Thần Điển

Chương 572: Tình thế thay đổi

Đêm lạnh băng, một vầng trăng tròn treo cao cao trên bầu trời tỏa ánh sáng mờ ảo khắp đại địa.

Trung tâm tổ chức Thần Phạt là một tòa trang viện cổ xưa, đại sảnh trong đó đang thắp đèn dầu sáng rực. Ở nơi này không bao giờ có thời gian nghỉ ngơi, lúc nào cũng có hai đội thay phiên nhau phân loại tình báo và làm đủ loại công tác cần thiết.

Phía sau trang viện có một cái cây cao vài thước, Địch Uy nửa nằm nửa ngồi trên cành cây thư giãn, hưởng thụ gió đêm mát mẻ lần lượt thổi qua. Thân thể Địch Uy giống như hoàn toàn không có một chút sức nặng, nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp rung động của cành cây kia.

Lúc này Địch Uy đang ở ngay rìa biên giới đột phá, lấy tuổi tác của hắn có thể tiếp xúc với lĩnh vực Thần Vũ Giả không thể nghi ngờ là một chuyện đáng giá kiêu ngạo. Thế nhưng vào lúc này tâm tư Địch Uy không có đặt ở trên việc tu luyện, bởi vì gần đây thái độ Quân Đồ Minh hơi kỳ quái, hắn hoàn toàn không thăm không hỏi bất cứ chuyện gì.

Ở cục diện trước mắt hiển nhiên chuyện này không hề bình thường, thời kỳ chiến tranh cho dù Quân Đồ Minh có ý kiến đối với Địch Uy nhưng cũng không nên bỏ qua thanh lợi khí Thần Phạt này. Ở một vài phương diện như thẩm thấu, ám sát …v…v, nếu võ sĩ không có kinh nghiệm tương tự tuyệt đối không làm nổi. Chuyện đó không liên quan gì đến thực lực, mà thuộc về phạm trù chuyên môn.

Nhất là sau khi thông báo lên tin tức hai lần tiến hóa, Quân Đồ Minh bác bỏ chuyện Địch Uy chủ động xin đi giết giặc, rồi lựa chọn một người khác. Mặc dù người kia là Thần Vũ Giả, đơn thuần từ võ lực đúng là vượt qua Địch Uy, nhưng bàn về kỹ xảo ám sát không thể nào đánh đồng với Địch Uy. Kể từ khi Ngõa Tây Lý trốn tránh, hiển nhiên Địch Uy biến thành đệ nhất sát thủ ở trong Nguyệt Ảnh đế quốc.

Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Quân Đồ Minh đang cố ý giảm bớt lực ảnh hưởng của Địch Uy trong Nguyệt Ảnh đế quốc. Theo lý thuyết lấy thân phận Quân Đồ Minh nếu như có bất mãn gì với Địch Uy, chỉ cần một câu nói là có thể thay đổi vận mệnh của hắn. Nhưng thời gian tổ chức Thần Phạt tồn tại quá lâu, lâu đến mức hình thành thâm căn cố đế khắp mọi ngóc ngách Nguyệt Ảnh đế quốc, phân bổ chiếm cứ phạm vi vô cùng rộng lớn, tai mắt chỗ nào cũng có. Nhất là từ khi Địch Uy tiếp nhận tới nay hết sức chuyên chú bài trừ đối lập, nói là đối lập cũng không chính xác, chỉ là một ít người không chịu nghe lời người thôi. Cái Địch Uy muốn rất đơn giản, đó là nội bộ Thần Phạt chỉ có thể tồn tại một tiếng nói duy nhất, sự thật chứng minh Địch Uy đã làm được. Đến hiện tại cho dù là Quân Đồ Minh cũng không thể nắm giữ tin tức nội bộ của Thần Phạt chính xác.

