Thái Tử Yêu Nghiệt - Hoa Tiến Tửu

Chương 3: Hoàng đế Đại Tần 

Tiếng than nhẹ lập tức khiến Trần Trí bên ngoài cảnh giác.

“Hoàng hậu nương nương, chuyện gì vậy?”

Triệu Thanh Lan nhìn Lý Thần đang cười tủm tỉm nhìn mình, bộ dạng không hề sợ hãi, nàng hận tới nghiến răng, trút hết toàn bộ oán khí lên người Trần Trí.

“Không phải chuyện của ngươi, đừng có hỏi linh tinh.”

Trần Trí bị mắng càng cảm thấy nhục nhã.

Lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, hắn ta quay đầu mắng thái giám đang đánh xe: “Đánh kiệu nhẹ nhàng thôi, nếu còn xóc nảy khiến Hoàng hậu nương nương giật mình ta xẻo thịt ngươi!”

Bên trong kiệu, kiệu hơi rung rung giống như nhà tù, khiến Triệu Thanh Lan muốn chạy cũng chạy không thoát.

Ngồi trên đùi Lý Thần, Triệu Thanh Lan như đứng đống lửa như ngồi đúng than.

Nàng không ngừng muốn đứng dậy, nhưng mỗi một lần muốn làm thế đều sẽ bị Lý Thần mạnh mẽ kéo về.

“Ngươi, ngươi thật sự không sợ bổn cung giết ngươi sao?”

Nhìn Triệu Thanh Lan môi hồng răng trắng trước mặt, Lý Thần cười xấu xa nói: “Hoàng hậu nỡ sao?”

Khi nói chuyện, nhân lúc Triệu Thanh Lan không chú ý, bàn tay to lớn của Lý đặt lên eo Triệu Thanh Lan.

Triệu Thanh Lan trừng mắt.

Nàng không thể nào ngờ được Lý Thần lại gan lớn làm loạn như thế.

Triệu Thanh Lan bất giác giơ tay đè lại bản tay đang tác oai tác quái của Lý Thần, nàng xấu hổ vội la lên: “Dừng tay!”

Lý Thần ghé vào vành tai Triệu Thanh Lan, nhẹ giọng nói: “Ta không động, ngươi cũng đừng nhúc nhích, được không?”

Triệu Thanh Lan ngồi trên đùi Lý Thần xấu hổ và tức giận cực kỳ.

Nàng hiểu ý của Lý Thần, hắn muốn mình chủ động ngồi trong lòng ngực, đổi lại bàn tay kia của hắn sẽ không làm loạn.

Thấy Triệu Thanh Lan nói không nên lời, bàn tay to của Lý Thần lại bắt đầu giở trò.

Triệu Thanh Lan sợ hãi, nàng vội vàng dùng sức đè bàn tay kia lại, tức giận nói: “Bổn cung đồng ý!”

Lý Thần đạt được âm mưu cười khẽ một tiếng, hắn ôm Triệu Thanh Lan nói: “Bây giờ mới ngoan.”

Triệu Thanh Lan vừa giận vừa bực, nàng quay đầu đi không muốn nhìn thấy Lý Thần.

Kiệu phượng đong đữa, chỉ trong thoáng chốc đã tới bên ngoài Càn Thanh cung.

Kiệu vừa dừng lại, Trần Trí lập tức ôm quyền nói: “Hoàng hậu nương nương, tới Càn Thanh cung rồi.”

Rèm kiệu được vén lên, nhưng người ra ngoài đầu tiên lại là Lý Thần.

Trần Trí thấy thế lập tức lạnh mặt, buông tay đứng qua một bên.

“Đi đâu? Lại đây quỳ bò xuống để bổn cung xuống kiệu.” Lý Thần lạnh lùng nói.

Trần Trí sửng sốt, sau đó giận tím mặt.



Hắn ta nghiến chặt răng, nói: “Ti chức có chức trách trong người, không, không tiện lắm!”

Lý Thần cười lạnh nói: “Chức trách? Chức trách của ngươi là nghe theo mệnh lệnh của phụ hoàng và bổn cung, còn không mau lại đây quỳ bò xuống? Làm trễ thời gian bổn cung gặp phụ hoàng, bổn cung sẽ lập tức kéo ngươi lăng trì xử tử.”

Trần Trí nghiến răng ken két, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ Lý Thần đã chết tới ngàn vạn lần.

Đi chầm chậm tới bên cạnh kiệu, Trần Trí chậm rãi cúi người, không đời hắn ta quỳ xong, Lý Thần đã dẫm chân lên lưng hắn.

