Thi Lạc Tư ngó chừng Địch Áo hồi lâu mới bật cười lắc đầu: "Người trẻ tuổi, đây là chiến tranh, không phải là trò chơi mạo hiểm. Ta không phủ nhận thực lực của các ngươi, nhưng mà chiến tranh không có đơn giản như các ngươi tưởng tượng."
Mấy người Địch Áo không nói gì, mặc dù chưa từng tham dự chiến tranh quy mô lớn, nhưng bọn họ cũng hiểu yêu cầu của mình có chỗ quá đáng, nhất là đối với một vị quân đoàn trưởng.
"Không sai, nếu như thành lập một tiểu đội hoàn toàn do cường giả Võ Tôn tạo thành, trên chiến trường nhất định là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không có người nào là đối thủ của các ngươi." Nói đến đây, Thi Lạc Tư chợt đề cao giọng lên: "Thế nhưng đó chỉ là tạm thời, các ngươi suy nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu bên phía Nguyệt Ảnh đế quốc cũng phái ra một tiểu đội như vậy, các ngươi biết ta sẽ làm gì không?" Mấy người Địch Áo lắc đầu, âm thầm suy nghĩ trong lòng: "Ngươi cũng không thể nào bỏ qua thân phận của mình, tự mình ra tay?"
Yên lặng hồi lâu, mấy người Địch Áo nghe được đáp án của Thi Lạc Tư.
"Ta sẽ đích thân giết chết mấy tên không biết sống chết kia." Thi Lạc Tư nhe răng cười thật dữ tợn: "Mua bán có lời mà, cường giả Võ Tôn không phải là cải trắng rải đầy ngoài chợ. Cho dù đối phương sẽ nổi giận trả thù, bọn họ sẽ không bao giờ tìm được cơ hội một lần giết chết nhiều Võ Tôn như vậy. Đổi lại phe đối thủ cũng sẽ làm như vậy, bây giờ các ngươi hiểu rõ chưa? Nếu các ngươi tụ chung một chỗ, hậu quả chính là làm cho Thánh giả của đối phương chú ý."
"Nhưng mà… nếu như chúng ta hành động một mình, Thánh giả của đối phương sẽ chú ý tới chúng ta không?" Lôi Mông lại đưa ra nghi vấn.
"Vấn đề này rất tốt, nhưng hiện tại chiến tranh còn chưa thăng cấp, song phương vẫn không có ý định đầu nhập Thánh giả, một khi phương nào Thánh giả động thủ tru diệt trước sẽ khiến cho phương kia trả thù. Đến lúc đó không có ai chiếm được tiện nghi." Thi Lạc Tư nhún nhún vai bất cần: "Ta nói lại một lần nữa, đây là chiến tranh, bất luận lúc trước các ngươi có kinh nghiệm mạo hiểm phong phú đến mức nào, ở chỗ này vẫn phải học lại từ đầu."
Mấy người Địch Áo đã hiểu ý tứ Thi Lạc Tư, thật ra điều này có thể lý giải là sở dĩ cho tới bây giờ không có Thánh giả tham dự chiến đấu, một bên là song phương đang duy trì thái độ dò xét, một phương diện khác là do không đủ lợi ích để xuất động.
Cho dù không tính là Lao Lạp, nhóm Địch Áo cũng có tới bảy Võ Tôn, tụ chung một chỗ hẳn là đúng như Thi Lạc Tư nói. Thánh giả đối phương sẽ lựa chọn xuất thủ đối phó bọn họ không chút ngần ngại. Bởi vì cho dù sau này trả thù ngược lại, bên phía Sư Tâm đế quốc cũng rất khó lòng chiếm được lợi ích lớn hơn.
Mấy người Địch Áo xoay mặt nhìn nhau, nếu nguy hiểm lớn như vậy, bọn họ tự nhiên không tiếp tục kiên trì, không có ai ngu đến mức lấy mạng mình ra đùa giỡn.
"Xem ra các ngươi đã tiếp nhận đề nghị của ta." Thi Lạc Tư hài lòng gật đầu: "Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi, về vị trí của các ngươi. Sau khi ta suy nghĩ kỹ sẽ phái người báo cho các ngươi biết, đúng rồi, An Đông Ny lưu lại."
Đợi đến lúc mấy người Địch Áo rời khỏi doanh trướng, Thi Lạc Tư lập tức đổi sang vẻ mặt khác hẳn, nghiêm túc nói với An Đông Ny: "Cái tên da đen thui kia là sao?"
