Nếu như Dạ Côn không lên thì phải đi tìm một người thay thế mới được, thế nhưng ở bên trong Học Viện Vô Hư, căn bản không có học viên nào khác.
Phi Tuyết? Phát dục quá nhanh, không được...
- Đại ca, làm sao bây giờ, nhân số chúng ta không đủ.
Dạ Tần lo lắng hỏi, thay đổi bất thình lình có phải nhằm vào phía học viện bọn họ hay không.
- Đúng vậy đó, phu quân, ta cảm thấy không thích hợp.
Nhan Mộ Nhi thấp giọng nói ra, trực giác miêu yêu vẫn rất nhạy bén.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, mình cũng có cảm giác như vậy, huống chi là bọn họ đây.
- Côn ca, hay là ngươi cũng tham gia đi.
Nguyên Chẩn đề nghị.
Phong Điền lại nói:
- Thế nhưng lúc trước không có tình huống viện trưởng tham dự.
Lúc này Dạ Minh và Đông Môn Mộng có chút không vui.
- Xem ra có người nhằm vào Côn Côn của chúng ta.
Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra.
Dạ Minh xem thường, lại cười nói:
- Mộng Mộng, nàng không cảm thấy, Côn Côn chúng ta ra sân là chuyện tốt sao?
- Phu quân, ngươi nói là.
Ánh mắt Đông Môn Mộng sáng lên.
- Đúng vậy, Côn Côn chúng ta có thể nhịn như vậy, nhưng nếu như lên trên đấu võ trường, hắc hắc ~
- Hắc hắc ~
Đông Môn Mộng cũng cười theo.
Côn ca hoàn toàn không biết, cha cùng mẫu thân hận không thể nhanh đẩy mình lên sân khấu, sau đó bại lộ thực lực.
Cùng ngồi chờ chết, còn không bằng chủ động xuất kích, Dạ Côn đứng dậy chắp tay nói ra:
- Viện trưởng, quy củ đột nhiên đổi, khiến cho ta hết sức kinh ngạc.
Bùi Thiên nhìn về phía Dạ Côn, nhàn nhạt hỏi:
- Dạ viện trưởng có đề nghị gì?
- Nguyên bản đã nói bảy người, hiện tại đổi thành tám người, mà ta bên này nhân số ít, vậy phải làm sao bây giờ?
Chỉ thấy Côn ca vừa nói vừa vuốt ve chiếc nhẫn trên tay phải, nụ cười trên khóe miệng phảng phất đang nói, muốn thử Thần Kiếm của ta sao...
Trưởng Tôn Tuấn Hiền bỗng nhiên cười nói:
- Dạ viện trưởng tự mình xuất mã cũng được.
Bùi Thiên biến sắc, tựa hồ rất không vui, dù sao đây cũng là học viện của ông ta.
- Vậy cũng chỉ có thể như thế.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, chỉ sợ đây đã là kết quả tốt nhất.
- Ta không tán thành!
- Ta cũng không tán thành!
Chỉ thấy hai vị viện trưởng khác đột nhiên đứng dậy phản đối.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền không nói chuyện, giao sự tình cho Bùi Thiên tới xử lý.
- Hai vị có ý gì?
Bùi Thiên hỏi.
- Nghe nói Dạ viện trưởng có một thanh vũ khí tốt, nếu như tỷ thí, vậy sẽ bất công với những học viên khác.
- Bùi viện trưởng, Dạ viện trưởng dù sao cũng là viện trưởng, nào có thể tham dự, trước kia cũng chưa từng có chuyện như thế.
Không đợi Bùi Thiên nói chuyện, Dạ Côn lần nữa đứng dậy nói ra:
- Hai vị viện trưởng, ta có thể không dùng vũ khí, hơn nữa tuy ta là viện trưởng, nhưng trên con đường tu luyện cũng đi chưa được bao xa, ngay cả quy củ bảy người còn có thể đổi, đề nghị nho nhỏ này hẳn không thành vấn đề chứ.
Kỳ thật hai vị viện trưởng là sợ Dạ Côn dùng Thần Kiếm nên mới lo lắng, nếu như Dạ Côn cam đoan không dùng, vậy liền không thành vấn đề.
- Nếu Dạ viện trưởng đã nói như vậy, vậy ta tán thành.
- Ta cũng tán thành.
Dạ Côn chắp tay, biết ý tứ của hai người, loại đồ vật như Thần Kiếm, quả thật rất có tính uy hiếp.
- Đại ca, vậy ngươi tham gia tổ Kiếm Sĩ đi.
Dạ Tần đề nghị, đại ca yếu như vậy, nếu như không dùng Thần Kiếm, sợ là sẽ bị khi dễ, bảo đại ca tu luyện, đại ca lại không tu luyện, đúng là lo lắng muốn chết.
Dạ Côn không có phản đối, nhẹ gật đầu, tổ Kiếm Sĩ tốt một chút, đến lúc đó dùng mưu thắng là được rồi.
Về phần dùng mưu như thế nào, hiện tại Dạ Côn còn chưa nghĩ ra.
Thần Kiếm có thể bại lộ, thế nhưng thực lực lại không thể lộ.
- Hiện tại bắt đầu chia tổ, mời các vị viện trưởng nộp danh sách cho ta.
