắn sẽ đọng thành một đống phấn trắng nhỏ rõ ràng, sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng.

Mặc dù bột thuốc là đặc chế, sau vài phút sẽ tan ra, chỉ lưu lại mùi hương, bọn chúng sẽ không kịp thời phát hiện được ký hiệu, nhưng sẽ khiến cho bọn chúng cảnh giác trong lòng, ôm nàng chạy đi thì làm thế nào?

Vẫn cần một ít thời gian nữa mới có thể giải trừ huyệt đạo, trong lòng Thủy Khanh Y sốt ruột đến mức chỉ muốn chửi thề.

"Ném vào hậu viện, canh chừng nàng ta." Giọng nói âm trầm lộ ra từng luồng khí lạnh, xuyên thẳng vào lòng người, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo khắp người.

Thấy bọn họ đã đi khỏi, Thủy Khanh Y thở phào nhẹ nhõm, trên trán lại toát ra vài giọt mồ hôi trong suốt.

"Đợi đã."

Bỗng nhiên bị gọi lại, trái tim của Thủy Khanh Y nhảy tới cổ họng, chẳng lẽ đã bị phát hiện? Nghĩ như vậy, trong lòng nàng lo lắng, tăng nhanh tốc độ phá vỡ huyệt đạo.

Hắn đeo mặt nạ, cả người được bao phủ bởi áo choàng đen, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Thủy Khanh Y bị vác trên vai, hiện lên vẻ ngoan tuyệt. "Ném vào thủy lao."

Một lúc sau, nghe thấy người áo đen dặn dò, Thủy Khanh Y thở phào nhẹ nhõm, huyệt đạo đã được giải, không còn sợ tính mạng bị nguy hiểm, chắc hẳn đám người Lãnh Vụ đã phát hiện ra nàng bị mất tích!

Bị khiêng đi, Thủy Khanh Y khẽ mở mắt ra, nhìn lướt qua phấn trắng bên chân người áo đen, rùng mình: Nguy hiểm thật!

Mặc dù võ công của nàng cao, nhưng không đánh lại kẻ chuyên dùng cổ trùng, nếu nhất thời không cẩn thận bị khống chế, vậy thì được nhỏ mà mất lớn, nhưng nếu nàng không bị bắt, nhất định sẽ không tìm được chỗ ẩn thân của bọn chúng, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?

"Két két ——" Tiếng cánh cửa sắt vang lên, bén nhọn chói tai.

Thủy Khanh Y nhìn mình bị trùm ở trong lưới tơ, bị ném vào thủy lao, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười chế giễu, chỉ cần sợi lưới này không phải kết bằng tơ thiên tằm, thì không làm khó được nàng.

Bắt đầu gỡ lưới tơ ra, nàng định đứng dậy, thì nghe thấy tiếng bước chân như không có thực truyền đến, nàng lập tức kéo lưới tơ phủ lên người, mắt phượng hơi mở thành một khe hẹp, nhìn chằm chằm người ở cửa. Vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ được, là hắn?

Vạt áo trước ngực của Lý Mục mở rộng, đôi mắt lộ ra vẻ tà dâm, thong dong đi từng bước tới trước mặt Thủy Khanh Y, nhìn cả người nàng bị nước thấm ướt, lộ ra đường cong lung linh hấp dẫn, không kìm được xoa xoa hai bàn tay.

"Công chúa, ngươi đừng trách ta, ai kêu ngươi giúp đỡ tiện nhân kia." Lý Mục ngồi xổm ở trên nền đá xanh, dùng sức kéo Thủy Khanh Y ở trong nước lên trên bờ, ánh mắt chạy ở trên người Thủy Khanh Y không chút kiêng kỵ.

Từ khi hắn thấy nàng hé lộ chân dung ở trên đại điện, ngày ngày nhớ nàng nhớ đến đau lòng, do trở ngại về thân phận nên không thể cướp nàng vào phủ, bí mật tìm kiếm nữ nhân có nhiều điểm giống với nàng, làm chuyện cẩu thả, trong đầu đều là khuôn mặt của nàng, hôm nay, rốt cuộc hắn có thể đè nàng ở dưới thân, làm cho nàng uốn éo rên rỉ ở trong lòng mình, không kiềm chế được sự hưng phấn.

