Thần Điển

Chương 169: Loạn cục

"Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi trong rừng cây dưới chân núi." Địch Áo thấp giọng nói: "Cuộc sống sau này sẽ không còn nhẹ nhàng như vậy nữa rồi."

Ca Đốn và Lôi Mông đồng thời gật đầu, mấy ngày qua bọn họ một mực đi tới, một mực cảnh giác, nhưng đến khu vực mỏ quặng sẽ không thể tiếp tục tránh né chiến đấu. Nếu không, bọn họ đi chuyến này sẽ trở nên vô nghĩa.

Một điểm đáng ăn mừng chính là vị trí cụ thể của khu vực mỏ còn chưa có truyền ra. Vì muốn tiến hành tìm tòi hữu hiệu trên Khắc Lý Tư bình nguyên, thế lực đám cướp Phật Lang Duy và Tái Nhân Hầu tước đều bị phân tán ra rất mỏng, đối mặt với vài ba tiểu tổ nho nhỏ kia, nhóm Địch Áo sẽ chiếm cứ ưu thế rất lớn.

Lấy thực lực của bọn họ ra tay đối phó vài ba Quang Mang võ sĩ cao cấp là không thành vấn đề. Nếu như gặp phải nhóm có chừng hai mươi Quang Mang võ sĩ, bọn họ dựa vào Hỏa Hống Thú vừa dã nhân cũng có thể có thể đánh một trận oanh liệt. Nếu như đám cướp Phật Lang Duy và thuộc hạ Tái Nhân Hầu tước đã tập kết ở gần đây, vậy thì bọn họ chỉ có thể thối lui ra xa chín mươi dặm, dù sao nhân số quá ít cũng không thể làm nên trò trống gì.

Mảnh vỡ tinh thần trọng yếu nhưng mạng huynh đệ quan trọng hơn, lỡ may trong bọn họ có người tử trận, cho dù chiếm trước khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần thì cái được không bù đắp nổi cái mất.

Hai canh giờ sau, bọn họ chạy xuống chân núi bước vào rừng cây, lúc này dã nhân chạy trước dò đường vội vàng lùi về đứng trước mặt bọn hắn, khoa tay múa chân lung tung cả lên, miệng không ngừng hô: "Đánh… đánh !" Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

"Đánh cái gì?" Lôi Mông hỏi.

"Nhỏ giọng một chút, các ngươi nghe kìa !" Địch Áo nói.

Mấy người không nói gì nữa, lúc này tiếng động nguyên lực nổ tung từ phía trước truyền tới, rõ ràng là phía trước đang có chiến đấu.

"Chúng ta đi vòng qua." Địch Áo chỉ phía bên trái.

Dã nhân lập tức vọt tới, không phải là đám người Địch Áo khi dễ đầu óc dã nhân quá ngốc mà giao tất cả công việc cực nhọc cho hắn làm, chỉ là vì dã nhân chủ động nhận hết thảy nhiệm vụ, trừ phi hắn không làm được mới nhờ đến người khác.

Ca Đốn vỗ vỗ Hỏa Hống Thú để trấn an cảm xúc kích động, không có biện pháp, có lẽ là do bản năng động vật và loại nguyên lực ảnh hưởng, tính cách đầu Hỏa Hống Thú này còn hung hăng hơn cả Ca Đốn, chỉ cần cảm giác được nguyên lực ba động, nó sẽ cho rằng có những sinh vật khác đang xâm phạm nó, uy hiếp nó, nóng lòng xông lên biểu hiện sức mạnh.

Địch Áo và Lôi Mông lặng lẽ đi sau dã nhân, dọc theo rừng cây đi tới một đoạn đột nhiên từ mặt bên truyền tới một tiếng nam nhân kinh hô: "Chúng ta là mạo hiểm giả tới bắt Thủy Xà, tại sao các ngươi lại công kích chúng ta?"

"Hễ đi tới chỗ này là phải chết toàn bộ !" Một thanh âm lạnh lùng khác đáp trả.

Mấy người Địch Áo dừng bước ẩn trong rừng cây quan sát, thấy bên ngoài đang có một nhóm mạo hiểm giả bị mười mấy võ sĩ vây quanh. Nhóm mạo hiểm giả bị những võ sĩ kia vây công đã sắp sửa chống đỡ không nổi, một chuyện khiến cho Địch Áo cảm thấy ngoài dự liệu đó là hắn đều nhận ra mấy mạo hiểm giả kia, chính là mấy người chỉ trích bọn họ vài ngày trước.

