Thần Điển

Chương 250: Bảo vật vô giá

Vào lúc này, Địch Áo đang căn cứ theo trí nhớ của mình viết lại Thần Điển, mặc dù đây là bảo điển đại biểu cho ý nghĩa nguyên lực sâu xa nhất được truyền thừa từ Thần Vực, nhưng nội dung trong đó không chỉ có một người viết. Bởi vì từng chương tường hồi đều có lời bình, tâm đắc trong tu luyện thường xuyên xuất hiện mâu thuẫn lẫn nhau, trước sau vẫn có chỗ không đồng nhất.

Địch Áo suy đoán Thần Điển là do cường giả có lực lượng cao nhất hoặc đời thứ nhất ghi chép lại tâm đắc, kinh nghiệm và thể ngộ của bản thân thành nhật ký, trải qua người đời sau không ngừng bổ khuyết, thu nhận những điểm hữu ích rồi chỉnh lý mới biến thành một quyển sách tạp lục như thế này.

Hơn nữa Thần Điển chứa nội dung rất rộng lớn, cho dù là giai đoạn Cực Hạn võ sĩ cũng được miêu tả và bình luận mười mấy tờ, thế nhưng từ hàng rào cuối cùng cho tới khi đột phá Thần Giác Luân, dẫn phát hiệu ứng, tâm đắc, cảm ngộ lại chiếm hơn phân nửa quyển sách.

Có thể nói Thần Điển không phải là bí kiếp dành cho Địch Áo, ít nhất là ở giai đoạn hiện nay. Mặc dù hắn bắt đầu tu luyện từ nhỏ, nắm giữ tâm pháp hữu hiệu nhất, chính xác nhất trên đại lục, nhưng vẫn không thể trở thành Thiên Phú võ sĩ, mãi cho đến lúc Ngõa Tây Lý xuất hiện mới kéo Địch Áo ra khỏi cõi mông lung.

Trước kia hắn chỉ cố gắng nhớ kỹ nội dung Thần Điển, bởi vì cảnh giới và lĩnh ngộ không đủ nên không thể rõ ràng nhiều thứ, bây giờ tranh thủ sao chép lại một bản cho Ngõa Tây Lý, xem như ôn tập lại một lần nữa, suy tư cặn kẽ hơn trước, từ đó hắn phát hiện ra một vấn đề.

Ngõa Tây Lý nói Thần Vực cực kỳ chán ghét những người phá vỡ quy định có sẵn, cho nên ghét luôn những người nắm giữ Hợp Kích Kỹ và Diễn Sinh bí kỹ. Vì thế bọn họ tìm mọi cách chèn ép, tức cười nhất chính là thậm chí bọn họ còn nói Thần Vũ Giả buông thả Hợp Kích Kỹ sẽ dẫn phát thiên địa nguyên lực dị biến gây ra Đại Tai Biến lần thứ hai.

Ngõa Tây Lý nói Thần Vực là vì ghen tỵ và sợ hãi mới làm như vậy, ví như Thần Vũ Giả Tháp Sâm Đặc và Lai An dưới trướng Quân Đồ Minh. Nếu như tách ra chiến đấu, bọn họ không có cách nào tạo thành uy hiếp đối với Thần Vực, chỉ cần xuất động hai Thần Vũ Giả đối phó bọn họ là đủ rồi, hai người không được thì có thể xuất động bốn, bởi vì Thần Vực luôn luôn chiếm cứ ưu thế về phương diện siêu cấp chiến lực. Thế nhưng, một khi để cho Tháp Sâm Đặc và Lai An hợp lực thả ra cấm kỹ Diệt Tuyệt, một đám Thần Vũ Giả của Thần Vực cũng chỉ có thể tranh nhau chạy trốn, không có người nào dám chính diện đối kháng. Điều này có ý nghĩa ưu thế vốn có của Thần Vực đã bị đánh vỡ.

Địch Áo phát hiện không phải tất cả cường giả Thần Vực chủ trương chèn ép Hợp Kích Kỹ và Diễn Sinh bí kỹ, cũng có người muốn tìm hiểu và đề cao về phương diện đó. Dĩ nhiên nhóm người đó không thể đại diện cho nhánh chủ lưu, bên trong Thần Điển chỉ ghi chép lại vài dòng mà thôi.

