Địch Áo dĩ nhiên không biết có người đang âm thầm chờ đợi mình xuất hiện, giờ phút này đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên gò nói, yên lặng tĩnh tâm cảm thụ Đại Luân màu trắng trong cơ thể, đồng thời hấp thu nguyên lực từ bên ngoài.
Trải qua thời gian tích lũy dài như vậy, Địch Áo cảm thấy đơn thuần từ phương diện nguyên lực thì mình đã nắm chắc đột phá lên Thánh giả rồi. Nhưng không biết tại sao một bước cuối cùng này bước mãi không qua, giữ vững trạng thái này quá lâu làm cho Địch Áo bắt đầu không nhịn không được nữa, tinh thần lúc thì lo lắng lúc thì bất an khác thường. Không phải là Địch Áo thiếu kiên nhẫn, mà là vì sự hấp dẫn khi bước vào hàng ngũ Thánh giả quá lớn, trên đời này có mấy người vượt qua được dụ hoặc như vậy chứ?
Đột phá Trí Tuệ Luân sẽ tấn chức lên cảnh giới Thánh cấp. Đến khi đó Địch Áo mới xem như là bước vào hàng ngũ cường giả chân chính, đồng thời cách mục tiêu cuối cùng của Địch Áo gần hơn một chút.
Trong lúc vô tình, tâm thần Địch Áo chìm đắm trong Đại Luân, hắn cảm giác mình dung nhập vào trong dòng nguyên lực lưu chuyển. Mỗi lần trái tim đập lên là di dộng tới các bộ phận trong cơ thể, Địch Áo chưa từng hiểu rõ bản thân mình như hiện tại, ngay cả một điểm nhỏ nhất cũng hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn.
Chuyện này giống như mở mang tầm mắt Địch Áo nhìn vào một thế giới hoàn toàn mới, hắn có thể cảm giác được dòng nguyên lực bàng bạc bị hấp thụ vào thân thể mình rồi dung nhập vào trong Đại Luân. Sau đó thấm vào trái tim, chỉ có điều Địch Áo không biết đó có phải là trái tim trước kia của mình hay không nữa. Bởi vì quan sát từ bên ngoài chỉ thấy một quầng sáng hình cầu chậm rãi nở ra rồi co lại.
Theo dòng nguyên lực không ngừng rót vào, cơ thể Địch Áo bắt đầu phát sinh biến hóa, quang mang màu trắng bộc phát chói mắt. Địch Áo dần dần khẩn trương lên, chẳng lẽ đây chính là điềm báo trước chuẩn bị đột phá?
Địch Áo không biết đáp án, kể từ khi hoàn thành hai lần tiến hóa, trong cơ thể Địch Áo xuất hiện dị trạng mà ngay cả Lan Bác Tư Bản cũng không thể giải thích hợp lý. Nói cách khác, con đường sau này phải dựa vào Địch Áo tự mình đi tìm.
Cho nên lúc này việc Địch Áo có thể làm chính là chờ đợi, hắn nhớ mang máng Ngõa Tây Lý từng nhắc tới tình cảnh khi tấn chức Thánh giả. Hình như là không quá phức tạp, hoàn toàn là một đường thuận lợi nước chảy thành sông. Nhưng tình trạng thân thể của Địch Áo hiển nhiên khác xa Ngõa Tây Lý, ít nhất Đại Luân cổ quái màu trắng noãn trong cơ thể đã khiến hắn thấp thỏm bất an lâu lắm rồi.
Không biết qua bao lâu, luồng ánh sáng màu trắng bao quanh tim Địch Áo bỗng nhiên phát sinh biến hóa, tốc độ đập bắt đầu chậm lại. Địch Áo nín thở theo dõi, trong lòng dâng lên dự cảm bất tường. Tại vì Địch Áo nhận ra mỗi lần quầng sáng co thắt một nhịp sẽ tiêu hao nguyên lực cực kỳ khổng lồ, tốc độ hấp thu nguyên lực từ bên ngoài hiển nhiên không đủ để chống đỡ tiêu hao nhanh như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Theo thời gian trôi qua, quầng sáng từ từ chậm lại giống như chứng minh Địch Áo suy đoán. Hắn nóng lòng như bị lửa đốt, chẳng lẽ cứ như vậy là thất bại? Nhưng trong lúc này Địch Áo đi đâu để tìm một lượng nguyên lực cực lớn đây? Địch Áo dĩ nhiên biết mình còn có một viên tinh thần hạch, nhưng đó là chuẩn bị cho các nàng Tác Phỉ Á sử dụng. Cho dù không đề cập tới điểm này, Địch Áo cũng không dám khẳng định một viên tinh thần hạch có đủ nguyên lực chống đỡ đến cuối cùng hay không.