Trần Trí kêu lên một tiếng, thân thể trùng xuống quỳ bò hẳn xuống.

Hắn ta rũ mắt không để cho Lý Thần nhìn thấy ánh mắt hận đến phát điên của mình, ngón tay Trần Trí ghìm chặt lên viên gạch trên mặt đất, móng tay sắp long cả ra, nhưng dù có đau đớn cỡ nào cũng không thể dập tắt lửa giận trong lòng hắn ta.

Sau khi bước xuống kiệu, Lý Thần nhanh chóng đi tới Càn Thanh cung.

Bên ngoài cung, văn võ quần thần cùng phi tử trong hậu cung đang quỳ rạp xuống, tất cả đang cầu phúc cho hoàng đế.

“Thái Tử điện hạ giá lâm!”

Một giọng nói vang lên khiến văn võ triều thần xoay người, quỳ xuống trước mặt Lý Thần rồi hô: “Thái Tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Trước Càn Thanh cung, trong đêm tối mịt mù, ánh trăng khuất lối.

Một đám người đại diện cho quyền lực tối cao của đế quốc, quỳ xuống ngay trước mặt mình giữa trung tâm chính trị đế quốc, tình huống ấy giống như sóng biển cuồng phong thổi qua bên tai, khiến lồng ngực Lý Thần hưng phấn.

Chỉ là Thái Tử thiên tuế đã làm người kích động như thế, nếu như ngày sau đăng cơ, vạn dân thiên địa quỳ xuống hô vạn tuế, đó là hình ảnh cỡ nào cơ chứ

Lý Thần kiềm chế cảm xúc trong nội tâm, gương mặt hắn bình tĩnh bước nhanh tới cửa điện Càn Thanh cung, giơ tay đẩy cửa bước vào trong điện.

Hắn, sắp gặp mặt người phụ thân trên danh nghĩa, là người thống trị chí cao vô thượng của đế quốc Đại Tần – Hoàng đế Đại Tần, cũng sắp đặt mình trong trung tâm lốc xoáy quyền lực chính trị nguy hiểm nhất đế quốc.

Bên trong Càn Thanh cung, đèn đuốc sáng trưng, tất cả những vị quan Nhất phẩm ở kinh thành đều tụ tập ở đây, còn có cả thân thích hoàng thất.

Nếu nói những người quỳ ở ngoài là những cột trụ của Đại Tần đế quốc vậy thì những người ở nơi này chính là những cột chính chống đỡ cho vạn dặm lãnh thổ của Đại Tần.

Lý Thần nhìn thoáng qua nơi này.

Tể tướng đương triều Triệu Huyền Cơ, trước mắt ông ta là kẻ cầm đầu đám gian thần, đã ở trong triều vài chục năm, nếu dùng từ ăn sâu bén rễ thì vẫn chưa đủ, phải dùng tới một tay che trời.

Phía sau Triệu Huyền Cơ là bốn tên đại học sĩ trong Nội Các, những người cọn lại đều là người đứng đầu các bộ hộ, lễ, binh, hình, công, tức là chức quan tối cao.

Một bên khác là phi tần hậu cung dẫn tứ hoàng tử, lục hoàng tử, bát hoàng tử, cửu hoàng tử và một đám công chúa đi theo một đám thân thích hoàng thất.

Toàn bộ Càn Thanh cung to như thế, đám người quỳ trên mặt đất, ngoại trừ thái y đang bận rộn bên trong bên ngoài, có cung nữ đang bưng nước thuốc, bên ngoài đại điện là một đám Cẩm Y Vệ giống như con rối đang lặng lẽ thủ vệ.


Trong toàn bộ đại nội hoàng cung, ngoại trừ Vũ Lâm vệ đảm nhiệm vị trí tuần tra đêm ở ngoài, những người khác bất kể đem theo binh khí sắc bén gì đều giết không tha, quy tắc này chỉ có một ngoại lệ đó chính là Cẩm Y Vệ Đông Xưởng, cũng là tên đao phủ mà hoàng đế tin tưởng nhất.

Sau lưng Lý Thần là Hoàng Hậu Triệu Thanh Lan bước đi vội vàng tới.

Hai người vừa bước vào, tất cả triều thần, phi tần, hoàng tử công chúa đang đứng chờ đều khom người vấn an.

“Lão thần, thần thiếp, nhi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ.”

Ánh mắt Lý Thần sắc như đao, hắn mím môi không nói một lời, nhanh chóng bước về phía long sàng.



