Miêu Tử nghe theo lời Lao Lạp thả ra kết giới hộ thân, cứng rắn va chạm với thanh mang đầy trời tìm cách lao tới gần đối phương. Duy Mai Nhĩ nhíu mày do dự, hắn đã biết chuyện Miêu Tử có thể buông thả hộ thân kết giới, nhưng chỉ khi nào lâm vào tình huống nguy cấp mới sử dụng. Nói cách khác, loại hộ thân kết giới này không thể nào buông thả liên tục, tình huống bây giờ chưa tới mức nguy cấp, Duy Mai Nhĩ có thể kết luận đối phương nhất định là có mưu đồ gì khác.
Duy Mai Nhĩ sinh lòng cảnh giác, quỹ tích di động càng thêm biến ảo.
Nhưng khi Miêu Tử cách Duy Mai Nhĩ khoảng mười thước, hoa văn màu vàng kim trên hai cánh đột nhiên rực sáng, tốc độ đột ngột tăng thêm vài phần lao thẳng tới chỗ Duy Mai Nhĩ.
Yêu thú cũng hiểu được cách che giấu? Duy Mai Nhĩ âm thầm mắng chửi ở trong lòng, thân hình lộn một vòng chuyển sang hướng khác. Nhưng lúc này tốc độ Miêu Tử đã không hề kém hắn, cũng lộn vòng bám sát không tha.
Duy Mai Nhĩ lâm vào tình trạng bất đắc dĩ đành phải thay đổi phương hướng lần nữa. Ngay lúc này Lao Lạp đạp nhẹ lên lưng Miêu Tử nhảy về phía Duy Mai Nhĩ.
Phong hệ Võ Tôn cao cấp cũng không thể buông thả Phong Ưu Nhã thay đổi phương hướng liên tục. Cho dù là Địch Áo cũng không được, cái gọi là buông thả liên tục vẫn phải có thời gian chênh lệch nhất định, chẳng qua là căn cứ theo thực lực mạnh yếu đoạn thời gian này dài ngắn khác nhau mà thôi.
Vì thế khi đối mặt Lao Lạp tấn công, Duy Mai Nhĩ không thể tránh né đươc nữa, chỉ có cắn răng đánh cược một lần, một quả Phong Nhận dài chừng hai thước thành hình trong tay Duy Mai Nhĩ rồi bắn tới Lao Lạp. Chỉ cần ngăn chặn Lao Lạp công kích trì hoãn một nhịp, vậy thì vài giây sau là Duy Mai Nhĩ có thể sử dụng Phong Ưu Nhã rồi.
Lao Lạp tung một quyền ra đánh đạo Phong Nhận to lớn kia tan nát, tốc độ lao tới không bị ảnh hưởng nhiều lắm vẫn tiếp tục bay về phía Duy Mai Nhĩ.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Duy Mai Nhĩ liều mạng thả ra bí kỹ liên tiếp. Mặc dù tất cả bí kỹ đều bị Lao Lạp phá hủy hết, nhưng hắn đã thành công làm cho Lao Lạp chậm lại. Rốt cuộc ngay khi quả đấm Lao Lạp sắp đánh trúng Duy Mai Nhĩ thì hắn đã buông thả Phong Ưu Nhã tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.
Nhưng không đợi Duy Mai Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, một thân ảnh mơ hồ từ trên cao nhào xuống đầu hắn, thì ra đó là Miêu Tử chờ đợi cơ hội đã lâu. Duy Mai Nhĩ trấn định rất nhanh, trên tài liệu đã ghi rõ Miêu Tử có lực công kích không mạnh, lấy thực lực Võ Tôn cao cấp hẳn là có thể ngăn cản được.
Giờ phút này Duy Mai Nhĩ đã không kịp ngưng tụ Phong Nhận cỡ lớn nữa, chỉ có thể phất tay thả ra hai đạo Phá Không Trảm bổ về phía Miêu Tử. Có lẽ là do lo lắng hộ thân kết giới bị kích phá, Miêu Tử lộn nhào nghiêng thân thể sang bên né tránh Phá Không Trảm. Sau đó thay đổi góc độ lướt tới Duy Mai Nhĩ.