"Công chúa, ta sẽ yêu thương nàng." Khuôn mặt vàng trắng kích động đỏ bừng lên, đôi tay run rẩy cởi lưới tơ ra, lưới tơ mềm mại giống như bị mài thành lưỡi đao, cắt một vết thật sâu vào tay của Lý Mục, máu tươi chảy ồ ạt ra ngoài.

Thủy Khanh Y chán ghét lăn sang một bên, làm đứt lưới tơ, tự mình tháo lưới tơ xuống, nhìn Lý Mục giật mình đang nhìn nàng chằm chằm, Thủy Khanh Y nhấc chân đá Lý Mục vào trong thủy lao.

"Bùm" một tiếng, cả người Lý Mục chìm trong nước, trong làn nước cực kỳ dơ bẩn nổi lên bọt khí, thấy Lý Mục ló đầu ra, Thủy Khanh Y vặn gãy rào gỗ ở một bên, cầm gậy gỗ gõ lên đỉnh đầu của Lý Mục, liên tiếp đánh cho hắn chìm xuống.

"Ùng ục, ùng ục" bọt nước liên tiếp nổi lên, Thủy Khanh Y chơi đến nghiện, ngừng một lát để cho Lý Mục hít thở, trong nháy mắt lại nhấn hắn xuống, lặp lại như vậy mấy lần, Thủy Khanh Y thấy đã chơi chán, mới kéo Lý Mục lên.

"Ngươi muốn yêu thương Bổn cung sao?" Thủy Khanh Y lạnh như sương, nhìn Lý Mục thở hổn hển, con ngươi trong suốt phản chiếu tia sáng lạnh kinh người.

Lý Mục bị dìm ở trong nước hôi thối, hắn bị nghẹt thở, cảm giác lồng ngực bị đè nén đau nhức, dường như muốn vỡ ra, sợ hãi về cái chết cuốn lấy mỗi dây thần kinh của hắn, ngay lúc hắn cho rằng phải rời khỏi thế gian phồn hoa này, đột nhiên lại có một luồng không khí mới tràn đầy phổi, còn chưa kịp vui mừng, thì lại phải thể nghiệm nỗi sợ hãi cái chết bao phủ lần nữa, hắn sợ đến vỡ gan mật, đã hoàn toàn mất khống chế.

Lý Mục nằm ở trên bờ, nhìn nữ nhân cả người phát ra khí lạnh kia, nàng không còn là nữ nhân xinh đẹp cao quý, mà là ác ma địa ngục, ác quỷ đến lấy mạng hắn.

Gương mặt mỉm cười của Thủy Khanh Y, ở trong mắt hắn lại cực kỳ hung dữ đáng sợ, hàm răng run lên, lắc đầu: "Không... không dám..."

"Là ngươi và Kiều Phi tính kế Bổn cung?" Thủy Khanh Y cầm gậy gỗ chống ở cổ họng của Lý Mục, giống như hắn nói dối một câu, sẽ đâm rách ngay lập tức.

Con ngươi của Lý Mục trợn tròn, bên trong hiện đầy vẻ sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người, cổ họng như bị kim châm làm cho hắn nghẹn lời, nói ra lời nói thật. "Ta... Ta không biết... Biết hắn, hắn nói... Có thể giúp... Giúp ta có được ngươi."

Thủy Khanh Y cau mày, chăm chú nhìn hắn không nói.

Lý Mục chỉ sợ sát tinh này không tin hắn, dựng ngón tay lên, nói: "Ta lấy danh nghĩa Tông thị thề, không nói dối nửa câu."

Thủy Khanh Y thu mắt, nàng vốn tin tưởng lời nói của Lý Mục, Kiều Phi là một người cẩn thận, sợ là Kiều Phi đã lợi dụng hắn để tới bắt mình, huống chi, người cổ đại rất mê tín, hắn đã lấy danh nghĩa Tông thị ra thề, hẳn là bị dọa cũng không nhẹ.

Đáy mắt nàng hiện lên vẻ khinh thường, người dễ lợi dụng như vậy, cũng dễ dàng bị lừa gạt, rất sợ chết, cũng là người có sở thích dâm loạn.

