Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?

Chương 12: Đối thủ mới

Sau khi trả điện thoại cho hắn, nó được “nhận việc” ngay chiều hôm đó, con Ngọc Tú thì lại xin nghỉ một tuần đi hưởng tuần trăng mật…. ý lộn đi du lịch, chưa đám cưới mà nhỉ. Và cũng nhờ hôm ấy mà nó nhận ra bộ mặt thật của Thục Nhi, người mà nó cứ nghĩ là người bạn thân của nó.

Trưa nó vừa tan trường định về nhà hắn thì bị hai thằng chặn đường, nghe hai thì thấy ít chứ thật sự tụi nó rất to con, nó là con gái có võ nhưng giờ chân nó đang đau sau mà đá được chứ.

-Các anh làm gì vậy, tránh cho tôi đi. – Nó bình tĩnh.

-Cô em xinh đẹp, sau vội vậy, ở lại đây chơi một chút đi. – Một tên đi đến, chạm vào vai nó.

-Có tránh không thì bảo!!!- Nó tức giận, gạt tay hắn ra.

-Đừng nói nhiều với nó, đánh thôi bây. – Một thằng khác lên tiếng.

Ba thằng xông lên. Nó cố chịu đau ra vài cú đá. Nhưng chỉ được như vậy thì chân nó lại “ Phản chủ” nhói lên làm nó gục xuống. Ba thằng cười hả hê rồi tiến lại, nó chỉ còn cách chống tay lên đỡ, nhắm tịch mắt lại. Nó không ngờ mình lại thảm như vậy. Nhưng nó có đắc tội với ai đâu chứ. 1s…2s….3s….

Vài giây trôi qua nhưng nó vẫn chẳng có cảm giác gì, nó từ từ mở mắt, đập vào mắt nó bay giờ là cái lưng quen thuộc, là hắn, người mà nó ghét vô cùng, nó xoa chân cố gắng đứng dậy nhưng không được.

-Đừng gượng – Hắn nhìn nó rồi quay sang tụi côn đồ - Mấy tụi bây lại đi đánh một đứa con gái không thấy nhục à.

-Định anh hùng cứu mĩ nhân sao ? Tụi tao chỉ làm theo lệnh của cô chủ thôi, mong anh thông cảm.

-ĐÁNH NÓ TỤI BÂY. – Thằng đầu nhóm quát to.

Nó lo lắng, một trăm dấu hỏi trên đầu nó, ai chứ, là một tiểu thư hay sao ? Mà sao lại kêu người đánh nó chứ. Nó còn đang nghĩ hắn có biết võ hay không thì hắn quăng cái cặp cho nó, thải luôn cái áo khoác đồng phục của trường.

BỐP….BINH….BỐP…..

Chỉ vỏn vẹn 5 phút hắn đã đánh gục hai thằng mà nó nghĩ ra ba từ chỉ ra hắn : Nhanh – gọn – lẹ. Nó không ngờ hắn giỏi đến vậy. Nó nhìn hắn thán phục. Còn ba thằng kia thì lồm cồm bò dậy, mắt ánh lên tia lửa đỏ.

-Ai dám đụng đến cô ấy thì đừng có trách thằng này. – Hắn nói lớn.

-Kể cả em à ? – Một tiếng nói trong trẻo vang lên sau lưng ba thằng.

Nó mở to mắt, há hốc mồm, còn hắn thì ngạc nhiên một lúc, nó nhận ra ánh mắt hắn có chút dịu lại, giọng hắn nhẹ hơn:

-Là em sao, Thục Nhi ? – Nghe câu này nó càng ngạc nhiên hơn.

-Tại sao anh lại bảo vệ con nhỏ này chứ, lại còn thân với nó.

-Chúng ta chỉ là bạn thôi, sao em luôn còn ý nghĩ đó chứ. Đây là bạn anh, anh muốn thân với ai thì thân. Em cứ như thế…

-Em yêu anh thật sự mà, đã 2 năm trôi qua rồi. Anh lại cứ nghĩ em là con nít sau. Chúng ta từng là Thanh mai trúc mã mà.

-Em đừng như vậy nữa. Anh không thích em, sự thật là vậy.

Nói đến đây, hắn quay lưng. Nó nhìn cảnh này, mặt lộ ra hai chữ “ khó hiểu”. Từ nãy giờ nó cứ là người thừa. Nó không thích như vậy. Thục Nhi nhìn nó bằng ánh mắt sắt bén có chút hụt hẫng rồi rời đi cùng hai tên kia. Hắn cũng lấy cặp và áo bỏ đi. Nó la lớn:

-NÀY !!! ANH BỎ TÔI À ?

-Tự đi đi. – Hắn dừng bước, quay lại nhìn nó.

Nó không nói chỉ vào cái chân đang nhức nhói, băng quấn đã rơi ra từng dải. Hắn quay lại, ngồi xuống rồi đưa tay tháo miếng băng ra, chân nó hình như đang rướm máu. Chắc do vận động mạnh vì cú đá lúc nãy. Hắn tháo cà vạt ra rồi băng vào chân cho nó. Nó nhăn nhó vì đau. Nó trách móc:

-Tại anh mà tôi mới thành ra như thế này đây.

-Biết rồi, ai bảo em thách tôi làm chi chứ.

-Thì … thì….

Nó ú ớ vì chẳng biết nói sao. Bỗng hắn xoay lưng lại, nói nhẹ:

-Lên tôi cõng.

-Sao cơ ? – Nó ngạc nhiên.

-Lên hay không hay muốn đi bộ .

-Nhưng …

-Lẹ đi, mệt quá, đổi ý bây giờ…