"Đúng là không có gì đáng sợ." Duy Mai Nhĩ nhếch môi cười lạnh, lúc này thế xông của Lao Lạp đã hết bắt đầu hạ xuống đất. Còn Miêu Tử đuổi theo phía sau Duy Mai Nhĩ, hai bên cách nhau rất xa, ít nhất trước khi Duy Mai Nhĩ phát động công kích Lao Lạp thì Miêu Tử sẽ không kịp xuất hiện hỗ trợ Lao Lạp.
Bây giờ chính là cơ hội quá tốt. Trong mắt Duy Mai Nhĩ xẹt qua nét hưng phấn sắp sửa giành được chiến quả, Lao Lạp rời khỏi Miêu Tử giống như con dao không có lưỡi vậy, hoàn toàn mất đi tính uy hiếp vốn có.
Nhưng mà Duy Mai Nhĩ không nhìn thấy cái đuôi dài phía sau Miêu Tử bỗng nhiên lóe lên một tia ánh sáng lạnh lẽo.
Miêu Tử nắm giữ khoảng cách vừa đúng, nếu như quá gần Duy Mai Nhĩ sẽ làm cho đối phương cảnh giác. Một nguyên nhân khác là Duy Mai Nhĩ đã thay đổi phương hướng mấy lần rồi, tuy nguyên lực tiêu hao Duy Mai Nhĩ không đáng kể nhưng thân thể thừa nhận là có hạn. Bây giờ cảm thấy không còn nguy hiểm, Duy Mai Nhĩ dĩ nhiên sẽ thả lỏng thần kinh một chút để hồi sức.
Cho dù phát hiện Miêu Tử đánh lén, Duy Mai Nhĩ chưa chắc để ý quá nhiều. Từ lúc đánh nhau tới giờ Duy Mai Nhĩ còn chưa bị trúng công kích lần nào, nguyên lực chiến giáp vẫn còn ở trạng thái tốt nhất, Võ Tôn cao cấp phòng ngự đâu có dễ bị đánh bại như vậy.
Yêu thú bình thường dĩ nhiên không thể làm được, nhưng Miêu Tử chắc chắn nằm ngoài phạm vi thường tình rồi. Đuôi trùy sắc bén lóe lên tia sáng nhàn nhạt, sau đó công phá nguyên lực chiến giáp không có chút trở ngại, nhẹ nhàng xẹt qua chân Duy Mai Nhĩ một nhát chỉ lưu lại dấu vết mờ mờ, vết thương cực mỏng tựa như chỉ bị rách da mà thôi.
Duy Mai Nhĩ cảm giác chân mình chợt lạnh liền cả kinh, không nhịn được cúi đầu nhìn xuống thì thấy cái đuôi Miêu Tử lưu lại một dãy tàn ảnh mơ hồ nhất thời hiểu được vừa xảy ra chuyện gì, điều này sao có thể? Cho dù thế nào đi nữa Duy Mai Nhĩ cũng nghĩ không ra tại sao nguyên lực chiến giáp mất đi tác dụng phòng ngự dễ dàng như vậy.
Cẩn thận cảm thụ vị trí bị Miêu Tử đánh trúng, ngoại trừ mát lạnh một chút thì không có bất cứ dị thường nào. Duy Mai Nhĩ tạm thời yên lòng, nghĩ là Miêu Tử phá giải nguyên lực chiến giáp xong đã vô lực tiếp tục công kích.
Duy Mai Nhĩ có tâm thái như vậy hoàn toàn là vì Lao Lạp, trước giờ nàng biểu hiện trên chiến trường quá cường hãn, cho nên mọi người thường quên mất nàng là một Thủ hộ giả. Dưới tình huống bình thường, phương thức chiến đấu của Thủ hộ giả nhất tộc đều sử dụng yêu thú tác chiến, lực lượng Thủ hộ giả không cường đại lắm. Nhưng Lao Lạp hiển nhiên là một ngoại lệ, chỉ riêng lực phá hoại đã tiếp cận Thánh giả, cũng may độ linh hoạt trên không trung còn kém, nếu không một mình nàng cũng có thể xử lý Duy Mai Nhĩ.
