Thần Chi Tả Thủ

Quyển 1 - Chương 19

Edit +Beta: Tiểu Vũ

Bắt đầu từ Thái Lan, sau đó là Hongkong, Singapore và cuối cùng đối thủ mạnh nhất Malaysia cũng đều thất bại.

Khi Dt và các đồng đội từ ghế đứng dậy thì các đối thủ của họ cũng nhanh chóng đứng dậy, nhìn năm người mặc đồng phục màu đen bằng ánh mắt kính nể.

Bất kể là đối đầu với chiến thuật gank tiến công hay đánh ổn định an toàn thì chiến đội của Dt chỉ có một loại chiến thuật.

Khống chế, khống chế tuyệt đối toàn bộ bản đồ.

Ở trận chung kết, đội Malaysia ngay cả một tiến công cao trào cũng không có, hoàn toàn bị đánh tan tác, chỉ có thể chắp tay nhường huy chương vàng.

Bởi vì mũ của cậu đang ở chỗ Ngải Tình nên hiếm khi cả khuôn mặt cậu được lộ ra dưới ánh đèn flash. Bất kể phóng viên có hỏi đến vấn đề gì, cậu cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, không để lộ ra tẹo phản ứng nào khác. Ngải Tình nhìn cậu cầm huy chương từ xa, bỗng nhiên rất tò mò, cậu đến cùng là bởi vì kiêu ngạo nên trầm mặc hay là thật sự không quen biểu đạt?

Là đội quán quân, đội Trung Quốc bất đắc dĩ trở thành tiêu điểm của toàn bộ sân vận động.

Thật ra bọn họ đã hô hào phải trở thành quán quân rất nhiều lần rồi nhưng khi đã chân chính đạt được, mọi người lại cảm thấy có chút bối rối. Sau khi trao giải và phỏng vấn xong, lúc về đến phòng thì đã có người chuẩn bị xong party ăn mừng rồi, bia ướp lạnh và đầy hoa tươi.

Hoạt Thê từ trong thùng bia ướp lạnh lấy ra một phong thư màu xanh nước biển nhạt, nhìn thoáng qua phía sau rồi kín đáo đưa cho Ngải Tình.

Chữ viết quen thuộc:

Cẩu Cẩu, chúc mừng em, và cả mọi người.

solo

Ngải Tình cúi đầu nhìn một chút rồi mới kín đáo đưa lại cho Hoạt Thê.

Anh là mối tình đầu của cô, hầu như tất cả các ký ức về thể thao điện tử đều liên quan đến anh. Mấy năm nay, quan hệ của hai người tiến tiến lui lui trở nên bất động. Cô thậm chí đã nghĩ tới chấm dứt thi đấu thể thao điện tử, để cuộc sống hoàn toàn lặng xuống, không có tập luyện, không có thi đấu, không có fan hâm mộ, không có các bài viết trên diễn đàn thể thao điện tử, không có truyền thông đưa tin, không có hoạt động thượng nghiệp…

Tóm lại chính là cuộc sống bình thường của một người 18 tuổi nên trải qua.

Cô lấy bia từ trong thùng ướp lạnh ra, chia cho tất cả mọi người, Dt lúc này mới khoan thai mà đến.

Vài người mang bia rời đến sân thượng, bắt đầu trò chuyện hát hò dưới màn đêm ngoài biển. Áp lực? Bọn họ chưa bao giờ nhắc tới hai chữ này.Dường như tất cả mọi người đều hiển nhiên cho rằng, cũng chỉ là trò chơi thôi mà, bản thân chỉ tiêu khiển một chút, làm sao có áp lực được?

Nhưng ai cũng biết rằng, để thích ứng với trò chơi, bọn họ ngay cả lúc ăn cơm hoặc viết chữ cũng đều cố gắng dùng tay trái để rèn luyện sự chính xác.

Ngải Tình sợ đá tan khiến bia không còn lạnh nên cô liền đem mười mấy lon bia còn thừa lại mang vào trong tủ lạnh cất, đột nhiên có một lon bị rơi xuống.

Sau lưng có người đến gần.

Là Dt.

Ngải Tình nhìn cậu cười một tiếng: “Cảm ơn nha.”

Vẻ mặt cậu hiện lên sự nghi hoặc.

“Tôi là nói, cảm ơn cậu, đã khiến chúng ta lấy được quán quân.” Ngải Tình cầm lấy một lon bia, lấy tay mở nắp, đưa cho cậu: “Kỳ thực lần này là tôi muốn cảm ơn cậu, ở trận thi đấu cuối cùng trong sự nghiệp tôi tham gia, giành được một giải quán quân toàn đội.”

Dt nhận lấy lon bia, không uống.

