Thần Điển

Chương 577: Sinh tử bồi hồi

Quầng sáng trắng nhảy lên càng lúc càng mau, nguyên lực tràn đi khắp thân thể Địch Áo như sóng thủy triều. Địch Áo nhất thời có cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng, lập tức ngưng thần nội thị xem xét tình hình trong cơ thể, nhưng mà Trí Tuệ Luân vẫn không có xuất hiện, điểm biến hóa duy nhất chính là tốc độ Ngũ Luân xoay tròn nhanh hơn trước nhiều.

Đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mình còn không có đột phá? Địch Áo còn chưa hiểu rõ ràng vấn đề này thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến, nguyên lực từ trong Đại Luân tuôn ra không có dấu hiệu ngừng nghỉ đã sắp vượt ra khỏi cực hạn thân thể Địch Áo có thể thừa nhận. Hơn nữa càng lúc càng chảy nhanh hơn.

Địch Áo không có chú ý tới quanh người hắn đang phát ra vô số khí lưu màu trắng trong suốt, Phong nguyên lực bốn phía cũng bị biến hóa trong cơ thể hắn dẫn động tạo thành một vòi rồng to lớn bao phủ gò núi vào trong.

Đám người Á Nhĩ Duy Tư chạy tới nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vòi rồng nhanh chóng mở rộng rồi bay lên cao như diều gặp gió, từ từ trôi về phía đường chân trời xa xăm, từng đạo lưu quang chợt lóe theo đường nó lướt đi tạo thành hình ảnh vô cùng hoành tráng.

Đoàn người Á Nhĩ Duy Tư quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, mặc dù Lao Lạp đã nói cho bọn họ biết Địch Áo đang đứng ở biên giới đột phá. Nhưng bọn họ không thể nào nghĩ tới thanh thế lại lớn đến trình độ này.

Mấy người này đã trải qua quá trình đột phá lĩnh vực Thánh cấp, trong thời gian đột phá cũng dẫn phát nguyên lực dao động bốn phía. Ví như lúc Á Nhĩ Duy Tư tấn chức Thánh giả tạo ra cuồng phong mãnh liệt, nhưng không thể nào so sánh với cái vòi rồng vừa mới nhìn thấy kia, quả thật như trời với vực.

Ở một góc chiến trường khác, đám người Tạp Tư Đặc La cũng chú ý tới tình hình dị thường bên này, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có cường giả lẻn vào? Nhưng thử nghĩ lại thì không có khả năng, cho dù là Tạp Tư Đặc La cũng không thể bảo đảm mình xâm nhập vào quân trận địch nhân rồi toàn thân trở lui. Huống chi hắn không có nhận được bất kỳ tin tức có liên quan đến chuyện này.

Tạp Tư Đặc La không thể nào nghĩ theo phương hướng có người đột phá lĩnh vực Thánh cấp, ở trong nhận thức của hắn chỉ có chiến đấu kịch liệt mới tạo thành cảnh tượng lớn như thế.

"Hình như không đúng lắm." Thi Lạc Tư nhíu mày cẩn thận quan sát cơn gió lốc cách đó không xa: "Lực lượng không có dấu hiệu bị khống chế, Lao Lạp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Lao Lạp lắc đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Ta cũng không rõ ràng lắm, lúc rời đi có thể cảm giác được Địch Áo bị thiếu hụt nguyên lực, khi đó còn chưa có gì nghiêm trọng."

Sắc mặt Á Nhĩ Duy Tư lộ vẻ âm trầm, nếu như thật sự mất đi khống chế nguyên lực thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Thân là Phong hệ Thánh giả cao cấp, hắn có thể cảm giác được cơn bên trong cơn gió lốc kia hàm chứa lực lượng cực kỳ cuồng bạo.

Á Nhĩ Duy Tư cố gắng dùng cảm giác thăm dò nhưng kinh ngạc phát hiện mình rất khó điều động Phong nguyên lực tiến vào trong đó. Đây là chuyện trước nay Á Nhĩ Duy Tư chưa bao giờ gặp. Địch Áo vẫn chưa phải là Thánh giả, làm sao có khả năng nắm giữ nguyên lực vượt qua hắn?

Bởi vì không biết rõ tình hình cụ thể của Địch Áo, mấy người Á Nhĩ Duy Tư cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cái vòi rồng cuốn theo gió bão bay lên như diều gặp gió, trong đó ẩn chứa lực lượng quá kinh khủng, không ai biết nó sẽ nổ tung khi nào.

