Buổi chiều ngày hôm sau, sân vận động tràn ngập người.
Ngải Tình ngồi ở hàng ghế đầu tiên nhìn năm tuyển thủ mặc áo đồng phục màu đen. Nhiều ngày thi đấu như vậy, chỉ có hạng mục này khiến cho mọi người thật sự chờ mong.
Người chỉ huy giỏi, chiến thuật tốt, cảm xúc khát khao chiến thắng mãnh liệt, sự phối hợp ăn ý, đây là tập hợp tạo ra một đội có sự hấp dẫn vượt trội không gì có thể vượt qua.
Một mình đứng trên đỉnh núi hay kề vai sát cánh khiêu chiến cực hạn?
solo lựa chọn vế trước, mà cô dường như trong lúc mơ hồ đã chọn vế sau.
Ngải Tình nhìn năm người ngồi trên sân thi đấu, hình ảnh bọn họ cùng mặc đồng phục giống nhau nói cười thảo luận không khỏi khiến người khác bị lây nhiễm.
Khi cô kết thúc sự nghiệp CS của mình, đã từng lặng im hai năm, cũng là bởi không tìm được trò chơi khiến cô mình hài lòng. Cho đến tận cuối năm 2006 khi nóng lên với DotA cô mới tìm được hướng đi cho mình.
So với những trò chơi độc lập một người chơi thì cô thích những trò chơi đồng đội hơn. Cô thích cái cảm giác được cùng cả đội tập luyện suốt đêm, thích nghe những tiếng mắng chửi khi nổi giận những tiếng hò reo khi vui mừng của đồng đội, còn thích cả việc đứng cùng nhau trên sân đấu nghe những tiếng vỗ tay khi thắng lợi.
Bên trái MC là đội Thái Lan với đồng phục ngắn tay màu đỏ đậm, bên phải MC là đội Dt với đồng phục đơn giản màu đen. Cô gái nhỏ mặc dù là dự bị nhưng cũng đã rất tự giác mặc đồng phục của đội ngồi ở bên trái Ngải Tình trông rất lo lắng khẩn trương.
“Hai người bình luận viên ngồi trên kia anh đều biết, ” Hoạt Thê ghé vào tai Ngải Tình nhỏ giọng nói: “Đều là người do học viện cử đi, nói trắng ra thì là nếu như người không chuyên giống như anh mà nghe thì 100% là ngủ luôn.”
Ngải Tình ừ một tiếng, bóc một gói khoai tây chiên, bỏ vào miệng một miếng: “Người học viện cử đi tốt mà, giải thích bài bản từ đầu đến cuối, các bạn gái cũng đều có thể hiểu…”
“Anh vẫn chưa hỏi em, em thấy Dt thế nào?”
“…” Ngải Tình nhìn hắn một cái, vấn đề này thì trả lời thế nào?
“Về trình độ cá nhân của cậu ta?” Hoạt Thê nhìn lên sân thi đấu, không chú ý đến vẻ mặt của cô.
Ngải Tình chột dạ thở phào: “Rất giỏi, thiên tài. Cách di chuyển, lên đồ, nâng cấp, sự hiểu biết, cách hợp tác, chiến thuật, không có khuyết điểm…” Cô tuy rằng không hề muốn khen người đã đánh bại mình như thế, nhưng cũng phải cảm thán: “Quan trọng là chiến đội của bọn họ rất ổn định, trong hai năm không thay người mới. Thật ra đối với DotA thì sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên quyết định tất cả vì dù năng lực cá nhân có tốt đến đâu đi nữa thì cũng không thể gánh cả team đúng không?”
“Nghe hoàn toàn chính xác.” Hoạt Thê cười híp mắt xoa xoa đầu cô,:”Sau khi nghe em nói, anh cảm thấy rất muốn ban tổ chức trả tiền mời em lên bình luận thay cho hai người kia.”
