Thái Tử Yêu Nghiệt - Hoa Tiến Tửu

Chương 2: Thái Tử, ngươi làm càn

Trần Trí nghiến chặt răng, lửa giận ngập trời, ngay cả thân thể cũng hơi phát run, bàn tay nắm chặt chuôi đao nổi lên gân xanh, rất rõ ràng đang rơi vào trong cảm giác cực kỳ phẫn nộ.

“Không dám? Không dám thì cút xuống! Lui về phía sau năm bước cho bổn cung, lui ra khỏi bậc thang, nếu như dám bước lên bậc thang, giết không tha!”

Lý Thần nhìn gương mặt đen nhánh của Trần Trí đang cắn răng chịu nhục chậm rãi lui về phía sau, mãi cho tới khi xuống dưới bậc thang mới dừng lại thì cười lạnh một tiếng, quay đầu đi vào trong điện.

Trần Trí nhìn chằm chằm bóng dáng của Lý Thần, cơn tức giận cùng lửa giận nơi lồng ngực ép cho hắn ta sắp nổ tung.

“Lý Thần, ngươi chờ đó cho ta, đợi mưu kế của Đại nhân và Hoàng hậu đạt thành, ta muốn khiến ngươi chết không chỗ chôn!”

Quay lại trong điện, Lý Thần nhìn thấy Hoàng hậu Triệu Thanh Lan đang dịu dàng an ủi Triệu Nhụy đang khóc thút thít trên giường.

Tuy Triệu Thanh Lan không hiểu chuyện phong tình, nhưng vừa thấy bộ dạng lúc này của Triệu Nhụy, lại còn vết máu đỏ đã khô trên giường cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Thân là nữ tử, nàng ta cũng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

“Thái tử, ngươi làm càn!”

Nhìn thấy Lý Thần bước vào, Triệu Thanh Lan mở miệng quát lớn.

Lý Thần cười nhạt, nhìn Triệu Thanh Lan bằng ánh mắt nghiền ngẫm nói: “Hoàng hậu nương nương, nhi thần làm càn cái gì?”

Không biết vì sao, Triệu Thanh Lan cảm thấy ánh mắt Lý Thần nhìn mình đầy sự xâm chiếm, hoàn toàn không giống bộ dạng vâng vâng dạ dạ nhát gan sợ phiền phức ngày xưa.

“Ngươi đối xử với Nhụy nhi như thế, còn muốn cãi sao?” Triệu Thanh Lan phẫn nộ nói.

“Hoàng hậu nương nương, Triệu Nhụy là Thái Tử phi, bổn cung là Thái tử, nàng là nương tử của bổn cung, bổn cung ân ái giao hoan với nàng, chính là chuyện cực kỳ bình thường, cái gì gọi là cái, cái gì gọi là làm càn?”

Lý Thần cười khẽ một tiếng, cất bước đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống hai nữ nhân một ngồi một nằm trên giường.

Dưới ánh nến mờ nhạt, dung mạo của Triệu Thanh Lan ở trong tẩm điện này trở nên cực kỳ diễm lệ.

Khí chất mẫu nghi thiên hạ kia chính là thứ độc nhất vô nhị, không thể nào khiến người ta bỏ qua được.

Hơi thở dần trở nên nặng nề, Lý Thần khẽ cười một tiếng, cúi người nói: “Phụ hoàng lập nương nương làm Hoàng Hậu, nhưng bổn cung biết, chuyện này chỉ là giao dịch chính trị mà thôi, phụ hoàng tuổi cao, không thể nắm giữ hết triều chính, vì muốn ổn định triều đình cho nên mới phong phụ thân Triệu Huyền Cơ của ngươi làm quốc trượng, mà Hoàng Hậu nương nương tới giờ vẫn còn xử nữ, nhi thần nói đúng chứ?”

Lời nói táo bạo của Lý Thần khiến Triệu Thanh Lan trợn trừng mắt.

Nàng nhìn Lý Thần bằng ánh mắt kinh ngạc, giống như lần đầu quen biết hắn.

“Ngươi, Ngươi là đồ bất hiếu, sao có thể nói ra những tù ngữ ô uế như thế?”