Đáy mắt Thủy Khanh Y lộ ra vẻ nghiêm nghị, gậy gỗ mang theo nội kình, vung về phía ngón cái đeo nhẫn của Lý Mục, kèm theo tiếng kêu thảm thiết, ngón cái lăn đến bên chân Thủy Khanh Y.

Thủy Khanh Y lấy đồ bọc lại, giấu trong dải lụa ở thắt lưng, dùng lưới tơ trói chặt Lý Mục, quan sát thủy lao rồi mới đi ra ngoài.

Ở cửa có hai người áo đen canh gác, Thủy Khanh Y cầm gậy gỗ đánh chúng bất tỉnh, ra khỏi ám thất, là một vườn hoa nhỏ, hàng năm không dọn dẹp nên cỏ dại mọc rậm rạp, bên phải là một hành lang uốn khúc loang lổ nhiều màu cũ kỹ, còn bên trái là mấy gian sương phòng, bốn phía là tường rào cao một trượng, một nơi cực kỳ xa lạ, không giống căn nhà nàng đã từng đến ở cuối phố Nam lần trước.

Thủy Khanh Y lắc mình ẩn náu ở sau cây cột, trông thấy một mình Kiều Phi đang đi về phía bên này, nàng suy nghĩ xem có nên ra tay hay không, một mình nàng thì có bao nhiêu phần thắng, nhưng ngay trong giây phút nàng đang mất hồn, thì Lãnh Ngôn, Lãnh Vụ mặc y phục màu tím và đen cầm kiếm đâm về phía Kiều Phi.

Thủy Khanh Y không chút suy nghĩ lao người ra, thừa dịp Kiều Phi đối phó Lãnh Ngôn và Lãnh Vụ, đánh úp ở sau lưng của hắn, thấy hắn né ra giơ tay lên phóng độc, vẻ mặt Thủy Khanh Y lạnh lẽo. "Nín thở!"

Dứt lời, Lãnh Vụ trúng độc bị bất tỉnh, Kiều Phi lợi dụng lúc ném đạn khói ra để chạy trốn, Thủy Khanh Y nhanh tay nhanh mắt phóng người đuổi theo, nhanh như tia chớp, chém về phía hư ảnh, chất lỏng ấm áp bắn lên mặt nàng, thì trông thấy nửa đoạn cánh tay rơi trên mặt đất, đang định thừa thắng truy kích, nhưng nghe thấy sau lưng có tiếng gọi, làm nàng dừng lại.

"Chủ tử, Lãnh Vụ trúng độc quá nặng, hô hấp rất yếu, sắp không xong rồi." Lãnh Ngôn mất đi sự tỉnh táo thường ngày, lo lắng gọi thất thanh.

Thủy Khanh Y quay đầu lại liếc mắt nhìn Lãnh Vụ, trong lúc do dự, bóng dáng của Kiều Phi đã biến mất!

Mẹ khiếp!

Thủy Khanh Y không kiềm chế được chửi thề, căm phẫn không cam lòng vứt bỏ thanh kiếm đang cầm trong tay, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thì nàng sẽ lấy được cái mạng chó của Kiều Phi!

Thủy Khanh Y quay trở lại bắt mạch của Lãnh Vụ, vẻ mặt đóng băng, lập tức dặn dò: "Ngươi mau chóng ôm Lãnh Vụ đi tìm Bắc Viên Trần, ta sẽ theo sau." Nàng nghĩ lại, cảm thấy không ổn, cắn răng mà nói: "Đi, cùng đi!"

"Chủ tử, bọn thuộc hạ dẫn theo không ít người, có mấy người không trốn thoát." Dường như Lãnh Ngôn nhìn ra ý định của Thủy Khanh Y, quay đầu lại giải thích.

Chân mày Thủy Khanh Y vẫn không giãn ra, nỗi lo lắng trong lòng dần dần lan ra, thỏ khôn có ba hang, ở Tuyết Lâm, Kiều Phi là như vậy, càng không nói đến kinh nghiệm nhiều như thế, tâm kế của hắn càng sâu không lường được, rất vất vả mới tìm được một cứ điểm, bứt dây động rừng, không thể một lần hành động là tiêu diệt được Kiều Phi, sợ rằng lần sau hắn sẽ ngóc đầu trở lại, sẽ không dễ đối phó như thế này.