Thành công đương nhiên tốt, nhưng thất bại tổn thất quá lớn.
Khi Địch Áo đang do dự có nên hay không sử dụng viên tinh thần hạch này hay không. Miêu Tử vốn nằm bên cạnh Lao Lạp bỗng nhiên đứng lên ngó chừng Địch Áo. Lao Lạp cũng bị nó làm thức tỉnh mở mắt ra quan sát tình hình, nàng và Miêu Tử tâm ý tương thông hiển nhiên đã biết đang xảy ra chuyện gì.
Miêu Tử chậm rãi đi tới bên cạnh Địch Áo, há miệng gầm gừ một tiếng, hai cánh sau lưng mở rộng tản ra hoa văn màu vàng kim. Sau đó tất cả hoa văn trên cánh đột ngột bừng sáng lên, nguyên lực từ trong đó tuôn tràn ra dung nhập vào trong cơ thể Địch Áo.
Nhờ có nguồn nguyên lực này trợ giúp, quầng sáng trắng bao phủ tim Địch Áo lại tỏa ra quang mang rực rỡ, vốn tốc độ co thắt cực kỳ chậm chạp từ từ khôi phục lại bình thường. Địch Áo tạm thời nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn không dám thư giản tinh thần, bởi vì còn không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì nữa.
Giờ phút này Miêu Tử y như mới vừa trải qua một trận đại chiến, bộ dạng nhìn qua rất là uể oải, nó chỉ có thể giúp Địch Áo bao nhiêu đó thôi. Nếu Miêu Tử còn chưa hoàn thành hai lần tiến hóa, sợ rằng không thể nào giúp được chút gì, từ trên phương diện này thì Địch Áo xem như là may mắn.
Miêu Tử nặng nề di chuyển trở lại bên cạnh Lao Lạp, sau đó lười biếng nằm gục trên mặt đất chìm vào giấc ngủ.
Lao Lạp không thể an nhàn như Miêu Tử, không ngừng đi tới đi lui quanh người Địch Áo ra vẻ lo lắng. Nhưng đáng tiếc là trong cơ thể Lao Lạp không có một chút nguyên lực nên làm gì cũng chỉ là vô ích mà thôi. Lao Lạp hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, đưa tay vỗ đầu Miêu Tử một cái rồi chạy tới soái doanh của Thi Lạc Tư. Đám người Á Nhĩ Duy Tư thường thường sẽ trú lại ở trong đó.
Miêu Tử mới vừa ngủ lại bị Lao Lạp mạnh mẽ đập dậy, không vừa ý rên hừ hừ mấy tiếng nhưng nó cũng biết vấn đề nghiêm trọng. Vào lúc này Địch Áo quyết không thể bị người nào quấy rầy, đành phải bất đắc dĩ xốc lại tinh thần chú ý động tĩnh bốn phía.
Miêu Tử truyền nguyên lực vào trong cơ thể Địch Áo không được bao lâu đã bị tiêu hao gần hết. Địch Áo vẫn không có cảm giác được dấu hiệu gì sắp đột phá không khỏi sinh ra chút thất vọng trong lòng. Nếu như vậy cũng không được, cho dù dùng hết nguyên lực trong viên tinh thần hạch cũng không làm nên được chuyện gì. Địch Áo không bao giờ ngờ được nguyên nhân trở ngại mình tấn chức Thánh giả lại là vì thiếu thốn nguyên lực.
Thế nhưng suy nghĩ tới tình cảnh Thú Linh giúp đỡ hoàn thành hai lần tiến hóa lúc, hình như cũng bị phát sinh một vài chuyện ngoài ý muốn. Khi đó nếu Thú Linh không dùng đến tính mạng của mình, sợ rằng Địch Áo không thể nào thành công hoàn thành tiến hóa lần thứ hai.