An Đông Ny phì cười, lát sau mới nói: "Thi Lạc Tư thúc thúc, ngài đây đã biết rõ còn cố hỏi, hẳn là ngài đã nhận ra đúng không?" Nguồn truyện: Trà Truyện
"Thật là Lôi Mông? Cháu trai duy nhất của bệ hạ?" Thi Lạc Tư trợn mắt nhìn tới, tựa hồ không dám tin tưởng chuyện hoang đường này.
"Đúng vậy !" An Đông Ny gật đầu xác nhận.
"Cái tên chết tiệt nào để cho hắn tới?" Thi Lạc Tư giận đến nổ phổi, há miệng thét ầm lên.
"Đương nhiên là bệ hạ, Thi Lạc Tư thúc thúc." An Đông Ny chớp chớp cặp mắt to tròn vô tội.
Thi Lạc Tư há miệng mãi không nói nên lời, khuôn mặt cứng ngắc hồi lâu không có một chút dấu hiệu động đậy.
Cuối cùng An Đông Ny phải khuyên bảo một phen, Thi Lạc Tư mới cho ra an bài tương đối hợp lý, không còn ý định đuổi Lôi Mông ra hậu phương quản lý quân nhu như trước.
Lý do An Đông Ny đưa ra rất đơn giản: "Nếu bệ hạ đã có thể cho Lôi Mông lên chiến trường, ngài đây còn lo lắng cái gì?" Thi Lạc Tư nghe vào tai liền hiểu thành Hoắc Phu Mạn muốn Lôi Mông rèn luyện khí chất thiết huyết ở trên chiến trường. Dĩ nhiên, một phương diện khác là vì Thi Lạc Tư biết nhất định là có người đang âm thầm bảo vệ Lôi Mông. Vấn đề an toàn không cần hắn phải lo lắng, nhưng vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Thi Lạc Tư vẫn sắp xếp vài tên thủ hạ đắc lực đi theo Lôi Mông.
Mấy người Địch Áo bị phân ra sắp xếp vào thiên nhân đội (đội ngũ do ngàn người tạo thành), lấy thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể một mình suất lĩnh thiên nhân đội, nhưng bởi vì thiếu hụt kinh nghiệm chiến tranh nên chỉ có thể làm sĩ quan phụ tá xuất hiện ở trên chiến trường, nhiệm vụ chủ yếu là chiến đấu. Vấn đề bố trí binh lực chưa thể giao cho bọn họ, chỉ có An Đông Ny là ngoại lệ, nàng lúc trước ở trên chiến trường đã biểu hiện tốt làm cho đại đa số chiến sĩ tôn kính. Nhưng có lẽ là vì bận tâm mấy người Địch Áo cảm thụ nên An Đông Ny không có nhận chức vị do Thi Lạc Tư an bài, cũng chỉ làm sĩ quan phụ tá một chi thiên nhân đội mà thôi.
Địch Áo bản ý là muốn cho Lao Lạp đi theo Tác Phỉ Á, nhưng nha đầu này sống chết cũng không đồng ý. Mặc dù Thi Lạc Tư là quân đoàn trưởng, nhưng không có cách nào ra lệnh cho tiểu nha đầu này, đành phải lắc đầu mặc kệ, để túy ý cho Địch Áo xử lý.
Cứ như vậy, Địch Áo và Lao Lạp mang theo Miêu Tử đi tới tiểu đội 16. Không thể không nói, ở trong quân doanh khí tức huyết tinh vô cùng nồng hậu, Lao Lạp nhìn qua chỉ là một tiểu nha đầu ngây ngô non nớt, cho dù đi đến đâu cùng làm cho người khác chú ý.
Mặc dù đi theo phía sau Lao Lạp là một đầu báo tuyết, nhưng chuyện này cũng không thể trở thành lý do Lao Lạp xuất hiện ở nơi này. Ở trong mắt các chiến sĩ, loài vật này tối đa chỉ có thể hù dọa người bình thường mà thôi. Huống chi Lao Lạp lúc nào cũng mò mẫm bám theo sau lưng Địch Áo, bộ dạng ngạc nhiên ngó đông nhìn tây thật sự làm người ta trìu mến. Hình tượng Địch Áo nhất thời rơi xuống ngàn trượng, cơ hồ trong lòng mỗi người đều nghĩ rằng, chẳng lẽ tên này tới đây vui chơi? Mang theo cô bé đã đành, lại còn có cả sủng vật?