"Không sao." Dứt lời, liền cùng nhau đi tới hành cung.

......

Độc Lãnh Vụ trúng phải đã được khống chế, sự bất an và không cam lòng trong lòng Thủy Khanh Y đan vào nhau, nghĩ đến tính cách tàn nhẫn âm lệ của Kiều Phi, nàng không thể ngồi yên. Trong lòng suy đoán có phải Binh bộ Thượng thư đã bị Kiều Phi mua chuộc hay không?

Nhìn ngón tay bị đứt nằm ở trong hộp, Thủy Khanh Y sai Lãnh Ngôn gửi đi, nghĩ đến Phó Cầm ở trong ám thất, nàng đứng dậy, một mình đi tới ám thất, dưới ánh nến chập chờn trên vách tường, sắc mặt Phó Cầm trắng bệch như tờ giấy, yếu ớt cuộn tròn người ở trong góc tường.

"Lệnh Quý phi, ở đây có thoải mái không?" Thủy Khanh Y nghĩ đến đủ loại thủ đoạn mà bà ta muốn đối phó mình, khóe môi kéo lên nụ cười lạnh lùng tà tứ.

Phó Cầm vừa nghe thấy giọng nói này, cả người run rẩy như cái sàng, cảm xúc trong mắt phức tạp, oán hận mãnh liệt và nỗi hoảng sợ đan vào nhau, nghĩ đến hai ngày một đêm nàng bị mấy nam nhân kia hành hạ, hạ thể cũng đã bị thối rữa, chứ đừng nói đến đứa bé có thể may mắn sống sót trong trận lăng nhục kịch liệt kia.

Đáy lòng nàng chán ghét mấy tên nam nhân đê tiện kia, nhưng không kìm được tiếp nhận phối hợp, hưởng thụ, làm cho nàng ô danh, nàng là Quý phi nương nương tôn quý của một nước, sao có thể dâm đãng, có thể so với nữ nhân câu lan (1) như thế?

(1) Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.

Ngửi thấy hạ thể không ngừng tản ra mùi hôi thối, ánh mắt của Phó Cầm như sói hoang hung ác nhìn chằm chằm vào Thủy Khanh Y, như muốn cắn nuốt nàng ta.

"Tiện nhân, có bản lĩnh thì ngươi giết chết Bổn cung đi!" Phó Cầm chán ghét bản thân, nàng muốn sống, nhưng thân thể bị giày vò đau đớn, hạ thể đau nhói từng cơn làm cho nàng ngồi không yên, nhưng ngã xuống, cả người cũng đau như bị kim châm, nàng gần như điên cuồng đày đọa, muốn tìm cái chết, nhưng cả người không có sức lực, ngay cả giơ tay cũng khó khăn, lần đầu tiên chân chính biết được thủ đoạn ác độc của Thủy Khanh Y!

"Muốn chết?" Thủy Khanh Y trầm ngâm nhìn Phó Cầm, đáy mắt tràn đầy vẻ châm chọc, dùng chân đá nhẹ vào Phó Cầm, cả người Phó Cầm lập tức co quắp, trong chốc lát, trên trán chảy ra giọt mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu, cả người giống như có ngàn vạn thanh đao cùn đang cắt thịt, nàng muốn cắn môi để làm giảm bớt đau đớn, cũng là điều xa xỉ.

"Không đơn giản như vậy!" Giọng nói như ác mộng của Thủy Khanh Y vang lên bên tai Phó Cầm.

"Cầu xin ngươi... Cầu xin ngươi giết ta đi..." Phó Cầm khóc ròng, nàng không chịu nổi, nàng sắp phát điên rồi, muốn sụp đổ, nhưng thần kinh của nàng lại vô cùng rõ ràng, đau đớn bên trong cơ thể kéo dài theo thời gian, không ngừng tăng thêm.