Nỗi khiếp sợ hóa thành tức giận, Triệu Thanh Lan giơ tay phải muốn tát Lý Thần.

Lý Thần chỉ lạnh lùng cười, nâng tay lập tức túm được cổ tay Triệu Thanh Lan.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt mềm mại nơi cổ tay của Hoàng hậu, lại nhẹ giọng nói: “Sao Hoàng hậu nương nương lại thẹn quá hóa giận như vậy, bị nhi thần nói trúng chỗ đau à?”

Triệu Thanh Lan kêu lên, vừa thẹn vừa giận, há miệng muốn quát lớn.

“Hoàng hậu nương nương.”

Gương mặt Lý Thần vô cùng bình tĩnh, hắn nhanh chóng nói: “Bên ngoài có Trần Trí và đám chó săn của Triệu gia các ngươi, Hoàng hậu nương nương muốn bọn họ thấy hình ảnh này sao?”

Còn chưa nói xong, Lý Thần đã kéo ôm Triệu Thanh Lan vào trong lòng ngực.



Hơi thở nam tử bao quanh nàng, Triệu Thanh Lan chưa bao giờ trải qua chuyện này cho nên bị hành vi bỉ ổi của Lý Thần dọa sợ tới mức tay chân luống cuống.

“Này, chuyện này là chuyện khi quân phạm thượng, ngươi điên rồi sao?” Triệu Thanh Lan cắn răng nói.

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

Lý Thần khẽ ngửi lọn tóc đang rủ xuống của Hoàng hậu, lẩm bẩm nói: “Hoàng hậu có muốn đi chết với bổn cung không?”

Nàng bất giác lui về phía sau muốn trốn thoát, nhưng vòng eo mềm mại lại bị Lý Thần siết chặt.

“Tất cả mọi người bao gồm cả Triệu Huyền Cơ đều đang chờ phụ hoàng băng hà, một khi phụ hoàng băng hà các ngươi sẽ đoạt quyền soát vị, phế đi bổn cung, tự mình nâng đỡ con rối thượng vị.”

“Nhưng nếu giữa lúc này truyền ra tin tức Hoàng hậu và bổn cung dâm loạn cung đình, vậy ván cờ mà Triệu gia trăm phương ngàn kế phí đi vài chục năm bày ra sẽ hoàn toàn bị hủy, đến lúc đó người khắp thiên hạ đều sẽ đuổi giết tận Triệu gia.”

Lý Thần cười ngâm nói: “Hoàng hậu, bây giờ ngươi muốn kêu lên, hay là để bổn cung kêu lên giúp?”

Trong mắt Triệu Thanh Lan lóe lên sự hoảng sợ.

Lời này của Lý Thần như bóp chặt vào yết hầu của Triệu gia.

Nàng không ngờ tới, Thái tử phế vật ngày thường lại có mưu trí như vậy.

Mà lúc này, bàn tay của Lý Thần đã lần mò bên hông Triệu Thanh Lan.

Triệu Thanh Lan không biết nên làm thế nào mới được.

Nàng không thể nào ngờ được, bản thân muốn tới cứu Triệu Nhụy, nhưng không ngờ chính mình cũng rơi vào kết cục y như vậy.

Nhìn Triệu Nhụy nằm ngây người trên giường, lửa nóng trong người Lý Thần gần như thiêu đốt toàn thân.

“Không bằng tối nay hai người các người cùng bổn cung hưởng khoái lạc.”

Lời vừa dứt sắc mặt Triệu Nhụy và Triệu Thanh Lan lập tức thay đổi.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng động ồn ào, ngay sau đó là giọng gấp gáp của thái giám.

“Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng nôn ra máu, tình thế nguy cấp, hai người hãy mau hồi cung!”

m thanh ngoài điện truyền tới lập tức khiến bầu không khí trong tẩm điện thay đổi.

Cũng không biết Triệu Thanh Lan lấy đâu ra sức lực, đẩy Lý Thần ra, thở phì phò từng hơi.

“Chuyện tối nay, bổn cung không so đo với ngươi, nhưng tuyệt đối không có lần sau, nếu ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vậy bổn cung tuyệt đối không tha cho ngươi!”


Sau khi nói xong những lời này, Triệu Thanh Lan chuẩn bị chạy trối chết.

