Thần Điển

Chương 170: Khổ chiến

Mà nhóm thuộc hạ Phật Lang Duy lại không có may mắn như gã đại hán trung niên, vốn là bọn hắn đang vây công đám mạo hiểm giả hiển nhiên đội hình tương đối phân tán. Mấy gã võ sĩ hệ khác còn khá hơn một chút, đều có thủ đoạn bảo vệ tính mạng riêng, nhưng Hỏa hệ võ sĩ thì vô cùng bi ai rồi. Mặc dù bọn hắn cũng vội vàng thả ra Liệt Diễm Trảm cố gắng ngăn cản tấm lưới lửa xâm nhập, nhưng sự thật chứng minh rằng những động tác đó chỉ là phí công, trong nháy mắt đã có ba gã Hỏa hệ võ sĩ bị lưới lửa thôn phệ biến thành người lửa bốc cháy hừng hực.

Chỉ còn lại hai gã Hỏa hệ võ sĩ được đồng bạn che chở mới có thể tránh thoát một kiếp, nhưng không đợi bọn hắn thở phào nhẹ nhõm, cả đám kinh hãi phát hiện hai cái sừng nhọn trên đầu Hỏa Hống Thú đã chói sáng lên ánh lửa đỏ rực.

Lúc này coi như là kẻ ngu cũng biết Hỏa Hống Thú lại chuẩn bị phát động công kích rồi, tất cả mọi người vội vàng chạy trốn ra xa, ngoại trừ nhóm của đại hán trung niên, những tên khác không ngừng buông thả bí kỹ công kích Hỏa Hống Thú. Nhưng bất kể là Liệt Diễm Trảm hay là Phong Nhận cũng khó lòng thương tổn Hỏa Hống Thú, khi đòn công kích va chạm với thân thể Hỏa Hống Thú chỉ lưu lại mấy vết màu trắng mờ nhạt mà thôi.

Quang Mang võ sĩ công kích thì Hỏa Hống Thú cơ bản không cần để ý. Thế cục nhất thời đột ngột chuyển tiếp, vốn là song phương đánh nhau ngươi chết ta sống không hẹn mà cùng nhau ngừng tay lại, đặt lực chú ý vào đầu Hỏa Hống Thú, tựa hồ đây mới là địch nhân của bọn hắn vậy.

Đúng lúc này từ phía khác của rừng cây bỗng nhiên bay ra mấy đạo hỏa diễm hình trăng rằm, mấy gã võ sĩ đưa lưng về phía đó phát giác được phía sau có nguyên lực dao động không khỏi hoảng sợ trong lòng, nơi này còn có người khác?

Đợi đến lúc mấy gã võ sĩ nhìn thấy hình dáng hỏa diễm mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, so sánh với lưới lửa mà Hỏa Hống Thú vừa thả ra thì uy lực mấy đạo Liệt Diễm Trảm này thật sự không đáng nhắc tới. Một người võ sĩ trong đó quát lên một tiếng phất tay thả ra mấy đạo Liệt Diễm Trảm nghênh đón, những người khác dứt khoát quay người lại khẩn trương ngó chừng Hỏa Hống Thú, bọn hắn rất có lòng tin đối với năng lực đồng bọn, hơn nữa ngăn chặn mấy đạo Liệt Diễm Trảm cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Lúc này ánh lửa trên đỉnh hai sừng của Hỏa Hống Thú đã phát sáng chói mắt, chốc lát sau, hai đạo hỏa diễm chỉ từ trong mũi Hỏa Hống Thú bắn nhanh ra, hai gã Phong hệ võ sĩ đứng trong phạm vi ngọn lửa bao phủ đồng thời phát động Phong Ưu Nhã vội vã thoát ra một bên. Còn gã Địa hệ võ sĩ thì đứng nguyên tại chỗ, trên người bộc phát quang mang màu vàng kim ngạnh kháng luồng hỏa diễm xung kích. Bọn hắn có thể kháng trụ hỏa diễm xâm hại nhưng lại không thể triệt tiêu lực xung kích kịch liệt, cả đám liền bị đánh bay ra ngoài ngã lăn xuống mặt đất, ngay sau đó vội vã lật thân bò dậy giương mắt đề cao cảnh giác.