Nếu Duy Mai Nhĩ biết Lao Lạp là một Thủ hộ giả có lẽ không thể nào phớt lờ như vậy. Bởi vì thực lực Thủ hộ thú thường cao hơn Thủ hộ giả, chỉ có điều điểm mạnh của Miêu Tử vẫn còn tương đối bí mật, những người từng nhận thức đã biến thành thi thể hết rồi.
Thấy thân hình Lao Lạp đang tà tà rơi xuống đất, Duy Mai Nhĩ nắm chắc cơ hội này lao nhanh tới Lao Lạp, trong tay ngưng tụ ra một đạo Phong Nhận cực lớn.
Duy Mai Nhĩ chưa kịp phát động công kích, thân hình Lao Lạp bỗng nhiên tốc độ rơi xuống đất nhanh hơn, thay đổi phương hướng giữa không trung hơi khó, nhưng làm cho mình nặng hơn lại rất dễ dàng. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Duy Mai Nhĩ hiểu động tác của Lao Lạp thành sợ hãi rối loạn, phất tay bắn đạo Phong Nhận kia ra, Lao Lạp làm nhiêu đó còn chưa đủ thể thoát khỏi tầm nhắm của hắn.
Thật ra Lao Lạp không muốn tránh né, chỉ là muốn mình tiếp xúc mặt đất nhanh hơn một chút. Duy Mai Nhĩ công kích vừa ập tới, Lao Lạp đã vung quyền đón đỡ đạo Phong Nhận cực lớn kia, trong tiếng nổ ầm ầm, Lao Lạp y như bị thành cự chùy đập trúng tốc độ rơi xuống lập tức tăng thêm gấp đôi.
"Ầm ~!"
Khói bụi nổi lên bốn phía, lấy điểm Lao Lạp rơi làm trung tâm, mặt đất xuất hiện từng dãy khe nứt kéo dài ra xa. Thế mà thời gian trôi qua không tới một giây, thân hình Lao Lạp đột ngột xuất hiện phóng thẳng tới Duy Mai Nhĩ.
Miêu Tử lúc nãy xẹt qua người Duy Mai Nhĩ cũng kịp thời quay trở lại, Duy Mai Nhĩ rất bất ngờ với khả năng phá vỡ nguyên lực chiến giáp quá dễ dàng. Nhưng điều này cũng không có gì to tát, dù sao mình vẫn chiếm cứ ưu thế tốc độ. Duy Mai Nhĩ hoàn toàn có thể công kích xong rồi né tránh Miêu Tử, hắn không bao giờ tái phạm sai lầm lần thứ hai.
Nhìn thân hình Lao Lạp lao nhanh đến, Duy Mai Nhĩ bắt đầu bội phục nữ nhân ngoan cường này, biết rõ lực chiến đấu trên không trung bị giảm mạnh vẫn cương quyết một đường đánh tới. Nhưng Duy Mai Nhĩ chuẩn bị một chiêu này nắm đấm không thể nào ngăn cản được.
Duy Mai Nhĩ hít sâu một hơi chuẩn bị thả ra một kích trí mạng. Nhưng đúng lúc này chân hắn bỗng nhiên truyền đến cảm giác tê dại, sau đó nhanh chóng khuếch tán ngược lên trên. Chỉ trong nháy mắt cái chân của Duy Mai Nhĩ đã mất đi tri giác.
"Xảy ra chuyện gì?" Duy Mai Nhĩ hoảng hốt trong lòng, lập tức thả ra Phong Ưu Nhã, nhưng tốc độ buông thả bí lúc này đã chậm nửa nhịp. Khoảng thời gian này cũng đủ để Miêu Tử khóa chặt hắn.
Ngay sau đó màn hào quang trong suốt bao phủ Duy Mai Nhĩ vào giữa, Duy Mai Nhĩ thậm chí không kịp cảm nhận điều gì khác thường đã bị trúng chiêu. Hiển nhiên tốc độ phản ứng của hắn đã bị kìm hãm chậm không ít.