Ngải Tình nhe răng cười, tiếp tục ăn khoai tây chiên.
Trận đầu vòng bảng quả nhiên không ngoài dự đoán, chiến thuật gank sắc bén, khiến cho trận đấu trở nên rất hấp dẫn.
Đến phần cao trào gank, người Thái Lan dần dần không chống đỡ được, đội trưởng đội Thái Lan ngồi ở ngoài cùng thấp giọng mắng. Ngải Tình nhỏ giọng giải thích hình ảnh vừa rồi cho Hoạt Thê thì đột nhiên người vừa bị giết kia ném chuột xuống, mạnh mẽ đứng lên giảm bớt stress, một lát sau mới chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục cầm chuột chiến đấu.
“Nhìn kìa.” Ngải Tình rất phấn khởi nói: “Người vừa bị giết kia không chịu nổi, giống như em lúc trước. Dt luôn luôn có thể xuất hiện ở những địa điểm không ngờ tới nhất, nhanh chóng vây giết, hơn nữa tuyệt đối không quá 10 giây.”
Cô vừa nói xong liền nhìn đến chỗ của cậu.
Cậu ngồi ở hàng ghế thứ hai từ trong ra, miễn cưỡng chỉ có thể xuyên qua máy tính nhìn thấy nửa khuôn mặt của cậu, môi khẽ mím, tựa hồ rất tập trung.
Cứ thế tiến lên áp dụng chiến thuật khống chế toàn bộ bản đồ, trong nháy mắt liền phân rõ thắng bại, tiếng vỗ tay vang vọng khắp sân vận động.
Ngải Tình nghe thấy liên tục có người hỏi đội trưởng đội Trung Quốc là ai, đột nhiên nhớ lại câu nói cậu nói ngày hôm qua “Là chị khiến tôi yêu thể thao điện tử.”, khóe môi không nhịn được hơi nhếch lên.
Rất đáng để kiêu ngạo mà đúng không?
Bất kể ngày sau giải nghệ đi làm cái gì thì có thể có được một lần thắng khiến tất cả mọi người vỗ tay chúc mừng cũng sẽ không cảm thấy hối hận vì đã hy sinh tất cả mọi thứ cho thể thao điện tử. Từ lúc 14 tuổi bắt đầu tiếp xúc với thể thao điện tử, cô đã thấy rất nhiều người thất bại rồi buông tha thể thao điện tử.
Trong cái vòng này vẫn luôn luôn có một tầng mây đen bao phủ. Bởi vì những người tiếp xúc, thi đấu đều bị rất nhiều người coi là “trò đùa”.
Bất công, xót xa, khổ luyện.
Trong mắt người ngoài thì bọn họ giống như là đang bị mê muội bởi những trò chơi xấu, mặc dù bọn họ cũng là những vận động viên giống như những vận động viên cử tạ, điền kinh,… đều đang vì Trung Quốc mà giành lấy huy chương…
Ngải Tình cảm thấy bản thân đang cảm thán quá nhiều liền không nghĩ nữa, đeo tai nghe lên, nghe vài bài trong mp3.
Cho đến khi có cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh mới quay đầu nhìn sang.
“Cậu có phải là nên cảm ơn tôi không? Khiến cậu yêu thích thể thao điện tử?” Cô tháo tai nghe xuống hơi nghiêng người hỏi.
Dt nhìn cô.
“Được, chị muốn cảm ơn thế nào?”
Ngải Tình liếc mắt nhìn qua cậu, nhìn về phía khay đặt huy chương trên sân thi đấu: “Huy chương vàng, ngày hôm nay cậu phải lấy được huy chương vàng, đội của chúng ta nhất định phải là quán quân.”
“Được.” Khóe miệng Dt khẽ mím, lộ ra nụ cười.
Cậu cởi mũ lưỡi trai đang đội ra, tiện tay đội lên đầu cô rồi quay trở lại sân thi đấu.