Thấy Hỏa Hống Thú không có tiếp tục buông thả công kích phạm vi lớn, tất cả mọi người ngay tại đương trường đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này lại xuất hiện một chuyện khiến cho người ta bất ngờ.

Mấy đạo hỏa diễm từ phía bên kia rừng cây bay tới bỗng nhiên nổ tung ở giữa không trung, hóa thành mười mấy đạo lưu quang đánh úp về phía mấy gã võ sĩ.

Gã Hỏa hệ võ sĩ chịu trách nhiệm ngăn cản cực kỳ sợ hãi, lúc này cũng chẳng kịp quan tâm đồng bọn bên cạnh nữa rồi, hắn trực tiếp phi thân nhảy sang một bên né tránh. Đợi đến lúc những người khác nhận ra phía sau có điểm khác thường thì đã quá muộn, một gã Phong hệ võ sĩ vội vã thi triển Phong Ưu Nhã, nhưng mà khoảng cách thật sự quá gần, hắn vẫn không thể chạy ra khỏi phạm vi lưu quang công kích, mở miệng hét lên một tiếng bi thảm ngã xuống mặt đất.

Còn hai gã Địa hệ võ sĩ coi như là may mắn, bởi vì trong quá trình chiến đấu bọn hắn vẫn luôn phóng thích Bàn Thạch Thủ Hộ, chỉ có điều chưa dùng hết sức mà thôi. Thế nhưng điều này vô tình giúp cho bọn hắn giữ được một mạng, lưu quang ùn ùn kéo đến oanh kích lên vòng bảo hộ trên người bọn hắn, màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ bắt đầu run rẩy kịch liệt nhưng vẫn có thể gắng gượng chống đỡ qua một đợt công kích.

Ca Đốn đứng ở trong rừng cây vốn không nghĩ tới chỉ một lần công kích lại có thể giết chết mấy gã võ sĩ của đối phương, thu hoạch cỡ này coi như là không tệ rồi. Ca Đốn cười lạnh một tiếng, giơ tay lên tiếp tục thả ra mấy đạo Liệt Diễm Trảm bắn thẳng về phía những gã võ sĩ kia.

"Giết chết tên kia cho ta!" Gã võ sĩ cầm đầu giận dữ hét lớn, sau đó bắn ra một đạo Phong Nhận về phía Hỏa Hống Thú rồi xoay người phóng tới chỗ đại hán trung niên. Chủ ý của hắn cũng không sai, mặc dù không biết tại sao đầu Hỏa Hống Thú lại xuất hiện ở nơi này, nhưng hiển nhiên là không phải cùng phe với tiểu đội mạo hiểm giả kia. Như vậy cứ dẫn dắt Hỏa Hống Thú công kích đối phương là được, đợi đến khi thủ hạ của hắn giải quyết xong cái tên ẩn trốn trong rừng kia lại tiếp tục tính toán, nhiệm vụ của bọn hắn chính là giết chết tất cả những người đi qua nơi này, cho nên hắn không thể nào để cho nhóm đại hán trung niên kia rời đi.

Đúng lúc này bỗng nhiên có một thân ảnh đánh tới nhanh như chớp, gã võ sĩ cầm đầu hơi sửng sốt rồi lập tức thả ra Phong Ưu Nhã, thân hình vội vã thối lui về sau, hắn vừa lui vừa phóng thích Phong Nhận liên tiếp, khóe miệng lại đang cười lạnh, bởi vì sư phụ của hắn chính là Phật Lang Duy đại danh đỉnh đỉnh.

Phật Lang Duy có thái độ dạy học là cực kỳ hà khắc, thậm chí thường xuyên yêu cầu mấy môn đồ vây công hắn, hoặc là để cho bọn họ đi làm một vài chuyện nguy hiểm tìm đường sống trong cõi chết. Ở trong hoàn cảnh gian khổ như thế, thực lực mấy gã môn đồ tăng lên rất nhanh, dĩ nhiên là bọn họ phải còn sống sót trải qua khổ nạn mới được. Nhất là đối phó Phong hệ võ sĩ, bọn họ có kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Tốc độ có mau hơn nữa cũng không thể nào nhanh hơn Phật Lang Duy.

Địch Áo đạp mạnh chân xuống đất, thân ảnh đuổi theo sát đối phương, sau khi tiếp cận liền lộn vòng vượt qua Phong Nhận do đối phương thả ra, nhanh chóng tiến tới gần.