Nếu như chỉ bị màn hào quang vây khốn, Duy Mai Nhĩ sẽ không cần lo lắng làm gì. Cho dù hai, ba tên Võ Tôn cấp thấp liên thủ cũng không thể phá vỡ nguyên lực chiến giáp trong khoảng thời gian ngắn. Chuyện làm cho hắn sợ hãi chính là Lao Lạp đang bay lên kia, nữ nhân này có lực phá hoại mạnh mẽ cỡ nào ai nấy đều biết. Duy Mai Nhĩ không dám bảo đảm mình có thể bình yên vô sự chỗng đỡ qua thời khắc nguy hiểm này không.
Duy Mai Nhĩ không dám giữ lại thực lực nữa, dốc hết toàn lực điều động nguyên lực trong cơ thể cố gắng ngăn cản Lao Lạp tới gần. Nhưng chỉ kịp thả ra hai đạo Phá Không Trảm thì Lao Lạp đã vọt tới gần, nàng chỉ khép hai cánh tay lại ở trước người, bộ quyền sáo tỏa ra ánh sáng nhu hòa khiến cho tất cả Phá Không Trảm biến thành vô dụng.
Lúc này Duy Mai Nhĩ mới tuyệt vọng tỉnh ngộ, thì ra mình công kích không có tác dụng như tưởng tượng. Lúc trước Lao Lạp bị đánh lui dễ dàng chỉ là dụ dỗ đối phương suy nghĩ sai lầm mà thôi.
Lao Lạp vung tay đánh ra một quyền, Duy Mai Nhĩ theo bản năng khoanh tay ngăn cản. Ngoại trừ nguyên lực chiến giáp ra, đây là biện pháp duy nhất hắn có thể làm được. Nhưng quả đấm của Lao Lạp có khả năng phá hủy Thánh khí của Dĩ Đạt, mấy khúc xương trên tay hắn làm sao chống đỡ được chứ? Kèm theo thanh âm xương cốt vỡ vụn là cảm giác đau nhói tận tim, cánh tay Duy Mai Nhĩ nhất thời bị gãy ngược ra sau, khúc xương tay trắng đâm rách da thịt lòi hẳn ra ngoài, tình trạng cực kỳ kinh khủng.
Nguyên lực chiến giáp vẫn còn chớp lóe nhưng vào lúc này không đủ để cứu giúp Duy Mai Nhĩ. Sau một tiếng nổ trầm muộn, lồng ngực Duy Mai bị đánh thụt vào trong, không biết đã gãy mấy khúc xương sườn nữa.
Đau đớn kịch liệt ngược lại làm cho Duy Mai Nhĩ phản ứng nhạy bén hơn, một cánh tay khác còn nguyên vẹn nắm chặc quả đấm Lao Lạp, điên cuồng vận chuyển nguyên lực dự định đồng quy vu tận với đối phương. Duy Mai Nhĩ không sợ chết, nhưng không thể để mình chết vô ích được.
Lúc này Miêu ở phía sau nhào tới nhanh như chớp, đuôi trùy đập tới tạo ra một dãy hư ảnh, trong nháy mắt đã đánh thân thể Duy Mai Nhĩ thủng mấy lỗ máu đỏ lòm. Duy Mai Nhĩ vốn đang liều mạng ngưng tụ nguyên lực nhất thời tiêu tán, giờ phút này Duy Mai Nhĩ đã không còn cảm giác được đau đớn rồi, cả người chỉ có tuyệt vọng đến chết lặng, tựa như khối thân thể này không thuộc về hắn vậy.
Độc tố của Miêu Tử có khả năng giết chết Dĩ Đạt, huống chi là một gã Võ Tôn cao cấp. Mặc kệ hắn có chống cự hay không, chỉ cần qua chốc lát nữa, độc tố sẽ xâm nhập vào tim và não Duy Mai Nhĩ. Đến khi đó cho dù Lao Lạp không làm gì thì Duy Mai Nhĩ cũng phải chết.
