Chỉ có ba người chạy ra khỏi biển lửa đều không ngoại lệ chết ở trong tay đám người Địch Áo, còn lại một người bị biển lửa giam cầm rất lâu, đầu óc từ từ mụ mị, mắt thấy nguyên lực chiến giáp trên người hắn đã yếu nhược lắm rồi. Ca Đốn nhẹ nhàng bày thêm một đạo Ám Diễm ở trước mặt là cướp đi tính mạng của hắn.
Biển lửa chậm rãi biến mất, thân ảnh Ca Đốn hiện ra, mấy người Địch Áo lập tức vây lại nhìn trên nhìn dưới. May là sắc mặt Ca Đốn chỉ tái nhợt do dùng lực quá lớn, nhìn qua không có gì đáng ngại. Lúc trước một con Hỏa long vượt qua mấy tầng cách trở mới đánh trúng Ca Đốn nên lực lượng đã yếu đi rất nhiều, căn bản không thể làm hắn bị thương.
"Sau này đừng có liều mạng như vậy có được không?" Lôi Mông bất mãn nói với Ca Đốn.
Ca Đốn cười cười đáp: "Chẳng lẽ ta đứng yên không làm gì hết?" Nhìn thấy Ca Đốn không có chuyện gì, Địch Áo mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía tây bắc. Ở nơi xa có ánh lửa thoáng hiện, Địch Áo nở nụ cười vui vẻ, những người đó quả nhiên không thể chạy thoát.
Lúc này gã Võ Tôn thủ lĩnh chịu trách nhiệm áp tải lương thực đi tới, sắc mặt phức tạp nói: "Ta tên là Ước Khắc, thật sự là cám ơn các ngươi, bằng không nhóm lương thảo này khẳng định giữ không được."
Lôi Mông cười cười đưa tay ra: "Khách khí làm gì, sau này chúng ta chính là chiến hữu." Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Ước Khắc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền cầm tay Lôi Mông, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng: "Các ngươi muốn đi tiền tuyến?"
"Đúng vậy, mọi người đúng lúc thuận đường mà!"
Ước Khắc gật đầu mấy cái rồi không nói gì nữa, nhưng trong lòng hắn đã quyết định. Nếu lại gặp phải tình huống như vậy, thà rằng bản thân chết đi cũng không thể để cho những người này bị thương tổn.
Bởi vì lo lắng đoàn xe lương thực còn có thể phát sinh vấn đề, mấy người Địch Áo không vội vã rời đi, mà cùng với đoàn xe vận chuyển lương thực đi tới biên cảnh. Dù sao cũng tới nơi là được, sớm muộn vài ngày cũng không thành vấn đề.
Ước Khắc tự nhiên là cầu cũng không được, có đám người Địch Áo đi cùng đoàn xe lương thực càng thêm an toàn. Trong lúc nói chuyện với nhau, mấy người Địch Áo biết được đây là lần đầu tiên Nguyệt Ảnh đế quốc xâm nhập vào trong Sư Tâm đế quốc, với ý đồ phá hủy đoàn xe lương thực. Căn cứ Ước Khắc phân tích, sắp tới Nguyệt Ảnh đế quốc rất có thể sẽ phát động một trận lớn.
Không biết đánh lớn là lớn đến mức nào, mấy người Địch Áo tuy không rõ lắm nhưng nếu đối phương đã có thể nắm chắc thời gian và lộ tuyến của đoàn xe lương thực. Hiển nhiên là nội bộ Sư Tâm đế quốc xuất hiện gian tế, đây là chuyện rất bình thường, bên phía Nguyệt Ảnh đế quốc cũng có thám tử Sư Tâm đế quốc trà trộn, đây vốn là thủ đoạn thường dùng trong chiến tranh.
Một đường đi tới vô sự, mấy người Địch Áo lợi dụng thời gian nhàn hạ bắt đầu nghiên cứu làm sao để phối hợp tốt hơn. Hỏa Thịnh Yến của Ca Đốn có uy lực đúng là kinh khủng, nhất là sau khi tấn thăng lên Võ Tôn, lực sát thương rõ ràng nâng lên một bậc. Dĩ nhiên, muốn thành công buông thả thì nguy hiểm cũng lớn hơn trước, nếu như bọn họ có thể giúp cho Ca Đốn an toàn phóng thích Hỏa Thịnh Yến, vậy thì ở trong chiến đấu phạm vi nhỏ, mấy người Địch Áo sẽ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Hiện tại bọn họ phải tìm biện pháp giảm độ nguy hiểm xuống đến thấp nhất.