Nhưng Địch Áo vẫn không cam lòng, nếu là vấn đề tư chất hoặc là thời cơ chưa tới. Địch Áo sẽ dễ dàng chấp nhận, nhưng hiện tại rõ ràng đã mò tới gần hàng rào đột phá, chỉ vì nguyên lực không đủ mà không thể tiến thêm một bước. Cho dù là ai gặp phải chuyện này cũng không thể nào bình thản tiếp nhận nổi.
Quầng sáng lại bắt đầu chậm dần, tâm tình Địch Áo theo đó rơi xuống thấp. Nếu như lần đầu tiên xung kích cảnh giới Thánh giả không thể thành công, vậy thì lần thứ hai sẽ càng thêm khó khăn, đây là nguyên nhân vô số người cả đời không có cách nào bước vào lĩnh vực Thánh cấp. Có thể là do từ trước tới nay Địch Áo lên cấp quá dễ dàng, cho nên ở trong tiềm thức của Địch Áo đã xem thăng cấp thành công là chuyện đương nhiên.
Địch Áo tự tin nhất chính là nguyên lực áp súc trong cơ thể hơn xa người thường, lần này vừa vặn xuất hiện vấn đề ở phương diện nguyên lực. Từ đó Địch Áo bị một giáo huấn nhớ đời, đó là trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.
Nếu như Địch Áo chuẩn bị đầy đủ hơn, nếu đám người Á Nhĩ Duy Tư ở bên cạnh Địch Áo, có lẽ hắn sẽ dễ dàng vượt qua khó khăn lần này. Nhưng mà hiện tại đã không còn kịp nữa, đến lúc Lao Lạp lôi kéo đám người Á Nhĩ Duy Tư chạy tới thì đã quá muộn, cơ hội đột phá chỉ có xảy ra trong đoạn thời gian cực ngắn, bỏ lỡ sẽ không thể nào vãn hồi được.
Qquang mang màu trắng hoàn toàn ngừng lại, Địch Áo chậm rãi thở ra một hơi, thất bại thì thất bại. Dù sao hắn vẫn còn trẻ, sau này còn có cơ hội làm lại, thất bại một lần không thể đại biểu cho cái gì.
Địch Áo đang định mở mắt ra bỗng nhiên cảm giác Đại Luân trong cơ thể mạnh mẽ co rút lại, trực tiếp dẫn đến hậu quả chính là toàn thân Địch Áo truyền đến cảm giác như bị kim châm, thống khổ cực độ khiến cho Địch Áo đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, cổ họng khó chịu y như bị lửa thiêu vậy.
Không đợi Địch Áo thở lấy hơi, đợt co rút thứ hai đã bắt đầu xuất hiện. Khuôn mặt Địch Áo đau đớn vặn vẹo cực kỳ kinh khủng, lúc này Địch Áo chỉ mong mình có thể ngất đi lập tức, bởi vì thống khổ kịch liệt cỡ này hoàn toàn áp chế mọi suy nghĩ trong đầu hắn.
Sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư, Đại Luân trong cơ thể mỗi một lần co rút lại đều làm cho Địch Áo cảm giác như mình đã chết đi một lần. Về sau Địch Áo thậm chí lâm vào trạng thái chết lặng, y phục trên người ướt đẫm mồ hôi, cũng may lúc nãy Địch Áo dựa lưng vào cây đại thụ, nếu không chỉ sợ bây giờ hắn đã té xuống lăn lông lốc xuống núi rồi.
Ở trong nhận thức của Địch Áo đoạn thời gian vài lần hô hấp này trôi qua còn chậm hơn cả trăm năm.
Nhưng ngay sau đó Địch Áo không nghĩ tới quầng sáng màu trắng trong cơ thể thế bắt đầu nhảy lên, trong lúc nhất thời Địch Áo mừng rỡ như điên. Thật ra lúc nãy Địch Áo thừa nhận thống khổ quá lớn nên không thể quan sát tỉ mỉ, nếu không hắn sẽ phát hiện mỗi một lần Đại Luân co rút lại sẽ ép ra một chút nguyên lực đổ vào trái tim. Dưới tình huống đau đớn như vậy Địch Áo không có trực tiếp bất tỉnh đã biểu hiện ý chí vững chắc lắm rồi, dĩ nhiên, nếu như Địch Áo thật sự bất tỉnh cũng tương đương với bỏ lỡ cơ hội lần này.