Ở trung tâm của vòi rồng, Miêu Tử đàng hoàng đứng ở bên cạnh Địch Áo không dám động một chút. Cũng may bất kể phía ngoài gió lớn cỡ nào, trong này luôn luôn tĩnh lặng, không có nguy hiểm gì hết.

Giờ phút này Địch Áo đang thừa nhận thống khổ kịch liệt, hắn thậm chí hoài nghi mình có thể bị cổ lực lượng cuồng mãnh này trực tiếp nổ chết. Thế nhưng so sánh với đau nhức do lúc trước Đại Luân co thắt thì điểm thống khổ này còn không coi vào đâu.

Địch Áo quan tâm nhất chính là làm thế nào mới có thể mở ra Trí Tuệ Luân thứ sáu. Chỉ cần Trí Tuệ Luân mở ra thì kinh mạch sẽ có thể dung nạp nguyên lực gia tăng lên gấp mấy lần. Khi đó áp lực sẽ giảm xuống nhanh chóng.

Theo thời gian chậm chạp trôi đi, quy mô cơn gió lốc không còn mở rộng nữa, có lẽ lực lượng phát sinh và nguyên lực trong cơ thể Địch Áo đã đạt thành trạng thái thăng bằng vi diệu. Nhưng tình trạng Địch Áo vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp, nguyên lực chèn ép toàn thân khiến cho Địch Áo vô cùng khổ sở, bên ngoài làn da đã hiện đầy gân xanh chằng chịt, nhìn qua cực kỳ dữ tợn. Mặc dù Địch Áo không nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, nhưng hắn biết nếu tiếp tục như vậy bản thân mình rất có thể bị nổ tung mà chết.

Thật ra bây giờ Địch Áo đang thiếu sót chỉ là một đường ngăn cách về cảm giác đột phá mà thôi, chỉ cần có con đường phát tiết, hắn sẽ khống chế nguồn nguyên lực khổng lồ này tràn qua hàng rào ngăn cách cảnh giới, đả thông Trí Tuệ Luân nằm sâu trong kinh mạch. Vấn đề là giờ phút này Địch Áo không có năng lực hành động, ngay cả một ngón út cũng không thể động đậy, cũng may ý chí Địch Áo đủ bền bỉ, nếu không rất khó lòng kiên trì đến bây giờ.

Miêu Tử cảm thấy Địch Áo lâm vào khốn cảnh, nôn nóng đứng lên ngó chừng chung quanh do dự hồi lâu. Sau đó rồi đột nhiên mở rộng hai cánh vọt lên trời cao, cố gắng xuyên thủng gió lốc tạo ra một lổ hổng. Nhưng Miêu Tử mới vừa truyền phần lớn lực lượng vào cơ thể Địch Áo, thực lực đã bị giảm xuống gay gắt, một lần va chạm này chẳng những không thể rung chuyển cơn gió lốc, ngược lại bị đẩy ngược trở về.

Cùng Miêu Tử tâm ý tương thông nên Lao Lạp nhất thời biến sắc, chạy về phía cơn gió lốc hô lớn: "Địch Áo sắp nhịn không được nữa rồi."

Nghe được Lao Lạp nói lời này, Á Nhĩ Duy Tư đã cầm sẵn Xà Thương trong tay chợt lóe thân hình, lúc xuất hiện lại đã ở vị trí rất gần cơn gió lốc. Xà Thương đâm ra nhanh như tia chớp, đầu thương va chạm với lực lượng cuồng bạo tuôn ra một đoàn ánh sáng ngọc bích, một tiếng nổ vang như sấm rền cuồn cuộn vang lên bốn phía. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Cơn gió lốc vốn đã vững vàng lập tức cuồng bạo trở lại, nguyên lực loạn lưu y như thủy triều mãnh liệt đổ ập tới. Thân hình Á Nhĩ Duy Tư vẫn không nhúc nhích, đầu thương liên tục bắn ra thanh mang xung kích với gió lốc không ngừng nghỉ.

Á Nhĩ Duy Tư không biết mình mạnh mẽ xuất thủ sẽ dẫn phát hậu quả gì, nhưng mọi người không thể trơ mắt nhìn Địch Áo gặp chuyện không may, vì thế bọn họ chỉ có thể đánh cuộc một lần.

"Ầm !"

