Một trường phong ba rồi cũng trôi qua, toàn bộ thành viên của hai đại gia tộc từng sống ở Thánh Đế Tư thành bị đuổi đi, tình cảnh già trẻ lớn bé dắt díu nhau quả thật vô cùng thê lương, nhưng không có bao nhiêu người đồng tình với bọn họ. Những người hiểu rõ nội tình đều rõ ràng thực lực các bộ lạc võ sĩ tương đương với Thánh Đế Tư thành. Nếu như không có cường giả Thánh cấp gia nhập liên minh, Thánh Đế Tư thành tuyệt đối không có khả năng thắng lợi dễ dàng như vậy, trước kia và cả sau này không biết sẽ có bao nhiêu người mất mạng trong chiến hỏa. Bởi vì hai gia tộc đã tự ý làm ngược theo xu thế tất yếu mới bị những gia tộc khác ở Thánh Đế Tư thành bài xích.
Giới bình dân thì không có suy nghĩ gì nhiều, kiến thức cũng nông cạn, bọn họ chỉ lo lắng ngày cơm hai bữa, đủ ăn đủ mặc là vui vẻ rồi, những chuyện cao xa thì để cho các đại gia tộc xử lý. Tầng lớp quý tộc có tầm mắt rộng rãi, kiến thức uyên bác nên lời nói tự nhiên luôn luôn đúng. Vì thế khi hai gia tộc rời khỏi Thánh Đế Tư thành, đa số những người xem náo nhiệt đều lộ ra thần sắc hả hê, dĩ nhiên điều này càng làm cho những thành viên gia tộc bị đuổi đi tức giận hơn, thù hận hơn.
Về phần hướng đi trong tương lai giữa các thế lực đã có Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng lo nghĩ rồi, không cần thiết để ngoài người biết làm gì.
Đám người Địch Áo được an bài ở lại trong Thánh Đế Tư học viện, trên một tòa tiểu lâu độc lập có thể nhìn bao quát toàn cảnh Thánh Đế Tư học viện.
Tuy nói là học viện nhưng diện tích của nó không khác gì thị trấn bình thường, ở bên trong đó thứ gì cần đều có, chỉ cần không quá nghèo thì mặc cho ngươi muốn ăn món gì, chơi thứ gì cũng không cần đi ra cửa, tất cả mọi thứ đều có ở ở chỗ này.
Thánh Đế Tư học viện được thành lập nhiều năm đã tạo ra danh tiếng nhất định trên đại lục, mỗi một kiến trúc trong học viện đều được thiết kế tỉ mỉ. Nhất là tòa tiểu lâu đám người Địch Áo đang ở, toàn bộ vật liệu cấu trúc là gỗ sam đặc biệt lấy từ rừng rậm ở trong Vĩnh Đống băng xuyên, loại gỗ sam này chẳng những cứng rắn không sợ mưa gió ăn mòn, hơn nữa khi bị ánh nắng chiếu sáng vào sẽ tản ra mùi thơm nhàn nhạt, nghe nói là có công hiệu an thần. Một khúc gỗ này nếu vận chuyển về hướng Nam đại lục sẽ có giá hơn ngàn kim tệ, bình thường chỉ dùng để chế tạo vật trang sức hoặc điêu khắc nho nhỏ, nhưng ở chỗ này lại trở thành tài liệu xây nhà, từ đó là có thể biết được tài lực của học viện mạnh đến mức nào..
Đám người Địch Áo tự nhiên không biết rõ ràng những điều này, bọn họ chỉ cảm thấy ở nơi này rất thoải mái, gian phòng bài biện đơn giản sạch sẽ, giường ngủ cũng mềm mại vừa đủ, mỗi lần nằm lên đó sẽ làm cho người ta phải rên rỉ sung sướng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Địch Áo thức dậy hơi muộn, vừa đi vào trong viện đã phát hiện Tác Phỉ Á đứng chờ từ sớm, hắn cảm thấy rất là kinh ngạc. Mấy ngày nay Tác Phỉ Á hông cần phải xử lý chính vụ Nam tước lĩnh nên có thời gian ngủ nhiều hơn, rời giường sớm như ngày hôm nay hẳn là việc cần bàn.