Gã võ sĩ cầm đầu lập tức đổi sang hướng khác, hai tay vẫn không ngừng phóng thích Phong Nhận.

Địch Áo vung tay lên bắn ra một đạo Phong Nhận, khi bay được một quãng đột nhiên hóa thành mười mấy đạo lưu quang đánh về phía đối phương.

Động tác gã võ sĩ khá cổ quái, mặc kể Địch Áo di chuyển theo phương hướng nào, hắn vẫn có thể giữ vững trạng thái đối mặt với Địch Áo. Thân hình chợt trái chợt phải trơn như lươn, nếu như đưa hắn vào một khu vực nhỏ hẹp sẽ phát hiện mỗi một lần hắn thả ra Phong Ưu Nhã đều di chuyển theo đường cong rất lơn, tựa hồ luôn lấy Địch Áo làm trung tâm chuyển động.

Địch Áo thả ra Phong Nhận cần một đoạn thời gian nhất định mới có khả năng tiếp xúc đến địch nhân, còn đối phương vẫn luôn di động tốc độ cao, khi Địch Áo xuất thủ cũng biết công kích của mình không thể nào đánh trúng đối phương, còn đối phương buông thả Phong Nhận lại ập đến rất nhanh.

Địch Áo khẽ cau mày, hắn đột nhiên có cảm giác bị động, nhưng giờ phút này không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Hắn lập tức thi triển Phong Ưu Nhã né tránh Phong Nhận của đối phương, sau đó cố gắng tìm cách áp sát.

Một trận chiến đấu kỳ quái liền xuất hiện, chiến trường của Địch Áo và gã võ sĩ luôn di động với tốc độ cao. Địch Áo vẫn tuân theo phong cách trước kia, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất, ngắn nhất lao đến gần đối thủ. Còn gã võ sĩ kia thủy chung chạy lòng vòng quanh Địch Áo đi, mặc dù động tác của hắn có vẻ lộn xộn, một lát lủi bên trái, một lát lủi bên phải, nhưng lúc nào cũng có thể thành công tránh né Địch Áo, còn những đợt công kích của hắn lại có thể liên tục đánh tới Địch Áo.

Đây là lấy nhu thắng cương điển hình, Địch Áo không thể nào cứng rắn áp bách được đối phương, đành phải đề cao tốc độ lên từ từ, cố gắng giành lấy cơ hội phát động công kích. Còn gã võ sĩ kia không cho Địch Áo có cơ hội đánh chính diện, tần số công kích vẫn không hề thua kém Địch Áo, cả hai vẫn tiếp tục duy trì tình trạng du đấu.

Nếu như nói Địch Áo giống một con báo nhanh nhẹn thì gã võ sĩ kia chính là một con mãng xà âm hiểm.

Thân hình Địch Áo đột ngột dừng lại cúi đầu tựa như đang suy nghĩ gì đó, gã võ sĩ thấy thế liền cười lạnh vòng ra sau lưng đối thủ, sau đó bắn mấy đạo Phong Nhận công kích vào bên sườn Địch Áo. Nguồn: http://Trà Truyện

Thân hình Địch Áo nhanh chóng lách sang bên cạnh, bình tĩnh để cho Phong Nhận sượt qua hông, còn hắn chỉ cười cười nói: "Chơi đùa hả? Ta cũng có."

Gã võ sĩ nghe mà không hiểu, liền hỏi lại: "Cái gì?"

Địch Áo nhẹ nhàng bay ra ngoài hóa thành vô số tàn ảnh, cảnh tượng chiến đấu bỗng nhiên xuất hiện biến hóa rất lớn, hai người biến thành hai con linh xà truy đuổi lẫn nhau. Từ ngoài nhìn vào giống như mỗi con xà đều muốn cắn cái đuôi đối phương, thế nhưng luôn luôn kém một chút.

Hai người quấn chung một chỗ rồi lại phóng thẳng ra xa, tình cảnh bây giờ là Địch Áo và đối thủ đang liều mạng di động xoay tròn liên tục, không có ai dám buông lỏng nửa phần.

Phong Nhận bắn ra tứ tung y như mưa rào mùa hạ, mấy gã đạo tặc xui xẻo bị dính tai họa không ngừng la thảm.