Tia chuẩn bị lên tiết học cưỡi ngựa lại được thông báo vì nguyên nhân thời tiết, tạm nghỉ học. Bỗng nhiên rảnh rỗng khiến nàng không biết nên làm gì, đành đến thư viện giết thời gian.
Gần tới ngày nghỉ lễ phục sinh, trong quán vắng khách, cũng chỉ có vài người. Ngoài ý muốn, Tia gặp được Cory và Finnie. Chào hỏi, biết được họ cũng vì chuyện nghỉ học mà không có việc để làm.
"Không, không phải do, do thời tiết, tôi nghe, nghe nói có học, học viên bị ngựa, ngựa đá, đá bị thương." Cory thấp giọng, thần bí nói.
Theo tin tức chẳng biết hắn nghe từ đâu, mấy ngày gần đây ngựa trong học viện bỗng trở nên hung hăng. Buổi học cưỡi ngựa hôm trước, có một con ngựa đột nhiên phát điên, đánh trọng thương một học viên gần đó, những học viên khác cũng vì tránh né mà bị thương nhẹ. May mắn có người huấn luyện thấy tình hình khác thường, mang theo đồ gây tê trên người, mới ngăn không tạo thương vong lớn hơn. Chuyện như vậy là lần đầu tiên xảy ra, hơn nữa, vẫn còn rối loạn, giáo sư đành quyết định tạm dừng khóa học cưỡi ngựa.
Tia không nói gì. Học viện này thật sự bị nguyền rủa rồi, không, có lẽ nên nói là bị hào quang nhân vật chính bao phủ.
Một tiếng ồn ào đánh gãy mấy lời nàng nói. Tia quay đầu nhìn lại, hóa ra là hai thiếu niên trong quán không biết tại sao lại cãi nhau. Bỗng nhiên một người giơ tay đấm mặt người kia, người còn lại lập tức đánh trả, hai người vật lộn.
Người khác ở một bên không có tiến lên ngăn cản, ngược lại, hưng phấn nhìn một cảnh này, giống như họ là người xem trong cuộc đấu thú thời La Mã.
Hai thiếu niên bị đánh, đổ máu, nhưng đau đớn và máu tươi cũng không làm họ dừng tay. Ngược lại, họ thở hổn hển, hai mắt đầy tơ máu, lực trên tay càng lúc càng lớn. Họ như hai chú chó điên, quên trốn tránh, chỉ đỏ mắt, liều mạng cắn xé máu thịt trên người đối phương.
Bỗng nhiên, một người như bị gì ngã trên đất, người còn lại nhân cơ hội đánh tiếp, đè lên, hai tay cầm đầu của người kia.
Nhìn cảnh này khiến Tia không thể bình thản. Đây không còn là hai học viên đánh nhau bình thường mà giống như muốn lấy cả mạng đối phương.
Lúc này, nhân viên thư viện, một người đàn ông trung niên nghe động tĩnh chạy đến đây cũng bị cảnh trước mắt mà hoảng sợ. Ông ôm lấy thiếu niên từ phía sau, kéo thiếu niên ra.
"Chết tiệt! Mấy cậu đang làm cái gì?! Dừng tay lại hết cho tôi!"
Ông vừa nói, vừa cố hết sức giữ thiếu niên đang giãy dụa không ngừng. Thiếu niên cũng cố giãy dụa, bắt đầu nói tục, hoàn toàn không giống học viên của học viện quý tộc, nói là côn đồ đầu đường cũng không sai.
Thiếu niên bị ngã lảo đảo đứng dậy, đầu bị đánh, trên mặt toàn máu, thoạt nhìn rất dọa người. Ánh mắt dại ra chuyển động, bắt lấy ghế dựa bị đổ. Có lẽ bị đầu bị đánh bất tỉnh, hắn xuống tay với gáy người đàn ông trung niên.
Người đang ông kêu đau một tiếng, xoay người trợn mắt nhìn thiếu niên. Ông nắm hai tay, xông lên hai bước, thiếu niên kia không bị giữ lại, như chú trâu tức giận hung hăng đánh vào lưng hắn. Ba người đánh nhau.
Những thiếu niên khác vốn chỉ vây quanh lại như không muốn làm khán giả nữa, hét hò xông vào, một đống người đánh nhau loạn hết. Bàn ghế đều bị lật, giá sách độ xuống, đống sách rơi trên đất, khung cảnh hỗn loạn khó tin.
Ba người Tia lo bị kéo vào nhanh chóng tránh xa. Ở cửa nhìn thấy giáo sư và công nhân viên chức khiến ba người khẽ thở phào. Nhưng nhìn lại tình hình phía sau, sắc mặt ba người đều khó coi.