"Làm sao không gọi ta dậy?" Địch Áo mỉm cười hỏi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tác Phỉ Á.
"Ta sợ quấy rầy bọn họ." Tác Phỉ Á nghiêng đầu hỏi Địch Áo: "Tối hôm qua ngủ thế nào?"
"Rất tốt." Địch Áo hào hứng trả lời, mặc dù lúc bình thường Địch Áo cũng không quan tâm cảnh vật chung quanh đẹp hay xấu, chỉ cần có đủ địa phương tương đối ổn thỏa là hắn ngủ được rồi. Nhưng Địch Áo không thể không thừa nhận không khí nơi này quả thật quá thoải mái.
"Ta biết ngươi sẽ nói như vậy." Tác Phỉ Á cười cười: "Nhã Duy Đạt viện trưởng đối xử với các ngươi thật tốt, phải biết rằng ngay cả ta cũng chưa từng được ở nơi này lần nào."
"À?" Địch Áo chú ý tới ánh mắt Tác Phỉ Á ẩn chứa mấy phần hâm mộ tự nhiên lấy làm buồn cười nói: "Không có khoa trương như vậy chứ? Nếu nàng muốn vào ở đó thì trực tiếp nói với Nhã Duy Đạt viện trưởng là được rồi? Chẳng lẽ người ta có thể không đồng ý? Về phần lý do, ta sẽ nghĩ giúp cho."
"Là gì?" Tác Phỉ Á tò mò hỏi, chợt nhìn vẻ mặt Địch Áo có phần ranh mãnh, lập tức tỉnh ngộ bản thân không nên hỏi câu này mới đúng.
"Chúng ta là vợ chồng mà, dĩ nhiên phải ở cùng một chỗ, chẳng lẽ nàng không nghĩ như vậy sao? Lý do này đã đủ chưa?"
"Ta chưa có nghĩ tới." Tác Phỉ Á nhéo một phát vào hông Địch Áo rồi vội vã quay đầu sang nơi khác, nhưng cái cổ dần dần đỏ ửng đã nói lên tâm tình khẩn trương của nàng.
"Trước kia chưa nghĩ tới thì thôi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn kịp, nàng thấy chủ ý của ta thế nào? Có muốn ta nói với Nhã Duy Đạt viện trưởng một tiếng hay không?" Địch Áo cười nói, xem bộ dáng hắn nhất định không muốn tha Tác Phỉ Á rồi.
"Không được!" Tác Phỉ Á gấp đến độ cả mặt đỏ bừng, nàng quả thực không dám nghĩ nếu như Địch Áo chạy đi nói với Nhã Duy Đạt viện trưởng chuyện như vậy sẽ có hậu quả gì nữa, quá mất mặt rồi, sau này làm sao nàng còn dám ra đường nhìn bạn bè nữa chứ?
"Không được thì thôi." Địch Áo giả bộ tiếc nuối ngồi nhích lại gần Tác Phỉ Á, thì thào vào tai nàng: "Bằng không thì tối nay nàng chờ mọi người đi ngủ hết rồi len lén chạy tới?"
"Ta không thèm…" Tác Phỉ Á tức giận trợn mắt nhìn Địch Áo: "Chuyện này mà cũng nghĩ ra được, làm gì có nữ tử nào nửa đêm chạy vào phòng nam nhân chứ?"
"Ha hả." Địch Áo cười mị mị, nhưng hắn chưa kịp thưởng thức vẻ mặt Tác Phỉ Á bỗng nhiên phát giác phía sau có điểm khác thường, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy hai người Ca Đốn và Lôi Mông đang trợn mắt há mồm đứng ngay tại chỗ, bộ dạng hoàn toàn không dám tin tưởng.