Tuy nhiên lời nói của nhóm người kia cũng ảnh hưởng đến thượng tầng Thần Vực, cho nên Thần Điển cũng ghi chép pháp môn tu luyện Hợp Kích Kỹ và Diễn Sinh bí kỹ. Mặc dù đám người ghi chép vẫn chán ghét Hợp Kích Kỹ và Diễn Sinh bí kỹ, vừa ghi chép vừa chửi bới, nói đi nói lại tầm quan trọng của nguyên lực một cách cường điệu. Nhưng bọn họ vẫn là người tâm chính ngay thẳng, nội dung ghi chép trong đó rất hoàn thiện, nếu không như thế, Địch Áo không thể hướng dẫn Ca Đốn và Lôi Mông buông thả Diễn Sinh bí kỹ.

Viết từ xế chiều đến buổi sáng ngày thứ hai, hao phí chừng hai mươi canh giờ, Địch Áo cuối cùng đặt dấu chấm tròn, thở dài một hơi.

Hắn không biết những thứ này có bao nhiêu tác dụng đối với Ngõa Tây Lý, chỉ tận lực làm mà thôi, ngoại trừ Thần Điển ra, hắn thật sự không biết nên làm gì trợ giúp Ngõa Tây Lý.

Dĩ nhiên Địch Áo chỉ sao chép tâm đắc, kinh nghiệm, …vân …vân, ở nửa phần sau. Còn những pháp môn tu luyện bí kỹ, cách thức tu luyện của nửa phần trước hẳn là không có ý nghĩa gì đối với Ngõa Tây Lý. Người ta là lão sư của hắn, chẳng lẽ hắn muốn dạy ngược lại Ngõa Tây Lý?

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, thanh âm Tác Phỉ Á từ bên ngoài truyền vào: "Địch Áo?"

"Vào đi." Địch Áo nhẹ giọng nói.

Tác Phỉ Á ôm An Kỳ Nhi tiến vào trong, phía sau còn có Ngã Lệ, tầm mắt Tác Phỉ Á rơi vào trên người Lao Lạp không khỏi thở dài một tiếng, thanh âm của nàng tràn đầy bất đắc dĩ.

Trước khi Địch Áo sao chép Thần Điển từng dặn dò không được để ai tới quấy rầy hắn, nhưng mà lời của hắn không có biện pháp ngăn cản Lao Lạp. Bởi vì Lao Lạp nghe không hiểu, bởi vì Lao Lạp chỉ muốn làm chuyện nàng thích, nếu nói tú tài gặp phải binh dù có nói trời nói biển cũng vô dụng, cảm giác của Địch Áo và Tác Phỉ Á chính là như vậy.

Giờ phút này, Lao Lạp nằm gục bên chân Địch Áo giả vờ ngủ say, tiểu Miêu Tử lại nằm ngủ bên cạnh nàng, bảo lên giường ngủ? Chuyện này liên quan đến vấn đề đạo lý rồi, ai có khả năng nói lý với Lao Lạp đây?

Tựa hồ là bị Tác Phỉ Á làm thức tỉnh, Lao Lạp mở hai mắt mơ mơ màng màng nhìn tới Tác Phỉ Á, sau đó lại tiếp tục gục đầu xuống ngủ ngon lành.

"Xong chưa?" Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói.

"Ừ, vừa xong." Địch Áo gật đầu.

"Không phải là ta phiền ngươi chứ?" Tác Phỉ Á cười nói: "Là An Kỳ Nhi làm ầm ĩ đòi gặp ngươi."

"Địch Áo thúc thúc, ôm một cái." An Kỳ Nhi mở miệng rất đúng lúc.

Địch Áo mỉm cười đi tới, đưa tay nhận lấy An Kỳ Nhi, khẽ hôn trên mặt An Kỳ Nhi một cái, nói: "Tiểu bảo bảo của chúng ta tới rồi hả, có nhớ ta không? Ngươi tới lúc nào?"

"Sáng sớm đã tới." Ngã Lệ vội vàng nói.