Một tuần lễ sau đoàn người Địch Áo rốt cục chạy tới biên cảnh, bọn họ tiếp xúc đầu tiên là thương binh doanh. Nơi này đều là những người bị thương nặng, chuẩn bị chuyển dời ra hậu phương tiến hành chữa trị, có người bị chặt đứt tay, có người mất đi cặp chân. Nghe tiếng rên rỉ thống khổ cùng với mùi huyết tinh xộc vào mũi, đoàn người Địch Áo mới cảm nhận được chiến tranh tàn khốc tới mức nào, so sánh với nhau thì việc Ca Đốn nằm trên giường tu dưỡng mười ngày nửa tháng quả thực là nhỏ bé không đáng nhắc tới.
"Như thế nào? Nhìn thấy nơi này rồi có cảm xúc gì không?" Cùng đi với đoàn người Địch Áo là một gã võ sĩ trung niên tên Tư Thái Đức, từ đuôi lông mày đến khóe miệng là một vết sẹo thật dài khiến cho khuôn mặt hắn nhìn qua có vẻ cực kỳ dữ tợn.
"Chưa nói tới cảm xúc làm gì !" Địch Áo lắc đầu: "Chiến tranh không phải là như thế sao? Có lẽ không qua bao lâu, ngươi và ta cũng sẽ nằm trong số đó."
Thái độ lạnh nhạt của Địch Áo nằm ngoài Tư Thái Đức dự tính, vốn nhiệm vụ của hắn là dẫn mấy người Địch Áo trực tiếp đến trình diện với quân đoàn trưởng Thi Lạc Tư. Nhưng Tư Thái Đức tự chủ trương chuẩn bị cho mấy người Địch Áo chưa từng nếm trải tư vị chiến trường một kích phủ đầu. Dĩ nhiên không bao gồm An Đông Ny, cơ hồ tất cả tướng sĩ Liệt Diễm quân đoàn đều biết nữ nhân không có chân này ở trên chiến trường dũng mãnh đến cỡ nào.
"Tốt lắm, Tư Thái Đức, nếu ngươi đã dò xét xong rồi, có nên dẫn chúng ta đi gặp Thi Lạc Tư quân đoàn trưởng hay không?" An Đông Ny đứng ở một bên thản nhiên nói, nàng tự nhiên hiểu rõ tâm tư Tư Thái Đức. Sở dĩ lúc mới đầu không có vạch trần là vì nàng không muốn cấp cho đối phương ấn tượng bảo hộ đám người Địch Áo. Trên thực tế lấy thực lực mấy người Địch Áo không cần nàng bảo hộ.
Tư Thái Đức cười khan vài tiếng không nói gì nữa, trực tiếp dẫn mấy người Địch Áo đi sâu vào trong quân doanh. Lúc trước Tư Thái Đức nghĩ đám người Địch Áo là đệ tử hoặc con cháu trong đại gia tộc nào đó chạy đến nơi đây kiếm chút quân công. Cũng khó trách Tư Thái Đức nảy sinh hiểu lầm, cứ nhìn đội hình của đoàn người Địch Áo là biết, nam nữ hỗn tạp không nói, lại còn mang theo sủng vật. Nói nghiêm khắc thì đó là một con báo tuyết đã gần trưởng thành, loài vật này hữu dụng ở trên chiến trường không? Sợ rằng tác dụng duy nhất chính là một bữa nào đó quân lương cạn sạch mới có thể chộp tới lấp đầy cái bụng.
Thế nhưng, sau khi dẫn đám người Địch Áo dạo một vòng quanh thương binh doanh, Tư Thái Đức đã thay đổi cách nhìn. Cảnh tượng tanh máu thế kia không hề tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với những người tuổi trẻ này, cho dù là mấy nữ tử cũng chỉ nhíu mày mà thôi. Biểu hiện của bọn họ không giống như mấy vị công tử, tiểu thư thường dùng khăn tay để che đi mùi máu tươi gắt mũi.