Dạ Côn đã chuẩn bị xong danh sách phân tổ, danh sách Kiếm Sĩ chính là: Dạ Côn, Nhan Mộ Nhi, Nguyên Chẩn, Phong Điền.
Danh sách tổ Kiếm Sư chính là: Diệp Ly, Dạ Tần, Đông Tứ và Đát Từ.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thắng nhiều đệ nhất!
Cho nên chỉ cần duy trì thắng lợi là được, cầm tới danh ngạch Kiếm Trủng, thu được một thanh kiếm thuộc về mình.
Kỳ thật Dạ Côn vẫn rất chờ mong, thậm chí vượt qua Thần Kiếm.
Nói thật, cho đến bây giờ, vẫn chưa thấy qua kiếm của cha cùng mẫu thân.
Bùi Thiên cất kỹ tất cả danh sách, sau đó đưa tay hất lên.
Chỉ thấy hơn một trăm tấm danh sách phiêu phù ở trên không đấu võ trường, sau đó chậm rãi hạ xuống, treo ở trên đỉnh đầu từng cái học viện.
Nhưng vào đúng lúc này.
Bên phía Dạ Côn bay ra một cái danh sách, mà học viện bên cạnh Dạ Côn đồng dạng cũng bay ra một cái.
Hai cái danh sách bay ở trên không đài luận võ, sau đó tan biến, nhưng lại xuất hiện tên của học viên.
Học Viện Vô Hư: Nguyên Chẩn.
Học Viện Nhật Nguyệt: Vưu Quang.
Nguyên Chẩn có chút mộng bức, làm sao cũng không nghĩ tới, mình sẽ là người đầu tiên ra sân. Thân thể y trực tiếp cứng đờ, trong đầu trống rỗng.
Lại đụng phải là Học Viện Nhật Nguyệt.
Học Viện Nhật Nguyệt tại An Khang châu mặc dù không nổi danh như Học Viện An Kinh, Học Viện Chân Vũ, nhưng học viện cũng có danh tiếng nhất định
Quả thực là liều mạng tu luyện, phong cách học tập trong Học Viện Nhật Nguyệt có thể nói là tốt nhất trong các học viện, mỗi học viên đều là tu luyện cuồng nhân.
Vưu Quang là một thiếu niên có hình thể cường tráng, làn da màu đồng cổ, thân cao sáu thước.
Tên này cao hơn Nguyên Chẩn một cái đầu, hơn nữa dựa vào cái hình thể kia, tuyệt đối có thể bằng hai tên Nguyên Chẩn.
Một quyền kia đánh xuống, Côn ca liền phải xông lên ấn huyệt nhân trung.
Vưu Quang cũng là lộ ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, phảng phất luận võ là một loại hưởng thụ.
Nhìn Vưu Quang đã lên luận võ đài, Nguyên Chẩn còn ngồi không nhúc nhích.
Phong Điền bên cạnh thọc Nguyên Chẩn:
- Lên mau!
Nguyên Chẩn kịp phản ứng, bờ môi đều đang run rẩy:
- Ta... ta... ta...
- Ta cái đầu của ngươi, mau lên.
Phong Điền vỗ ót Nguyên Chẩn một phát, thời điểm then chốt như xe bị tuột xích!
Dạ Côn quay đầu nói ra:
- Nguyên Chẩn, đừng sợ, cứ đánh như mấy ngày nay tu luyện là được, người này thân hình cao lớn, động tác nhất định sẽ chậm chạp, tìm ra sơ hở, nhất kích tất thắng.
Côn ca, ngươi nói nghe rất dễ, nhưng Nguyên Chẩn ta cho tới bây giờ còn chưa từng luận võ ở trước mặt nhiều người như vậy.
- Nguyên Chẩn, đừng làm mất mặt huyện Thái Tây chúng ta!
Dạ Tần trầm giọng nói ra.
Vừa nghĩ tới huyện Thái Tây, Nguyên Chẩn đột nhiên đứng dậy:
- Nếu như ta có bất trắc gì, hãy nói cho cha ta biết, ta đã tử chiến vì huyện Thái Tây.
Mọi người:......
Này cũng không phải sinh tử chiến, làm bầu không khí trầm trọng như vậy?
Nguyên Chẩn chậm rãi bước lên luận võ đài, thế nhưng chuyện lúng túng liền xuất hiện.
Bởi vì luận võ đài cao đến ba thước, Nguyên Chẩn vốn muốn nhảy lên, thế nhưng sợ mình khẩn trương, vấp chân thì biết làm sao.
Cho nên y lựa chọn leo lên.
Mười vạn người nhìn Nguyên Chẩn dùng phương thức cổ xưa nhất, bò lên trên luận võ đài.
Nhìn Vưu Quang người ta một chút, trực tiếp nhảy một phát là lên.
Toàn trường lập tức cười vang, như vậy cũng phái tới luận võ, chỉ sợ Học Viện Vô Hư không còn ai rồi.
Phong Điền che cái trán, trời ạ, quá mất mặt a...
Dạ Côn cũng không có phản ứng gì, dựa theo thực lực Nguyên Chẩn bây giờ, chỉ cần phát huy tốt, thắng là chuyện không thành vấn đề.
Thế nhưng hiện tại trạng thái của Nguyên Chẩn rất kém cỏi, không có chút tự tin nào, đây là chuyện phải khắc phục.