Chỉ có điều từ trước đến giờ Lao Lạp luôn luôn chiến đấu cực kỳ tàn bạo, nếu thấy địch nhân chưa chết chắc chắn là chưa dừng tay. Lao Lạp không có rút cánh tay nằm trong ngực Duy Mai Nhĩ về, mà vung cánh tay khác lên nện vào mặt Duy Mai Nhĩ. Đầu hắn y như bị tảng đá nặng ngàn cân đập vào vậy, lập tức ngã ngửa ra sau thiếu chút nữa dán sát vào lưng của mình rồi.
Cái cổ vặn vẹo đến trình độ này, Duy Mai Nhĩ coi như là Thánh giả cũng chết ngỏm củ tỏi rồi. Nhưng cánh tay Duy Mai Nhĩ vẫn đang nắm giữ quả đấm của Lao Lạp, dù có chết cũng không chịu buông lỏng. Lao Lạp cứng rắn đánh gãy năm ngón tay của Duy Mai Nhĩ, sau đó đá lên trên người hắn đổi hướng bay về phía Tác Phỉ Á.
Trong lúc Lao Lạp truy sát Duy Mai Nhĩ, bên này Địch Áo đã giết chết gã Hỏa hệ Võ Tôn của đối phương. Theo lý thuyết dưới tình huống đối phương đã có lòng phòng bị, Địch Áo rất khó đánh chết một gã cường giả Võ Tôn tập trung phòng ngự, nhất là có tới hai gã Phong hệ Võ Tôn ở gần đó rình rập. Vấn đề là đối phương một lòng muốn giết Tác Phỉ Á và Lộ Tây, sau đó mới cùng nhau vây công Địch Áo. Điều này giúp cho Địch Áo bớt đi gánh nặng, vì thế chỉ cần dốc lòng công phá cái tên ngăn cản mình là tốt rồi.
Mặt mày hai gã Phong hệ Võ Tôn đã tái nhợt không còn chút máu, trong thời gian ngắn đã có ba Võ Tôn bên mình bị đối phương đánh gục. Mấu chốt nhất là Duy Mai Nhĩ thực lực mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của nữ nhân kia. Hai người bọn họ càng không cần phải nói, huống chi còn có một tên Địch Áo kinh khủng kia nữa.
Tác Phỉ Á và Lộ Tây đã sắp tiêu hao hết nguyên lực. Trong lúc Địch Áo và Lao Lạp tiến hành chiến đấu, các nàng cũng phải thừa nhận đối phương công kích mãnh liệt. Chỉ vì hi vọng vừa mới xuất hiện nên không có ai muốn bỏ qua cơ hội sinh tồn này. Mặc dù nguyên lực chiến giáp trên người bọn họ đã ảm đạm đến mức không còn nhìn thấy nổi nữa, trên trán chảy mồ hôi ướt nhẹp, hai người vẫn cắn răng kiên trì, thêm một giây là hi vọng sống sót gia tăng lên một ít.
Hai gã Phong hệ Võ Tôn liếc nhau dò xét, bọn họ đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đồng bọn. Cả hai đồng thời lựa chọn rút lui, lúc này không đi chỉ sợ bọn họ cũng toi mạng luôn.
Hai người này vừa lui, Tác Phỉ Á và Lộ Tây nhất thời buông lỏng tinh thần xuống, hai người hoàn toàn dựa vào tiêu hao thể lực mới có thể chống đỡ đến bây giờ. Hiện tại áp lực biến mất, cảm giác mệt mỏi lập tức lan tràn ra khắp cơ thể, hai người miễn cưỡng nhìn Địch Áo và Lao một cái rồi lảo đảo té xuống.
Địch Áo và Lao Lạp vội vàng chạy tới đỡ Tác Phỉ Á và Lộ Tây, bọn họ vốn có mục đích cứu viện Tác Phỉ Á nên chỉ cần phe mình bình yên vô sự là tốt rồi. Về phần hai tên Phong hệ Võ Tôn kia thì mặc kệ đi.