"Mùi vị của lóc từng miếng thịt có dễ chịu không?" Thủy Khanh Y làm như không nghe thấy, trông thấy Phó Cầm bị giày vò đến nỗi không thành hình người, cúi thấp đỉnh đầu cao quý cầu xin nàng tha thứ, trong lòng nàng truyền tới từng trận sảng khoái, nếu không phải Phó gia, thân thể đời trước cũng không chết, nàng thừa kế thân thể này, Phó Đạt cũng không muốn buông tha cho nàng, nàng và Phó gia đã sớm là tử địch!

"A —— a ——" Phó Cầm không thể kiềm chế được, dùng sức lực toàn thân đụng vào tường, nhưng trong mắt người khác, đó chỉ là cái va chạm nhẹ nhàng, đối với Phó Cầm, giống như có một vật ngàn cân nện xuống đầu nàng, cơ thể xụi lơ, nàng cảm thấy xương vỡ vụn từng khúc một cách rõ rệt, nhưng điều làm cho nàng sụp đổ là.. Nàng vẫn không chết, phải nhận lấy cơn đau vô cùng vô tận.

"Mười lăm năm trước, phụ thân của bà có tham dự chuyện mưu hại mẫu thân của ta hay không?" Thủy Khanh Y ngồi xổm trên mặt đất, nhìn độc dược lóc từng miếng thịt và tan xương nát thịt do A Hận nghiên cứu chế tạo, đáy mắt lộ ra vẻ hài lòng, nàng đeo bao tay rồi nâng cao đầu của Phó Cầm, nói: "Nếu như bà nói thật, ta sẽ giải thoát cho bà."

Giải thoát?

Hai chữ này có sức dụ hoặc rất lớn đối với nàng, nhưng nhìn đến đôi mắt hiện đầy hàn băng, không có một chút tình cảm, ý cười nào của Thủy Khanh Y, lời tới miệng thì lưỡng lự. "Tại sao ta phải tin ngươi."

"Bà chỉ có thể tin tưởng ta, đánh cược đi, bà có năm mươi phần trăm khả năng giảm bớt cơn đau đớn, năm mươi phần trăm tiếp tục chịu đựng nỗi đau vô tận, cho đến khi bà dầu cạn đèn tắt, mà bà vẫn không trả lời, một trăm phần trăm sẽ tiếp tục phải chịu đựng khổ sở, ta sẽ sai thái y trị thương cho bà, để kéo dài tuổi thọ cho bà..." Cánh môi xinh đẹp nói ra những lời làm cho người ta tuyệt vọng, tiếp tục mê hoặc: "Phụ mẫu của bà đã chết từ lâu, ta chỉ muốn biết chân tướng năm đó mà thôi, bà không nói thì cũng không quan trọng, dù sao phụ mẫu của bà có tham gia hay không thì cũng đã chết rồi."

Phó Cầm nén chịu cơn đau, cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Thủy Khanh Y, phụ mẫu của nàng đã chết... Nàng nói ra cũng không còn quan trọng, có thể được giải thoát, không cần chịu khổ chịu đau.

"Có, còn có một người ở phía sau, ở Bắc Thương, ta không biết cụ thể là người nào." Phó Cầm nói đơn giản, đáy mắt chợt hiện lên ánh sáng, nhìn Thủy Khanh Y mong chờ.

"Đa tạ Lệnh Quý phi đã cho hay." Nói xong, Thủy Khanh Y xoay người rời đi.

Thấy Khanh Y xoay người rời đi mà không hề có ý định kết liễu nàng, Phó Cầm mơ hồ, vội vàng gọi: "Không phải ngươi đã nói sẽ giải thoát cho ta sao?"

"Đúng vậy, tất cả phải xem tâm tình của ta, ta cũng không đồng ý một trăm phần trăm với bà là sẽ giải thoát cho bà." Dừng một chút, Thủy Khanh Y cười cực kỳ khiếp người, nói: "Ta càng thích làm cho người ta hi vọng, sau đó xoay người một cái đạp nàng ta xuống địa ngục."

"Tiện nhân... Tiện nhân... Ngươi sẽ không được chết tử tế!" Phó Cầm hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng bởi vì tâm trạng quá mức kích động, kéo theo cơn đau trên người, lăn lộn trên mặt đất, nhận lấy trận hành hạ khác.