Mặc dù lấy độ dày da mặt của Địch Áo cũng khó tránh khỏi lúng túng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, hiển nhiên hai người này đã nghe thấy mấy câu nói lúc nãy.
Tác Phỉ Á đã sớm xấu hổ nghiêng đầu qua một bên, có lẽ là đang tìm một cái lỗ để chui vào.
Ca Đốn và Lôi Mông đồng thời giơ ngón tay cái ra trước mặt Địch Áo, vẻ mặt cực kỳ bội phục. Sau đó không đợi Địch Áo phản ứng, hai người nhanh chóng chạy về phòng, từ trong đó đột nhiên vang ra thanh âm hai người than thở: "Thật sự nhìn không ra !"
"Vậy thì có gì đâu? Người ta là vợ chồng mà."
Thanh âm Ca Đốn và Lôi Mông từ từ nhỏ bớt, nơi này lại khôi phục yên tĩnh như cũ, nhưng Tác Phỉ Á không thể nào bình tĩnh lại nổi, buồn bực cắn môi ngó chừng Địch Áo: "Lúc này ngươi đã hài lòng chưa?"
Bây giờ đến phiên Địch Áo không biết nên nói gì nữa.
Nửa giờ sau, mọi người xuất hiện ở trên bàn cơm, mặc dù biểu hiện của mọi người nhìn qua rất bình thường, nhưng không biết tại sao không khí lại có vẻ tương đối quái dị.
Ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ chậm rãi quét qua đám người Địch Áo, nàng cảm giác rất kỳ quái, hình như có chuyện gì đó mọi người đều biết, chỉ có một mình nàng không biết vậy.
"Các ngươi bị gì đó?" Y Toa Bối Nhĩ không nhịn được mở miệng hỏi.
"Không có gì hết." Địch Áo buồn bực trả lời, đàng hoàng ăn cơm của ngươi không tốt hay sao, quản nhiều chuyện làm gì.
Tác Phỉ Á cũng bất chấp ngượng ngùng, lập tức ngẩng đầu trợn mắt đe dọa Ca Đốn và Lôi Mông.
Ca Đốn và Lôi Mông bị Tác Phỉ Á uy hiếp liền ăn ý cúi đầu ăn uống thống khoái, không có ai thèm để ý tới Y Toa Bối Nhĩ.
Vẻ mặt quái dị của mọi người làm sao có thể lừa được Y Toa Bối Nhĩ thông tuệ, chỉ có điều nếu Địch Áo đã nói như vậy, nàng cũng không hỏi nữa, đành phải tạm đặt nghi vấn ở trong lòng.
"Đúng rồi, ta nhớ lại một việc." Địch Áo bỗng nhiên mở miệng nói, hắn nghĩ tới một biện pháp tốt để hành hạ Ca Đốn và Lôi Mông, ai bảo các ngươi phá hư chuyện tốt của ta, bây giờ phải chịu tội đi thôi.
Mọi người đồng thời ngừng động tác chờ Địch Áo nói tiếp.
"Y Toa Bối Nhĩ, tu luyện Thánh Đế Tư hồ có cấm kỵ gì không?"
"Không có cấm kỵ, chỉ là không thể cậy mạnh nóng lòng tu luyện ở nơi đó, không phải là thời gian càng dài càng tốt, gắng gượng chống đỡ chỉ sẽ tạo thành thương tổn cho bản thân mình." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
"Vậy thì tốt." Địch Áo gật đầu nói: "Chúng ta có thể tới đó không?"
"Đương nhiên là có thể." Y Toa Bối Nhĩ cười nói: "Chỉ cần là ở trong phạm vi Thánh Đế Tư thành quản hạt, các ngươi muốn đi đâu cũng được."
Địch Áo tự nhiên rõ ràng những lời này Y Toa Bối Nhĩ biểu đạt thay Nhã Duy Đạt viện trưởng, vì thể mỉm cười cảm kích, sau đó nói với hai người Ca Đốn: "Dù sao nơi này cũng không còn chuyện của chúng ta, có muốn tới đó tu luyện không?"