Nếu Quân Đồ Minh mở miệng, Địch Uy tất nhiên sẽ đưa lên một phần danh sách, nhưng trình độ tỉ mỉ xác thực trong đó không có ai dám bảo đảm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Tổ chức khổng lồ như thế chính là con dao hai lưỡi, dùng không tốt sẽ hại người hại mình. Lúc ban đầu Quân Đồ Minh dứt khoát hạ thủ với Ngõa Tây Lý là vì băn khoăn ở điểm này. Thậm chí đã âm thầm lựa chọn nhân tuyển nắm giữ Thần Phạt trước khi ra tay, nhưng Địch Uy đột nhiên phản bội Ngõa Tây Lý nhất thời làm rối loạn mọi kế hoạch Quân Đồ Minh an bài. Đầu tiên Địch Uy là đệ tử thân truyền của Ngõa Tây Lý, hiển nhiên biết rõ Thần Phạt hơn bất kỳ người nào khác, tiếp theo cho dù mọi người đánh giá Địch Uy vô sỉ như thế nào, nhưng không ai có thể phủ nhận lòng trung thành của Địch Uy đối với Quân Đồ Minh. Vì thế Địch Uy thuận lý thành chương trở thành người đứng đầu Thần Phạt tốt nhất.

Mấu chốt nhất là khi đó Ngõa Tây Lý mới vừa bắt đầu trốn tránh, từ góc độ ổn định nhân tâm, Quân Đồ Minh đành phải ra vẻ tín nhiệm Địch Uy tuyệt đối. Nhưng từ một góc độ khác, người ta đã hy sinh lớn như vậy còn không thể tín nhiệm, vậy thì hắn có thể tín nhiệm ai đây? Hoặc có thể nói là còn có người nào đáng để Quân Đồ Minh tín nhiệm? Không phải là mỗi người đều có lòng dạ độc ác, tuyệt tình diệt nghĩa như Địch Uy.

Cho nên mặc kệ Quân Đồ Minh nguyện ý hay không, tình thế ngay lúc đó chỉ có một lựa chọn duy nhất. Có một số việc một khi xác định xuống rất khó lòng thay đổi, cho dù lấy Quân Đồ Minh cường thế cỡ nào cũng phải nhức đầu chóng mặt. Tìm cớ đuổi Địch Uy đi khẳng định là không thể rồi, quan hệ bên trong Thần Phạt rắc rối phức tạp cực kỳ khó xử lý, không cẩn thận một chút là có thể khiến cho toàn bộ đế quốc cảm thấy bất an. Kết quả đó ngay cả Quân Đồ Minh cũng không thể chịu nổi.

Có lẽ điều duy nhất làm cho Quân Đồ Minh cảm thấy an ủi chính là Địch Uy coi như tự biết thân biết phận, sau khi đảm nhiệm chức vụ trông coi Thần Phạt căn bản không có lộ ra dã tâm gì lớn. Chẳng những không cố gắng dựa hơi tổ chức này leo lên vị trí trọng thần đế quốc, ngược lại giống như đầu chó điên nhìn thấy ai cũng nhào tới cắn một ngụm. Nếu Địch Uy không có Quân Đồ Minh ở sau lưng âm thầm ủng hộ, chỉ sợ đã sớm bị người ta xử lý gọn rồi. Đệ nhất Thần Vũ Giả Tháp Sâm Đặc dưới trướng Quân Đồ Minh mấy tỏ vẻ bất mãn với Địch Uy, nhưng đều bị Quân Đồ Minh cường thế đè ép xuống. Ngay cả Tháp Sâm Đặc cũng dám chọc cho, trên đời này còn có người nào Địch Uy hắn không dám chọc đây?

Địch Uy dùng phương thức này nói cho Quân Đồ Minh biết bản thân hắn không tồn tại nguy hiểm gì đối với Quân Đồ Minh. Cho dù mạng lưới liên lạc Thần Phạt khổng lồ thế nào đi nữa, mất đi thượng tầng đế quốc ủng hộ cũng khó thể làm nên chuyện.

Địch Uy nghĩ là mình đã làm rất thành công, nhưng gần đây Quân Đồ Minh lãnh đạm hẳn là có nguyên nhân nào đó. Chẳng qua là Địch Uy nghĩ không ra cạm bẫy nằm ở đâu, chẳng lẽ là khi đó mình chú ý tới Địch Áo làm cho Quân Đồ Minh sinh lòng nghi ngờ? Địch Uy cho rằng không có khả năng này, lúc đó hắn đi tìm Ngõa Tây Lý chính là một lý do rất tốt rồi, Quân Đồ Minh không thể nào vì chuyện này mà nghi ngờ hắn được.