"Sáng sớm?" Địch Áo giật mình: "Chạy vội vã như vậy sao, lại đi đường ban đêm? Thân thể các ngươi làm sao chịu được?"

"Làm sao ngươi hiểu được cái tâm của mẫu thân?" Tác Phỉ Á cười nói: "Nói cho ngươi biết một tin tức tốt, An Kỳ Nhi đã thông qua khảo nghiệm, ngày mai nàng sẽ chính thức trở thành học viên Thánh Đế Tư học viện, à, cũng là học viên nhỏ tuổi nhất Thánh Đế Tư học viện từ trước tới nay."

"Nàng không có nhờ Lâm Tái đạo sư giúp đó chứ?" Địch Áo nói, hắn cũng hơi bận tâm vấn đề này. Nếu như An Kỳ Nhi không có tư cách trở thành Giác tỉnh giả, miễn cưỡng đưa nàng tiến vào Thánh Đế Tư học viện cũng không phải là chuyện tốt, người khác còn tạm được, duy chỉ có An Kỳ Nhi là không được, bởi vì lòng tự ái của con nít rất dễ bị tổn thương.

"Chàng nghĩ thế nào?" Tác Phỉ Á liếc sang Địch Áo, mỉm cười nói: "Không biết là An Kỳ Nhi có thiên phú vô cùng tốt hả? Vì tranh giành An Kỳ Nhi, Lâm Tái đạo sư và Mai Đề Na đạo sư vừa ầm ĩ một trận đó."

"Đúng đó, đúng đó !" Ngã Lệ gật đầu lia lịa, mặt mày tràn đầy hứng khởi, nữ nhi duy nhất được coi trọng cho nên nàng cảm thấy rất tự hào.

"Lâm Tái đạo sư cũng gây lộn với người khác?" Địch Áo cười cười nói: "Mai Đề Na đạo sư trở về chưa? Tuyết Ny đâu?"

"Nàng vừa trở lại đã tìm ngươi khắp nơi." Nụ cười của Tác Phỉ Á có vẻ hả hê: "Ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lấy tính cách Tuyết Ny chắc chắn sẽ dây dưa ngươi, cho đến khi nàng chân chính đánh thắng ngươi mới thôi."

"Đây cũng là chuyện ta cần." Tầm mắt Địch Áo chuyển lên không trung, vuốt ve mái tóc An Kỳ Nhi: "An Kỳ Nhi, ngày mai sẽ phải học tập với các ca ca, tỷ tỷ, có sợ không? Nếu như bị ăn hiếp, bị sỉ nhục thì làm sao bây giờ?"

"Đánh !" An Kỳ Nhi dùng sức lắc lư quả đấm nhỏ, hai mắt trong sáng có thần bỗng nhiên rực sáng, khí chất vương giả đến từ kinh nghiệm. Kể từ khi trở thành con gái nuôi Tác Phỉ Á, những lúc đánh nhau nàng chưa bao giờ thua, những đứa con nít ở trong trang viên đều phải cam bái hạ phong, tự nhận làm lính hầu mang nước cho nàng. Hơn nữa, nàng còn có một trợ thủ phi thường cường đại, đó là tiểu Miêu Tử, ít nhất ở trong trang viên An Kỳ Nhi tuyệt đối là nhân vật oai phong một cõi. Chỉ cần nàng chống nạnh, nổi giận quát một tiếng lập tức cả đám tướng sĩ câm như hến, không dám nói câu nào.

"Ha ha!" Địch Áo cất tiếng cười to, thoải mái khen ngợi: "Không sai, ai dám không phục thì cứ đánh hắn, đánh cho tới khi hắn phục mới thôi."

"Hì hì." Được Địch Áo khích lệ, An Kỳ Nhi vui vẻ ra mặt, choàng tay qua ôm lấy cổ Địch Áo, dùng sức hôn vào mặt Địch Áo một cái thật mạnh.

"Chàng nhìn lại mình đi, dạy An Kỳ Nhi thành cái dạng gì rồi?" Tác Phỉ Á cả giận nói.