Trực giác Ca Đốn cảm thấy không yên lòng với lời mời của Địch Áo, thế nhưng lời Y Toa Bối Nhĩ nói lại làm cho hắn rất hiếu kỳ: "Tạo thành thương tổn là có ý gì? Trong quá trình tu luyện còn có thể bị thương? Đại loại như đối luyện hả?"
Địch Áo đứng lên, hắn đã rất nôn nóng muốn nhìn thấy tình cảnh chật vật của hai người này: "Không phải là đối luyện, các ngươi từng đi tới nơi đó rồi mà. Chỉ được cái hoàn cảnh an tĩnh hơn nơi này rất nhiều, cực kỳ thích hợp tu luyện."
Ca Đốn và Lôi Mông nhất thời sáng mắt, bọn họ đã buồn bực lâu ngày lắm rồi, nhiều mảnh vỡ tinh thần cực phẩm đặt ở trong viện Địch Áo mà bọn họ chỉ có thể đứng xa xa nhìn vào. Hết thảy là do bọn họ không có tấn thăng đến Cực Hạn võ sĩ, chỉ dựa vào bản thân tích góp từng tí nguyên lực lại có tốc độ quá chậm, rất khó lòng đột phá trong khoảng thời gian ngắn. Dĩ nhiên, Địch Áo là cái đồ biến thái không cần phải bàn luận làm gì, Ca Đốn và Lôi Mông đã liệt kê Địch Áo vào trong hàng ngũ "không phải con người".
Nếu Địch Áo nói nơi đó thích hợp để tu luyện, vậy thì khẳng định không sai, về phương diện này Địch Áo không thể nào lừa gạt bọn họ.
"Thế nhưng phải đợi thêm vài ngày." Địch Áo nói: "Ta bây giờ có chuyện rất trọng yếu cần phải làm, ừ, các ngươi không được tới quấy rầy."
"Chuyện gì?" Lôi Mông hỏi tới.
"Sau này các ngươi sẽ biết." Địch Áo nhẹ giọng nói.
"Thần thần bí bí." Lôi Mông bất mãn nói, nhưng hắn không có ý định tiếp tục truy vấn.
Ở dưới ánh nến, Địch Áo đang cau mày suy tư, lát sau múa bút thành văn, mấy ngày qua Ngõa Tây Lý biểu lộ lời nói và cử chỉ làm cho hắn có cảm giác không tốt.
Chỉ cần có thời gian rảnh, Ngõa Tây Lý sẽ lập tức đi tìm hắn, đôi khi nói đến chuyện tình liên quan đến Nguyệt Ảnh đế quốc, đôi khi bàn luận đại sự, có lúc lại thăm dò những chuyện nhỏ nhặt. Ngõa Tây Lý không sợ làm phiền người khác, bất kể việc lớn việc nhỏ đều nói rất rõ ràng, trước sau không bỏ sót một chi tiết nào. Mấu chốt nhất chính là, Ngõa Tây Lý nói chuyện không thể nào nắm được đầu mối, một lát nói chuyện hiện tại, một lát quay trở về quá khứ, nghĩ gì nói đó, vô cùng đơn giản và chính xác.
Sau khi nói xong, hắn sẽ hỏi Địch Áo liên tục, chuyện gì nhớ chuyện gì không, quên thì hắn nhắc lại. Tình hình này diễn ra lần một lần hai thì không sao cả, nhưng số lần quá nhiều làm cho Địch Áo cảm thấy bất an, chẳng lẽ tình trạng Ngõa Tây Lý bết bát đến như vậy?
Vì thế Địch Áo biết mình nên làm cái gì đó, mặc dù thảm kịch trang viên bị hủy lúc nhỏ lưu lại trong lòng hắn một bóng ma. Hiện tại chỉ có mỗi Ngõa Tây Lý lo lắng hết lòng với hắn, một lão nhân giao ra tất cả mọi thứ mà hắn không thể tin tưởng, vậy thì hắn còn có thể tin tưởng ai đây?