Liên tưởng tới lúc trước hắn điều tra ra một ít dấu vết kỳ lạ, Địch Uy chỉ suy đoán nhưng chưa dám khẳng định, bây giờ xem ra có khả năng này rất lớn. Quân Đồ Minh đã bắt đầu tự tay thành lập một tổ chức tương tự với Thần Phạt chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Chỉ như vậy mới có khả năng giải thích cho thông, Địch Uy càng nghĩ càng cảm thấy nguyên nhân này là tiếp cận sự thật nhất. Đối với Địch Uy đây là một tin tức cực kỳ nguy hiểm, chỗ dựa lớn nhất của Địch Uy chính là tổ chức Thần Phạt. Nếu như Thần Phạt không còn trọng yếu nữa, như vậy hắn là thủ lĩnh Thần Phạt tự nhiên sẽ từ từ biến mất khỏi nhân gian.

Địch Uy hiểu rõ điều này có ý nghĩa to lớn như thế nào, sau khi nghĩ thông suốt hết thảy những điều đó. Địch Uy tung người nhảy xuống cành cây, trực tiếp đi vào trong đại sảnh, từ trước tới giờ hắn không phải là một người chịu bó tay chờ chết.

Sau cuộc chiến khó nhọc Tác Phỉ Á và Lộ Tây suy yếu tới cực điểm, phải nghỉ ngơi hơn một tháng mới xem như là phục hồi lại như cũ.

Trải qua chuyện lần này, Địch Áo lựa lời khuyên nhủ Tác Phỉ Á hi vọng nàng có thể giống như Lôi Mông, chạy ra gia nhập một đội ngũ ở hậu phương mới tương đối an toàn. Nhưng bị Tác Phỉ Á trực tiếp cự tuyệt, hiển nhiên Địch Áo đã đoán trước kết quả này, vốn hắn chỉ ôm tâm lý làm thử mà thôi. Nếu Tác Phỉ Á tỏ thái độ kiên quyết, Địch Áo không có khả năng thay đổi điều gì, trừ phi hắn rời khỏi chiến trường nếu không Tác Phỉ Á chắc chắn vẫn đi ra tiền tuyến.

Trên thực tế Tuyết Ny và Y Toa Bối Nhĩ cũng giống như thế, dù sao bọn họ đều là nữ tử, tinh thần cuồng nhiệt chiến tranh không thể nào bằng nam nhân. Nhưng Địch Áo và Ca Đốn đều ở nơi này, ngày ngày chiến đấu không mệt mỏi, các nàng sẽ lựa chọn lưu lại không chút đắn đo, không thích là một chuyện, vứt bỏ bằng hữu lại là một chuyện khác.

Xét thấy đối phương hành động ám sát càng ngày càng nghiêm trọng, Địch Áo đi tìm quân đoàn trưởng Thi Lạc Tư đề nghị điều mấy người Tác Phỉ Á vào trong những đội gần với trung tâm quân trận. Dĩ nhiên, nếu như bọn họ ở chung một tiểu đoàn thì tốt hơn, nhưng Địch Áo cũng biết không có khả năng này, bây giờ song phương giao chiến chém giết đỏ cả mắt rồi, cường giả Võ Tôn càng lúc càng khan hiếm. Nhất là những người có kinh nghiệm chiến tranh như các nàng Tác Phỉ Á lại càng quý giá, nếu đặt bọn họ tập trung vào một đội ngũ đúng là quá xa xỉ và làm chênh lệch sức mạnh giữa các đội với nhau.

Thi Lạc Tư hiển nhiên biết vấn đề của các nàng Tác Phỉ Á, lập tức đồng ý ra lệnh điều chỉnh quân đoàn. Dựa theo Địch Áo đề nghị, Y Toa Bối Nhĩ và Lôi Mông cùng một đội, Ca Đốn và Tuyết Ny một đội, Tác Phỉ Á và An Đông Ny cùng nhau tác chiến, ba tiểu đoàn này được phân vào vị trí phòng thủ rất gần nhau, vậy thì Địch Áo sẽ có thể chú ý dễ dàng hơn. Không cần phải lúc ngó đông lúc ngó tây tìm kiếm thân ảnh bằng hữu nữa.

Lôi Mông cực kỳ cao hứng với kết quả này, không phải vì Y Toa Bối Nhĩ phân đến cùng một đội, mà là vì hắn rốt cuộc có cơ hội chính thức đi lên chiến trường rồi. Mặc dù lúc trước Lôi Mông được đánh một trận xem như thống khoái, lại còn sung sướng vì … bị ám sát, nhưng thời gian rảnh rỗi dài như vậy làm cho hắn cảm thấy cả người trống vắng, lúc nào cũng thở dài chán nản không thôi.