Vốn là tổ hợp ba nam hai nữ bây giờ đã biến thành hai nam hai nữ, một người trẻ tuổi trong nhóm đã nằm trên mặt đất, tình hình những người khác cũng không hề lạc quan, không có một người nào giữ vững được thể trạng hoàn hảo, ít nhiều gì cũng có mấy vết thương trên người.

"Ca Đốn, những tên kia là thuộc hạ Phật Lang Duy?" Lôi Mông hạ thấp giọng hỏi.

Ca Đốn nhìn kỹ một chút rồi nói không quá chắc chắn: "Hẳn là thế."

"Có phải là thuộc hạ Phật Lang Duy hay không cũng không có vấn đề gì hết." Lôi Mông nói: "Không nghe bọn hắn nói hả, bất kể là ai, hễ đi tới nơi này đều phải chết."

"Khẩu khí cũng không nhỏ nha!" Ca Đốn cười lạnh một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Địch Áo nói: "Nếu bọn hắn đã nói như vậy, chúng ta cũng không nên khách khí chứ?"

Địch Áo âm thầm tính toán khoảng cách giữa nơi này và Thiên Tinh hồ, xem ra người của Phật Lang Duy quả thật đã phát hiện ra khu vực quặng mỏ, cho nên mới phái người ngăn cản ở chỗ này. Dĩ nhiên hắn không thể nào chỉ phái ra một nhóm, nói cách khác, phát sinh xung đột là tất nhiên, cho dù là bọn họ không động thủ cũng sẽ bị những tên kia phát hiện đối phó bọn họ.

"Dù sao cũng là vấn đề sớm muộn mà thôi." Địch Áo dõi mắt quan sát bốn phía, cười nói: "Vậy thì bắt đầu từ nơi này, chúng ta một đường giết vào trong."

"Tốt !" Ca Đốn nghe thế tinh thần đại chấn, mấy ngày gần đây một mực trốn trốn tránh tránh đã sớm làm cho hắn buồn bực không chịu được.

"Được rồi, tốt lắm, chúng ta cẩn thận phân tích phân tích." Lôi Mông vội vàng nói, đuổi chạy những gã võ sĩ kia không phải là mục đích chính, mà phải lưu lại toàn bộ bọn chúng.

Tình hình chiến đấu trong rừng bộc phát kịch liệt, mặc dù đại hán trung niên kia là Địa hệ võ sĩ cao cấp nhưng hắn phải bảo vệ mấy người đồng bạn bên cạnh, đồng thời còn ứng phó các loại bí kỹ từ bốn phương tám hướng bay đến, tự nhiên là chiếu cố không hết. Còn đối phương cũng nhìn đúng nhược điểm của hắn, đặc biệt tấn công mấy thanh niên thực lực kém hơn, không qua bao lâu, đại hán trung niên bị luân phiên đả kích khiến cho màn hào quang màu hoàng kim trên người xuất hiện dấu hiệu mất ổn định.

Tình huống như thế tiếp tục thêm một lát nữa, sợ rằng đại hán trung niên kia chỉ có thể kiên trì thêm mười mấy phút là hao sạch nguyên lực, thế nhưng cực kỳ bi ai chính là hắn biết rất rõ ràng điểm này lại không có biện pháp nào khác. Bởi vì hắn không thể vứt bỏ nhưng người bên cạnh để chạy trốn một mình.

Khi đại hán trung niên kia đã tràn ngập nguy cơ, bỗng nhiên từ ngoài rừng truyền đến một tiếng dã thú gào thét, sau đó thanh âm cuồng bạo vang lên, tất cả những người trong rừng đều biến đổi sắc mặt. Bởi vì từ thanh âm là có thể nhận ra được con thú sắp tới nhất định là rất to lớn.

Theo tiếng răng rắc liên tiếp do cây khô bị đổ gãy phát ra, một con cự thú thân cao hơn hai thước xông thẳng vào trong rừng, dọc đường nó đi một mực húc đổ từng đám cây cối mà vẫn không hề chậm lại chút nào. Cái loại khí thế bá đạo cỡ này khiến cho người ta thoạt nhìn cũng phải kinh hồn táng đảm.

"Hỏa Hống Thú? ? Đáng chết." Võ sĩ cầm đầu thấy Hỏa Hống Thú lao đến chỗ mình, nhất thời mắng to: "Tại sao ở đây lại có thể có con quỷ này vậy hả?"