“Thái tử điện hạ chờ đã!”

Một bóng người vọt tới chắn trước người Lý Thần.

“Bây giờ Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, không thể gặp bất kỳ kẻ nào, mong Thái Tử không cần quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi.”

Lý Thần nhíu mày, nhìn thoáng qua lão già tầm năm mươi tuổi nói: “Ngươi là ai?”

“Lão thần là Trần Hoài Chí, là đại học sĩ của Văn Uyên các.”

Giọng nói Trần Hoài Chí lạnh nhạt, không thể đặt Thái Tử vào mắt.

Không chỉ có ông ta, trên dưới triều ai mà không biết đương kim thái tử là kẻ phế vật văn không biết võ không thông.

Bây giờ muốn ngăn cản thì cứ ngăn cản, không chỉ không có người trị tội ông ta mà ngược lại sẽ còn được Tể tướng đại nhân khen.

Lý Thần cười lạnh một tiếng, nhấc chân đá vào bụng Trần Hoài Chí.

Trần Hoài Chí chỉ là một lão già quá tuổi ngũ tuần, sao có thể chịu được một đá của Lý Thân đang tuổi huyết khí phương cương.

Một cú đá này khiến Trần Hoài Chí kêu thảm thiết, quay cuồng trên mặt đất.

“Bây giờ phụ hoàng đang nguy kịch, bổn cung thân là nhi thần, sao lòng có thể không nóng như lửa đốt, lão già ngươi còn dám ngăn bổn cung lại, rốt cuộc là có âm mưu gì? Có tin bây giờ bổn cung sai người chém ngươi cũng không có kẻ nào dám hé răng nửa lời?”

Tiếng mắng chửi tức giận của Lý Thần khiến toàn bộ Càn Thanh cung lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn tên Thái tử phế vật ngày xưa, giống như đây là một người hoàn toàn khác vậy.

Không ai nghĩ tới Thái tử dám đá đại thần trong Nội các ngay trước mặt mọi người.

Cả đời Trần Hoài Chí đọc sách thánh hiền, sao có thể chịu được sự nhục nhã này, ông ta nằm trên mặt đất, chỉ vào Lý Thần giận dữ hét lên: “Ngươi mới chỉ là Thái Tử đã đối xử tàn bạo tới đại thần triều đình như thế, một kẻ phẩm đức bại hoại như vậy sao có thể là trữ quân kế thừa Đại Tần? Lão thần nhất định liều chết khuyên bảo Hoàng Thượng, phế đi vị trí Thái tử của ngươi!”

Lời này vừa nói xong sát khí của Lý Thần lập tức bùng phát.

Hắn nhìn chằm chằm Trần Hoài Chí, lạnh lùng nói: “Lão già, ngươi chờ đấy, đợi chút nữa xem ngươi chết hay là ta bị phế!”

Nói hết câu, hắn lập tức đi tới cạnh long sàng.

Các thái y đang quỳ gối trước long sàng lập tức nghiêng người nhường ra một chỗ.

Lý Thần quỳ xuống, nhìn Hoàng đế Đại Tần nằm trên long sàng gương mặt vảng như nến, hơi thở mong manh, hắn bắt đầu nhập diễn.

Hai mắt hắn đỏ lên, mũi đau xót, Lý Thần nắm lấy cánh tay khô quắt lạnh lẽo của Hoàng đế, nức nở nói: “Phụ hoàng, nhi thần tới rồi.”

Mí mắt của Hoàng đế Đại Tần nằm trên long sàng hơi run run, chậm chạp mở ra.

Đôi mắt vẩn đục kia nhìn thấy người tới là Lý Thần thì hé miệng, dùng giọng nói run rẩy gắng sức nói: “Ngươi đã đến rồi…”

“Trẫm… Bệnh đã nguy kịch, thời gian không nhiều.”

Diễn tới chỗ này, Lý Thần không biết có phải bản thân chịu ảnh hưởng bởi tình cảm của nguyên chủ hay không, hắn chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng dưỡng bệnh cho tốt, ngài là chân long thiên tử, có trời cao phù hộ, nhất định có thể tốt hơn.”

Khóe miệng Hoàng đế Đại Tần run rẩy, giống như muốn nở một nụ cười, ông yếu ớt nói: “Thân thể của Trẫm… Trẫm biết, nhưng hiện tại, Trẫm vẫn phải gắng gượng thêm một chút… Ban nãy ngươi làm, tốt lắm.”

“Bây giờ triều chính gian nan, ngươi, có thể quản được không?’