Tai nghe điện thoại màu hồng đong đưa trên cổ Ngải Tình, cô có vẻ giống với tất cả cô gái khác thích những thứ có màu hồng, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền có mặt là một bộ xương màu hồng.

Không có gì khác biệt so với mọi người ở sân thi đấu, chỉ là một cô gái xinh đẹp hơn mà thôi.

Ba năm trước lúc nhìn thấy cô là khi cậu vừa về nước, được anh họ lái xe chở đi xem thi đấu CS.

Khi đó tóc cô còn ngắn, đến ngang tai lộ ra đôi mắt rất to.

Thi đấu kiểu này, rất ít con gái tham gia, cô hầu như trở thành tiêu điểm thảo luận của tất cả mọi người. Cậu ngồi xuống xem thi đấu liền nghe thấy phía sau có mấy cậu bé luôn nói về cô, nói về cái tên “AppleDog”. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người khen ngợi con gái kiểu này, không phải là khen xinh đẹp, cũng không phải là khen dịu dàng khéo léo hay là khen thành tích tốt.

Mà là khen cô: Sắc bén, giống như có giác quan thứ sáu của thần, là vua bắn tỉa chính xác.

Thậm chí trong khi đang sử dụng FlashBang (1), cô cũng có thể chỉ dựa vào giác quan thứ sáu mà bắn chết đối thủ.

(1) FlashBang: hay còn gọi là bom mù. Khi đứng trong tầm ảnh hưởng của loại vũ khí này, người chơi sẽ phải nghe một âm thanh rất khó chịu cùng với việc bị “mù” hoàn toàn trong 3 – 7 giây.

Cậu nhớ rõ sau khi chiến thắng trận đấu, cô cắn môi dưới, cười tựa vào vai solo, làm nũng nói thầm cái gì đó. Tiếng hoan hô cực lớn vang lên, lúc này cô đã không còn bất kể thứ gì liên quan đến sắc bén nữa, chỉ là một cô bé mặt đỏ bừng cùng solo đứng lên, nhận những tiếng hoan hô từ người hâm mộ…

Cậu cũng nhớ rõ ở một video, cô nói với phóng viên:

“Làm ơn đừng gọi chúng tôi là người chơi, chúng tôi cũng giống như các vận động viên thể thao khác, cũng là những vận động viên.” Cô mỉm cười, trên má trái có một lúm đồng tiền rất nhỏ, “Chơi trò chơi trên internet thông thường thì cần dùng thời gian và tiền tài đã có thể thể hiện năng lực của người chơi, có rất ít người có kĩ thuật. Còn thi đấu thể thao điện tử thì mỗi trận thi đấu đều bắt đầu từ con số không, thất bại hay chiến thắng chỉ có thể quyết định bởi kỹ thuật của chính cá nhân tuyển thủ. Cho dù bạn là con của người giàu nhất thế giới, dùng bàn phím tốt nhất, dùng máy chủ tốt nhất nhưng không có kỹ thuật cũng không có ai sẽ liếc mắt nhìn bạn. Chỉ cần bạn có kĩ thuật, người khác sẽ tôn trọng bạn, thậm chí khiến toàn thế giới lấy chiến thuật lấy cách chơi của bạn làm mẫu. Đây chính là thi đấu thể thao điện tử.”

Cô gái 15 tuổi, nói những lời như vậy có một loại cảm giác rất xúc động cũng rất ngang ngược không biết điều.

Khiến cho người khác cảm động.

Chính là cảm giác đó đã khiến cậu từ một người không hề có khái niệm gì về thể thao điện tử trờ thành người có thể tiến vào trận chung kết, có thể ngồi trước mặt cô.

Chỉ mất thời gian 2 năm.

Ở ngoài sân thượng, không biết ai đang ngân nga hát vang quốc ca. Ban đầu có người còn trêu đùa, sau đó có người cùng hát to, nói chung là rất hỗn loạn, rối tinh rối mù, nhưng cũng cảm động không lời nào diễn tả được.

Dt hơi cúi đầu, nhìn lon bia màu xanh lá cây trong tay nói: “Cảm ơn chị, Frigg.”

Cậu tin tưởng, cậu sẽ tiếp tục đi tiếp, cho đến khi chân chính cùng cô kề vai chiến đấu, trải quả tất cả thất bại cùng vinh quang.

—— Hoàn tiền truyện ——

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Được rồi, tôi thừa nhận, đến đây chỉ là kết thúc chuyện xưa thôi. Còn truyện này sẽ là một truyện dài, sẽ rất dài, còn có thể có rất nhiều ước mơ của các bạn trẻ, sẽ không hoàn toàn lấy tình yêu làm chủ…

Tôi sẽ dùng cả năm 2012 tới để chăm chú viết tiếp cái hố này.