“Hoàng hậu.”

Lý Thần gọi Triệu Thanh Lan lại: “Quần áo lộn xộn.”

Triệu Thanh Lan vừa cúi đầu lập tức nhìn thấy quần áo mình lộn xộn, còn lộ ra một phần da thịt, nàng cực kỳ xấu hổ vội vàng sửa sang lại quần áo cho tốt, sau đó mới lạnh mặt rời đi.

“Ngươi ở đây ngoan ngoãn chờ bổn cung trở về.”



Lý Thần nói với Triệu Nhụy đang ngây người hoảng sợ ở một bên, sau đó xoay người đi.

Đợi tới khi ra khỏi tẩm cung, Triệu Thanh Lan đã khôi phục thân phận và khí độ nên có của bậc mẫu nghi thiên hạ.

“Hồi cung.”

Nàng lạnh lùng phun ra hai chữ, thị vệ và cung nữ xung quanh quỳ đầy đất, Triệu Thanh Lan bước nhanh tới bên cạnh kiệu, một tiểu thái giám lập tức quỳ bò trên mặt đất để cho Triệu Thanh Lan dẫm lên rồi bước lên kiệu.

Đợi tới khi Triệu Thanh Lan lên kiệu xong, tiểu thái giám vừa muốn đứng dậy lại bị một chân nặng nề đè quỳ xuống.

“To gan! Sao ngươi dám ngồi lên kiệu của Hoàng hậu!”

Trần Trí đang nhìn chằm chằm Lý Thần giống như túm được nhược điểm gì đó, lập tức quát to.

Lý Thần dẫm một chân lên kiệu, một chân đạp lên lưng của tiểu thái giám, quay đầu lạnh lùng nhìn Trần Trí, nói: “Bệnh tình phụ hoàng đang lâm nguy, bổn cung phải lập tức đi theo Hoàng hậu diện thánh, nếu chậm trễ, ngươi có mấy cái đầu để chém?”

Bên trong kiệu truyền tới giọng nói không kiên nhẫn của Triệu Thanh Lan.

“Về cung rồi nói sau, không thể làm hỏng chuyện được.”

Lửa giận của Trần Trí nghẹn ứ ở miệng nói không nên lời, nghẹn tới mức hắn suýt chút đã nội thương hộc máu.

Mà lúc này Lý Thần đã chui vào trong kiệu.

Trần Trí cắt chặt răng, ánh mắt tràn đầy lửa giận và hận ý như muốn tràn ra ngoài, cuối cùng, hắn nghiến răng phun ra mấy chữ: “Khởi giá, hồi cung!”

Bên trong kiệu rộng lớn, Hoàng hậu dựa vào cửa sổ, đừng nói là hai người ngồi, cho dù có thêm vài người cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Lý Thần lại cố tình ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Lan.

“Ban nãy cảm tạ Hoàng hậu đã giải vây.” Lý Thần cười tủm tỉm nói.

Triệu Thanh Lan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Thần, nói: “Bổn cung không phải vì ngươi, ngươi đừng có tự mình đa tình, bổn cung chỉ sợ làm trễ đại sự.”

“Biết biết.”

Giọng điệu của Lý Thần giống như dỗ dành con nít, hắn giơ tay cực kỳ tự nhiên ôm lấy eo Triệu Thanh Lan.

Triệu Thanh Lan như bị điện giật, nàng không thể tin được bên trong kiệu phượng, bên ngoài còn có nhiều Vũ Lâm vệ và cung nữ như vậy mà Lý Thần vẫn còn dám làm càn như thế.

“Ngươi làm càn!”

Triệu Thanh Lan giận tới nóng nảy, mở miệng quát lớn.

“Bổn cung có làm càn hay không, Hoàng hậu còn không biết à?”

Lý Thần ghé sát vào tai Triệu Thanh Lan, nhẹ giọng nói.

Cảm giác được hơi thở ấm áp từ miệng Lý Thần, Triệu Thanh Lan cả người không được tự nhiên, đứng dậy muốn rời ra Lý Thần một chút.

Nhưng vừa đứng dậy lại tạo cơ hội cho Lý Thần kéo nàng vào trong lồng ngực của hắn.

“A!”

Triệu Thanh Lan kêu khẽ.