"Bây, bây giờ các cậu nên, nên tin lời tôi nói, nói đi! Người ở đây điên, điên, điên rồi!" Cory vẻ mặt tối tăm.
Finnie sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng. Tia mím môi, tuy không tán thành lời của Cory nhưng chuyện hai thiếu niên kia đánh nhau đúng là có chút kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn kia, trên người họ tỏa ra sự phẫn nộ, hận thù và sát ý nồng đậm như hóa thành thể rắn, nặng nề trên đầu họ, khiến cho nàng đến giờ vẫn còn kinh hãi.
Ba người suy nghĩ, trầm mặc không nói gì đi tiếp, cho đến khi bốn thiếu niên chặn đường họ. Nhìn thấy họ, Cory vốn đã tối mặt càng u ám.
"Đây, đây không phải Co, Cory sao!" Một thiếu niên cố ý lắp bắp.
"Xin hãy tránh ra!"
"Haizz, gấp như thế làm gì? A, tôi hiểu rồi, là vội vàng đi hẹn hò với người bạn gái mập của cậu chứ gì!" Một thiếu niên khác cười quái dị.
Từ "mập" làm cho khuôn mặt Finnie đỏ lên, nước mắt trực trào. Cô luôn cảm thấy tự ti với dáng người mập mạp của mình, những người này biết rõ điểm ấy, cố ý nói như vậy, Tia liếc bọn họ.
Động tác của nàng khiến những người khác chuyển lực chú ý.
"Ơ, vị tiểu thư này là ai? Hình như chưa từng gặp. Trời ạ, nếu tôi là cậu, nói cái gì cũng sẽ không ở cùng một người béo như heo và một tên nói cũng không rõ." Một người tỏ vẻ kỳ quái.
"Đương nhiên cậu ta chẳng để ý, thực ra cậu ta cầu còn không được!" Maia tao nhã bước tới, vẻ mặt cố ý giả vờ tươi cười. "Cậu ta cùng lắm chỉ là một thường dân, có thể ở cùng với hai vị quý tộc, chẳng lẽ không phải là chuyện cầu còn không được!"
Những người khác nghe vậy, ánh mắt nhìn Tia lập tức lộ ra chán ghét, như là nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ. Có người còn khoa trương nói với Cory.
"Cory, tuy rằng cách nói chuyện của cậu có vấn đề, nhưng cũng không thể làm bạn với thường dân! Trời ạ, thường dân đấy, có bọn họ, không khí cũng có mùi lạ!"
"Im, im miệng! Không, không, không được nói bạn, bạn của tôi như thế!" Mặt Cory đỏ lên, phẫn nộ nói.
"Tôi, tôi không, không im miệng thì sao? Ngay cả nói cũng chẳng rõ, còn không cho người khác nói, có đạo lí này sao!" Một thiếu niên cười khẩy, những người khác cũng ồn ào theo.
"Nói đúng!" "Còn làm bạn với thường dân, đúng là làm mất mặt chúng ta!"
Nghe thấy mấy lời giễu cợt, Tia không nói gì, những nàng biết dây dưa với những người này là vô dụng, dùng một câu nói -- Bị chó cắn cũng không thể cắn lại! Nàng đang định bảo Cory đi, lại thấy vẻ mặt cậu tức giận, không chỉ mặt, thậm chí đôi mắt cũng đỏ lên, hai tay nắm chặt, gân xanh trên trán co giật.
Đột nhiên, cậu hét lớn, tiến lên đánh tới một thiếu niên. Những người khác sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại, quát mắng.
Cory như đã hóa điên, hoàn toàn không để ý người khác, chỉ đánh thiếu niên kia, ánh nhìn như với kẻ thù, từng cú đánh đều tàn nhẫn, dùng hết thủ đoạn công kích. Nhưng dù sao cậu cũng chỉ có một mình, rất nhanh bị đả đảo. Thiếu niên đánh lại cậu.
"Đừng đánh, đừng đánh! Xin các cậu, đừng đánh!" Finnie hét to, gấp đến mức rơi nước mắt.
"Dừng tay! Chết tiệt, các người định đánh chết cậu ấy sao?!"
Tia xông lên, kéo một thiếu niên. Thiếu niên không kiên nhẫn vung cánh tay, Tia không phòng bị, ngã xuống. Nàng hét một tiếng, lại muốn kéo họ ra. Một người khác đẩy nàng khiến nàng lại ngã trên đất.