Nếu như là lúc bình thường nhìn thấy Hỏa Hống Thú, gã võ sĩ cầm đầu chắc chắn là rất cao hứng, Hỏa Hống Thú trân quý cỡ nào khắp đại lục đều biết. Mặc dù Hỏa Hống Thú có lực chiến đấu cực mạnh, hoàn toàn có thể sánh ngang với Cực Hạn võ sĩ, nhưng yêu thú dù sao cũng là yêu thú, bọn chúng thiếu hụt trí tuệ, cho nên luôn có biện pháp bắt giữ. Thế nhưng hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, bọn hắn vô cùng khó khăn mới bức bách gã Địa hệ võ sĩ cao cấp đối diện hao tổn nguyên lực gần hết, vào lúc này lại bị Hỏa Hống Thú xuất hiện quấy rầy, gã võ sĩ kia làm sao có thể vui vẻ được?

Đại hán trung niên thấy Hỏa Hống Thú liền lộ vẻ vui mừng, không khỏi đưa mắt ra hiệu cho mấy người bên cạnh, bọn họ tự nhiên biết Hỏa Hống Thú không phải là vật vô chủ. Nếu nó đã xuất hiện ở nơi này, ý nghĩa mấy tên kia nhất định đã ở gần đây, mặc dù không biết mấy cái tên giết người như ngóe kia có xuất thủ trợ giúp hay không, nhưng bất kể như thế nào, một khi Hỏa Hống Thú xuất hiện thì mọi chuyện sẽ bắt đầu thay đổi.

Hỏa Hống Thú vọt tới vị trí cách đám người kia mấy chục thước rồi bỗng nhiên mạnh mẽ nhảy lên, hai vó trước giơ lên cao cao.

"Mau tránh ra !" Gã võ sĩ cầm đầu và đại hán trung niên đồng thời hô lớn, bọn hắn còn chưa nói dứt lời thì bốn vó Hỏa Hống Thú đã đạp mạnh xuống đất. Theo một tiếng nổ dữ dội, mấy luồng hỏa diễm từ dưới chân Hỏa Hống Thú xuất hiện xen vào lẫn nhau hợp thành một tấm lưới lửa to lớn lao tới trước nhanh như chớp.

Đại hán trung niên kia đột nhiên xoay người, hai tay giang ra nắm lấy hai người trẻ tuổi ra sức quăng ra ngoài, tiếp theo hai cánh tay mở ra đánh mạnh vào ngực hai người trẻ tuổi khác, làm cho bọn họ văng ra xa hơn mười thước, sau đó đại hán trung niên mới vội vã nhảy về phía trước né tránh. Ở trong tiếng hỏa diễm nổ vang ầm ầm, quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ trên người hắn cấp tốc ảm đạm, thế nhưng đại hán trung niên kia có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, không có ý định đối kháng với luồng hỏa diễm, mà hai chân đạp mạnh xuống đất mượn lực chấn động từ sau lưng truyền đến bắn thẳng ra ngoài như một viên như đạn pháo. Sau đó đại hán trung niên kia cúi người xuống quỳ gối ngay tại chỗ, tầm mắt chuyển tới phương hướng Hỏa Hống Thú, trong lòng lại âm thầm mắng: "Rốt cuộc là tới cứu người hay là giết người vậy?"

Người trẻ tuổi bị thương nặng đang nằm trên mặt đất đã bị cắn nuốt, hắn nhìn thấy mà lòng đau như cắt.

Mấy người Địch Áo cũng không ngờ tới kết quả này, bản ý của bọn hắn là để cho Hỏa Hống Thú trước tiên tách trận hình của đối phương ra, ai ngờ được Hỏa Hống Thú đã lâu không có chiến đấu, thiên tính hiếu chiến của nó bộc phát quá mạnh mẽ, khó lòng nhận được cơ hội tốt thế này tự nhiên phải dùng xuất thủ toàn lực Cường độ công kích cỡ đó khiến cho mấy người Địch Áo đều sợ hết hồn, trong lòng đồng thời cảm thấy may mắn, nếu như ban đầu con Hỏa Hống Thú này ở vào thời kỳ toàn thịnh, sợ rằng toàn bộ đám người Địch Áo và Mễ Nhĩ cùng nhau tiến lên cũng không làm gì được nó.