Lại là một tiếng nổ vang, thì ra là Lao Lạp lao đến tung ra một quyền. Cơn gió lốc cuồng mãnh bị Á Nhĩ Duy Tư và Lao Lạp đả kích liên tiếp nhất thời xoay hơi chậm lại, cùng thời gian đó nguyên lực trong cơ thể Địch Áo bỗng nhiên xao động.

Á Nhĩ Duy Tư chợt quát một tiếng, đầu thương bừng sáng thanh mang xuyên thẳng vào trong gió lốc, một đường tiến sâu vào trong gần chạm tới đạo vòi rồng ở khu trung tâm. Sau đó lại là một tiếng nổ rung trời, nguyên lực hỗn loạn bao trùm phạm vi gần trăm thước, cơn gió lốc khổng lồ bị Á Nhĩ Duy Tư cứng rắn tạo ra một lối đi nho nhỏ, dĩ nhiên là nhờ công lao của Lao Lạp hỗ trợ trước đó.

Trong nháy mắt lối đi xuất hiện, Á Nhĩ Duy Tư và Lao Lạp cùng nhau tiến vào, hai người có ý nghĩ giống như nhau, đó là trước tiên cứu Địch Áo ra ngoài rồi lại tính sau. Về phần có thể ảnh hưởng Địch Áo đột phá hay không thì bọn họ chẳng thể quan tâm nhiều như vậy.

Á Nhĩ Duy Tư liếc thấy làn da toàn thân Địch Áo nổi đầy gân xanh, nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thân hình chợt lóe vọt tới bên cạnh Địch Áo, trực tiếp đưa tay chụp lấy hắn. Lao Lạp cũng làm ra động tác đồng dạng, nhưng tốc độ của nàng chậm hơn Á Nhĩ Duy Tư một chút.

Ngón tay Á Nhĩ Duy Tư mới vừa chạm vào cơ thể Địch Áo liền cảm giác có một cổ nguyên lực mãnh liệt xâm nhập vào thân thể của mình. Á Nhĩ Duy Tư nhíu mày, âm thầm vận lực cứng rắn đẩy ngược chúng nó trở về trong cơ thể Địch Áo.

"Đừng đụng tới hắn." Á Nhĩ Duy Tư vội vàng quát bảo Lao Lạp ngừng lại. Đều là Phong hệ võ sĩ nên hắn có thể khống chế nguyên lực trong cơ thể Địch Áo, nhưng Lao Lạp chưa chắc có thể làm được.

Rất khó lòng tìm được một con đường phát tiết, cổ nguyên lực kia không ngừng gia tăng cố gắng xông phá giam cầm, nhưng đều bị Á Nhĩ Duy Tư cản trở về. Thời gian trôi qua vài phút, Á Nhĩ Duy Tư từ từ nhận ra tình trạng của Địch Áo, giờ phút này phần lớn nguyên lực đã áp súc trong Đại Luân màu trắng kia. Lúc trước Á Nhĩ Duy Tư từng dò xét thân thể Địch Áo nên biết Đại Luân này là kết quả của việc hoàn thành hai lần tiến hóa, vì thế hắn không cảm thấy có gì bất ngờ.

Á Nhĩ Duy Tư chỉ kỳ quái là do nguyên nhân gì tạo ra kết quả này, lúc trước nguyên lực trong cơ thể Địch Áo vẫn vây quanh Đại Luân và tuần hoàn lưu chuyển khắp kinh mạch. Nguồn nguyên lực phân chia đồng đều và cân bằng, không thể nào xuất hiện tình trạng quỷ dị này.

May mắn chính là Á Nhĩ Duy Tư tra xét rõ ràng và tìm được điểm mấu chốt rất nhanh, nói ra thì rất đơn giản. Nếu như lúc trước liên tiếp kinh mạch và Đại Luân màu trắng là một con sông nhỏ chảy xuôi dòng, vậy thì nguyên lực áp súc trong cơ thể Địch Áo giống như là biển rộng, lối đi ban đầu không thể nào chứa nổi lượng nguyên lực khổng lồ như thế. Cho nên Á Nhĩ Duy Tư vừa mới chạm vào Địch Áo đã xuất hiện tình huống như vậy. Một con đường không thông nên dẫn đến toàn bộ kinh mạch tắt nghẽn, áp lực dần dần vượt ra khỏi thân thể Địch Áo có thể chịu đựng. Nguồn nguyên lực khổng lồ kia tự nhiên phải tìm kiếm con đường khác để đi.