"Tất cả mọi người dừng tay cho thầy!" Một giọng nói tuy không lớn nhưng lại rất uy nghiêm.
Tia ngẩng đầu, nhìn thấy Luciaster từ một đường khác bước nhanh đến.
Maia cũng thấy Luciaster, thế này mới phản ứng lại, hét lớn: "Mấy người dừng lại, giáo sư Luciaster đến! Dừng lại cho tôi!"
Rốt cuộc có một thiếu niên dừng tay, nhận ra có điều không thích hợp, vội vàng ngăn những người khác. Tất cả mọi người như bừng tỉnh, chậm rãi lùi lại một bên.
Cory nằm trên đống tuyết lạnh, mặt mũi bầm dập, nhỏ giọng rên rỉ. Finnie kinh hoảng chạy đến bên người cậu, khóc. "Cory, Cory, cậu không sao chứ? Đừng làm tôi sợ!"
Một mắt Cory không mở ra nổi, đành phải dùng mắt còn lại nhìn Finnie.
"Tôi, tôi không sao, thật, thật đấy."
Rất nhanh Luciaster đã đi đến, kiểm tra thương thế Cory, nói với Finnie: "Đừng lo, không có gì đáng trở ngại, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn."
Nghe anh nói vậy, Finnie mới nhẹ nhàng thở ra, nghẹn ngào nói: "Thật tốt quá! Làm em sợ muốn chết!"
Luciaster nhìn sang Tia. "Tiểu thư Damien, em sao rồi? Có bị thương ở đâu không?"
"Em không sao."
Tia đứng lên, lúc này mới có cảm giác hơi rát ở trên mặt.
"Không sao thì tốt rồi."
Cuối cùng anh nhìn về mấy thiếu niên kia. Họ bỗng nhận ra giáo sư Luciaster không còn nụ cười thân thiết đúng là trông uy nghiêm và lãnh khốc, áp lực trầm trọng khiến họ không tự chủ được mà cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng người đàn ông này.
"Chuyện này thật đúng là khiến thầy giật mình, thầy thật nghi ngờ, các em có còn nhớ đây là đâu không? Các em còn nhớ thân phận của mình không? Thầy tin một học viên thường dân cũng sẽ không làm ra loại chuyện nhiều người bắt nạt một người, sẽ không ẩu đả với bạn học của mình. Sự kiêu ngạo của các em đâu? Những thứ các em được dạy dỗ đâu? Các em làm như vậy khiến dòng họ các em, gia tộc các em phải xấu hổ!"
Nhóm thiếu niên càng cúi thấp đầu.
"Còn em, tiểu thư Hengmingway, biểu hiện lúc nãy của em làm thầy cực kì thất vọng."
Khuôn mặt Maia lập tức tái nhợt, nước mắt phủ lên hai mắt, cô quật cường cắn môi mới không khóc thành tiếng.
"Thầy sẽ nói chuyện này cho giáo sư của các em, thầy ấy sẽ quyết định nên xử phạt các em thế nào. Bây giờ lại đây đưa bạn học đến phòng y tế đi.
Tuy nhóm thiếu niên không muốn nhưng vẫn đi đến, vài người khiêng Cory đi vào tòa thành.
"Tiểu thư Damien, em cũng đi cùng đi. Vết thương trên mặt với con gái không tốt đâu."
Với Tia, Luciaster cũng không keo kiệt, lộ ra nụ cười ấm áp của mình, khiến Maia thấy càng thêm khó chịu.
Tia gật đầu, đang muốn cất bước, bỗng nhiên nghi hoặc quay đầu nhìn rừng cây ven đường bên kia.
"Sao vậy, Hilia?" Finnie kỳ quái hỏi.
"Không, không có gì."
Tia lắc đầu, rất nhanh đuổi kịp những người khác.
Đoàn người tiến về tòa thành càng lúc càng xa, Maia ôm một bụng ủy khuất và xấu hổ đi hướng ngược lại.
Đợi cho bọn họ đều đã đi hết, Sebastian từ trong rừng cây xuất hiện, tiếc nuối. "Tiếc thật, lần này không có cơ hội để mình xuất hiện rồi."
Hắn híp mắt, nhìn hướng Tia và đám người kia rời khỏi, trong mắt lạnh lẽo.
"Nhưng thoạt nhìn người kia thật là đáng ghét!"
Đám người Tia đi vào phòng y tế trong học viện, rất kinh ngạc phát hiện bên trong chật ních học viên và giáo sư, trong đó phần lớn đều vì đánh nhau mà bị thương.