Có những kia người tương đối nhiều chuyện đã bắt đầu thổi phồng đủ thứ. Nếu không phải là tiểu đội trưởng Khoa Lỗ Tư đứng ở một bên, cái đám vô pháp vô thiên này nhất định sẽ phun ra đủ loại ô ngôn uế ngữ.
Sắc mặt Khoa Lỗ Tư cực kỳ lúng túng, thành thật mà nói, lần đầu tiên thấy Địch Áo, hắn cũng rất là ngứa mắt. Bởi vì từ đầu đến cuối Địch Áo không giống như một chiến sĩ, ngược lại giống như mấy tên thư sinh hơn. Khoa Lỗ Tư hoàn toàn có lý do để hoài nghi, một khi phát sinh chiến đấu phản ứng đầu tiên của Địch Áo rất có thể là ôm lấy nữ nhân của mình bỏ chạy giữ mạng.
Nếu không phải vì Thi Lạc Tư hạ lệnh xuống, Khoa Lỗ Tư sẽ không để cho loại người này vào trong tiểu đoàn của mình. Về phần thực lực Địch Áo ra sao, từ trước tới giờ Khoa Lỗ Tư không cho là thực lực có quan hệ gì tới dũng khí. Ở trên chiến trường, một gã Cực Hạn võ sĩ có can đảm tử chiến hữu dụng hơn một vị Võ Tôn chỉ biết chạy trốn. Hắn đã chiến đấu nhiều năm như vậy, từng thấy qua rất nhiều loại con cháu, đệ tử quý tộc, nếu đến lúc phải liều mạng sinh tử, hạng người này thường thường không thể trông cậy vào được.
Dù sao đây cũng là Thi Lạc Tư tự mình hạ đạt mệnh lệnh, Khoa Lỗ Tư không muốn để cho Địch Áo bị khó xử, làm mặt lạnh quát bảo đám chiến sĩ bốn phía ngưng lại, sau đó chuyển sang Địch Áo miễn cưỡng cười nói: "Cái này… chỗ chúng ta có phương thức hoan nghênh đồng bạn mới không giống bình thường, ngươi sẽ không để tâm chứ?"
Địch Áo mỉm cười lắc đầu, hắn đã sớm chuẩn bị tâm tư với tình hình kiểu này rồi.
"Giới thiệu mọi người một chút, vị này là Địch Áo, vị này..." Lúc này Khoa Lỗ Tư chợt nhớ tới hình như mình còn chưa có hỏi tên Lao Lạp, nên từ từ quay đầu nhìn về phía Địch Áo, ánh mắt dò hỏi.
"Lao Lạp !"
"Vị này là Lao Lạp tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay Địch Áo chính là tiểu đội phó của chúng ta, mọi người hoan nghênh một cái nào !" Khoa Lỗ Tư giới thiệu hơi đơn giản, hắn căn bản không am hiểu loại chuyện này, có thể làm được như vậy chủ yếu là vì mặt mũi Thi Lạc Tư.
"Thủ lĩnh, ngươi nói thật đó hả?"
"Làm gì thế? Tùy tiện đưa ra một gã tiểu đội phó là sao?"
Quần chúng bốn phía nhất thời tình cảm dâng trào mãnh liệt, tiếng la mắng sôi nổi ồn ào vang khắp doanh trại, mỗi người nơi này đều là chiến sĩ liều mạng đánh giết, có ai chưa từng dạo quanh cửa sinh tử vài vòng chứ? Bọn họ phản cảm nhất là chuyện như thế này, huống chi Địch Áo nhìn qua quả thật yếu đuối, trước này chưa từng có người nào mang theo thị nữ tùy thân đi lên chiến trường. Chỉ có điều những người này đã quên mất một việc, nếu Lao Lạp chỉ là một nữ tử bình thường, làm sao Thi Lạc Tư có thể cho nàng qua đây báo danh?
"Tất cả câm miệng cho ta." Khoa Lỗ Tư nổi giận quát lên: "Đây là mệnh lệnh của quân đoàn trưởng Thi Lạc Tư, ai có ý kiến thì tự đi tìm quân đoàn trưởng đại nhân, lão gia không thèm ngăn cản các ngươi."