Lúc này Miêu Tử bò dậy gầm gừ nho nhỏ, chậm rãi bò quanh chân Địch Áo, hai mắt ngó chừng An Kỳ Nhi ở trong ngực Địch Áo.

Vừa thấy Miêu Tử, An Kỳ Nhi lập tức giãy dụa thân thể đòi nhảy xuống, nói thật ra nếu so sánh với Địch Áo, nàng yêu thích Miêu Tử hơn một chút. Bởi vì sau khi Miêu Tử rời đi, lực chiến đấu quân đoàn của nàng đã bị giảm mạnh, ngay cả mấy con chó trong trang viên cũng đánh không lại, mỗi khi một đám chó gầm thét kéo căng dây xích sắt chuẩn bị nhào lên thì đám tướng sĩ lập tức cắm đầu chạy trốn, hoàn toàn bỏ mặc nữ vương đứng ngay tại trận.

Địch Áo biết An Kỳ Nhi muốn làm gì nên thả nàng xuống đất, Miêu Tử lập tức chạy tới. Dĩ nhiên là nó không dùng sức, chỉ dùng móng vuốt nhẹ nhàng khều khều góc áo An Kỳ Nhi, có lẽ là nó đang muốn chào hỏi.

An Kỳ Nhi ngồi xổm xuống đất, cười hì hì đưa tay nắm lấy lỗ tai Miêu Tử lắc lư mấy cái, Miêu Tử khó chịu quay đầu vòng vòng tránh né bàn tay của An Kỳ Nhi.

Tác Phỉ Á đi tới bên cạnh bàn, nhìn thấy một chồng giấy thật cao mới tò mò hỏi: "Chàng đang viết gì vậy? Ta có thể nhìn không?"

Địch Áo ngập ngừng suy nghĩ, thật ra đủ loại bí mật thường thường sẽ bị lưu truyền ra như vậy, bản thân mình quyết định nói bí mật cho một người có thể tin cậy, rồi người đó cũng sẽ nói lại cho một người đáng tin khác. Vì thế trong lòng hắn sinh ra mâu thuẫn, nói có thì trái với lương tâm, nói không thì còn gì là bằng hữu tin cậy nữa?

"Xem đi !" Địch Áo nhẹ giọng nói, quên đi, dù sao Tác Phỉ Á vẫn là người đáng để tin tưởng. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện

Tác Phỉ Á cầm lên vài tờ chậm rãi đọc, sắc mặt theo đó từ từ biến đổi. Địch Áo sợ bản thân viết không đủ tường tận làm cho Ngõa Tây Lý mơ hồ tu luyện hoặc lĩnh ngộ sai lầm, vì thế hắn sao chép y chang bản chính Thần Điển, không dám thay đổi, thêm bớt một chữ. Trong đó xen lẫn rất nhiều người, ai nói cái gì, bàn luận ra sao, kinh nghiệm quyết đấu, hoàn cảnh thức tỉnh, cuối cùng là hoàn toàn tỉnh ngộ, phương pháp tu luyện, …vân …vân, tất cả mọi thứ đều ghi lại rất cẩn thận.

Tất cả những cái tên có trong mấy tờ giấy này đều là các nhân vật một thời uy chấn đại lục, Tác Phỉ Á gần như biết hết bọn họ.

Lại lật thêm vài tờ, đầu ngón tay Tác Phỉ Á đã bắt đầu run run, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Địch Áo: "Đây.. đây là chàng viết ?"

Thân là võ sĩ, nàng dĩ nhiên biết rõ ràng giá trị của những thứ này, dùng hai chữ "trân quý" vẫn không đủ để hình dung, mà phải gọi là bảo vật vô giá. Thánh Đế Tư học viện thuộc về học viện nhị lưu, căn bản không thể nào phát huy hết giá trị của đống tài liệu này. Nhưng lọt vào tay học viện nhất lưu hoặc là bất kỳ một đế quốc nào khác sẽ phát sinh ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể thay đổi cả hướng đi của toàn bộ đại lục.

"Không được nói cho bất kỳ người nào, biết không? Cho dù là Lâm Tái đạo sư, hoặc là Đường Ân thúc thúc." Địch Áo nhẹ giọng nói.