Quá đáng nhất chính là trong ánh mắt cô nàng nhỏ tuổi kia là gì nhỉ? Tư Thái Đức cảm giác mình sẽ không nhìn lầm, trong mắt Lao Lạp lóe ra rõ ràng là quang mang hưng phấn?
Quân đoàn trưởng Thi Lạc Tư của Liệt Diễm quân đoàn là một gã đại hán thân cao đn gần hai thước, bên dưới lớp da thịt màu cổ đồng là từng cục thịt nổi lên cực kỳ khoa trương, vừa nhìn là thấy tràn đầy lực lượng.
"Ha ha ha, ta thấy ai đây nhỉ?" Thi Lạc Tư từ sau bàn đứng lên, cười lớn: "Thì ra là An Đông Ny khả ái của chúng ta."
"Khả ái?" Mấy người Địch Áo không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về phía An Đông Ny, thật sự là không có cách nào liên hệ hai chữ này với An Đông Ny nổi.
"Quân đoàn trưởng đại nhân, xin chú ý lời nói của ngài." An Đông Ny lạnh lùng nói.
"Ách ..." Thi Lạc Tư làm như đá nhầm tường sắt, gãi gãi đầu bất đắc dĩ, nhưng hắn không có tức giận: "Là như thế này, An Đông Ny, ngươi cũng biết ta là hạng người gì rồi. Thật ra triệu hồi ngươi về không phải là bổn ý của ta."
"Nhưng thực tế là ngài đã làm như vậy rồi, quân đoàn trưởng đại nhân." An Đông Ny vẫn nghiêm mặt như cũ.
"Được rồi được rồi, lần này ta đáp ứng ngươi, chỉ cần bản thân ngươi không muốn rời đi, đừng hòng có tên nào điều ngươi đi nổi, thế nào?" Thi Lạc Tư lập tức lên tiếng bảo đảm.
Sắc mặt An Đông Ny rốt cục hòa hoãn hơn một chút: "Thi Lạc Tư thúc thúc, ngươi nói là phải giữ lời đó."
"Yên tâm đi, Thi Lạc Tư ta từ trước đến giờ nói một là một, nói hai là hai.." Nghe thấy An Đông Ny đổi giọng gọi là thúc thúc, Thi Lạc Tư nhất thời vui vẻ ra mặt, vừa nói vừa vỗ bàn ầm ầm.
Mấy người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, đây là tình huống thế nào đây? Mặc dù mấy người bọn họ nhìn không thấu thực lực Thi Lạc Tư, nhưng đã có thể trở thành quân đoàn trưởng của Liệt Diễm quân đoàn hẳn là một vị Thánh giả, không cần thiết để ý thái độ An Đông Ny như vậy chứ?
"Mấy vị này là bằng hữu của ngươi?" Thi Lạc Tư quét mắt vòng qua mấy người Địch Áo, khi nhìn thấy Lôi Mông rõ ràng là kinh ngạc tột độ. Thế nhưng vẻ mặt hắn khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh, làm như không phát hiện ra gì khác thường hết, chỉ gật đầu một cái rồi nói: "Đám tiểu tử này thực lực không tệ."
Mấy người Địch Áo trực tiếp câm lặng, đã bao lâu không có ai gọi bọn họ là tiểu tử nhỉ? Chỉ có điều Thi Lạc Tư rất có thể là một vị Thánh giả, tuổi tác hiển nhiên cao hơn bọn họ rất nhiều, gọi như vậy không có chỗ nào không đúng cả.
"Chuyện này thì dễ xử, chúng ta nơi này đúng lúc thiếu hụt sĩ quan cấp bậc Võ Tôn. An Đông Ny, ngươi giúp thúc thúc một cái ân lớn nha!" Thi Lạc Tư cao hứng nói: "Để ta suy nghĩ xem, nên an bài các ngươi ở đâu đây?"
Lúc này An Đông Ny chợt nói chen vào: "Thi Lạc Tư thúc thúc, bọn họ ở cùng nhau, không muốn tách ra."
"Ừ?" Thi Lạc Tư kinh ngạc nhìn mấy người Địch Áo: "Có ý gì? Cùng nhau? Các ngươi muốn thành lập một tiểu đội?"
"Nếu như có thể, kết quả đó dĩ nhiên là tốt nhất." Địch Áo hồi đáp.