Phòng y tế chỉ có một bác sĩ và hai phụ tá, lúc này bận rộn đến mức chân không chạm đất. Ngày xưa công việc của họ có thể nói là rất nhàn nhã, không nay không biết trúng tà gì mà có nhiều người đánh nhau bị thương đến thế, làm họ hận không có bốn tay dài để làm việc.
Vất vả tìm chỗ không người ngồi để Cory ngồi xuống. Luciaster đến hỏi thăm tình huống một học viên bị thương khác. Thái độ ôn hòa và sự quan tâm chân thành dường như còn có tác dụng hơn thuốc, học viên kia còn kích động được hắn trấn an dần bình tĩnh.
Đúng lúc này, một nam sinh thấp bé hoang mang chạy vào, thở không ra hơi. "Không, không ổn, chết người rồi!"
Luciaster nghe vậy vội vàng tiến lên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nam sinh nuốt nước miếng, vẻ mặt kinh hoảng, càng sốt ruột, càng khó nói ra. Cậu lắp bắp nửa ngày, cuối cùng nói: "Tóm lại đi theo em thì biết, nhanh một chút!"
Nói xong cậu vội vàng chạy ra ngoài, Luciaster cũng đi theo.
Vài thiếu niên nhàn rỗi không có việc gì làm nhìn thoáng qua, nhịn không được mà tò mò, như ong vỡ tổ theo nhau ra ngoài.
Tia nói với Finnie: "Cậu ở đây với Cory, tôi đi xem có chuyện gì."
Finnie gật đầu: "Cậu nhớ cẩn thận."
Nam sinh báo tin dẫn mọi người đến một phòng nghỉ dưới cùng tòa thành. Một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi ngồi trên sàn, trong lòng ôm một thiếu nữ có vẻ cùng tuổi. Trước ngực cô gái có vết máu lớn, hai mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn như không còn thở.
Trên gương mặt thiếu niên dính máu, quần áo cũng có. Ánh mắt hắn dại ra, trong miệng lẩm bẩm.
Giọng nói của nam sinh báo tin như truyền từ nơi rất xa: "Vừa rồi em ở bên phòng cách vách đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu. Em đến nhìn xem có chuyện gì, liền nhìn thấy cậu ta và cô gái kia đã chết. Lúc ấy em sợ muốn chết, lần đầu tiên nhìn thấy xác chết, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, chạy nhanh gọi người khác."
"Em làm tốt lắm."
Luciaster khích lệ cậu một câu, làm thủ thế với những người khác, ý bảo họ chờ ở cửa, một mình anh vào phòng giam.
"Thầy là giáo sư Luciaster, có thể nói cho thầy biết chuyện gì đã xảy ra không?" Anh đứng cách thiếu niên năm, sáu bước, ôn nhu hỏi.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Luciaster trong chốc lát, dường như nhận ra anh là ai.
Cậu nháy mắt mấy cái. "Larita đã chết."
Luciaster nhìn thoáng qua thiếu nữ cậu ôm. "Là em giết cô ấy à?"
"Đúng vậy."
Thiếu niên cúi đầu nhìn tay phải mình, trong tay nắm một con dao nhọn, lưỡi dao còn có vết máu chưa khô. Trừ Luciaster, những người khác nhìn hung khí này đều giật mình.
Luciaster gật đầu: "Được rồi. Chuyện đã xảy ra không ai thay đổi được, nhưng chuyện chưa xảy ra, chúng ta vẫn có thể làm vài điều. Trước hết, đưa con dao đó cho thầy."
Anh vươn tay.
Thiếu niên nhìn tay anh, chậm rãi nâng lên tay phải, nhưng chuẩn bị đưa dao cho Luciaster. Nhưng đột nhiên dừng động tác, lắc lắc đầu. Trên mặt cậu lộ ra tươi cười khoái trá, như đứa trẻ thực hiện được trò đùa dai.
"Như vậy thì không có ai có thể tách rời mình và Larita."
Cậu vừa nói, bàn tay cầm dao cũng đặt lên cổ, không chút do dự dùng hết sức ấn xuống.
Động tác của cậu nhanh như cắt, ngay cả Luciaster gần nhất cũng không cản được. Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao cứa qua cổ thiếu niên, dòng máu đỏ tươi phun tung tóe ra không trung, lại rơi xuống đất.
Thân thể thiếu niên ngã sấp về phía trước, trên mặt cậu vẫn mang theo nụ cười quái dị, khiến cho người nhìn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngọc Nguyệt: Trung thu vui vẻ.
Cảm ơn Lam Tuyết Hàn vì nàng đã theo dõi truyện đến bây giờ.